Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có bản đồ không? Đem bản đồ khu vực này đưa cho tôi." Kỷ Tiểu Âu đứng ở đầu thuyền, nói với người cầm lái.

Vlad nghe vậy, nhanh chóng lấy ra bản đồ hải vực, giao cho Kỷ Tiểu Âu.

Kỷ Tiểu Âu mở hải đồ, đầu ngón tay khẽ run, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, ngưng thần quan sát.

Đây là lần đầu tiên cô quan sát hải đồ. Trước đó, cô chỉ là một học sinh khối tự nhiên ở phổ thông.

Cô hỏi Vlad đại khái vị trí hiện tại, lại nhìn hải đồ phán đoán. Cô xác nhận bọn họ cách khu đá ngầm phía trước chỉ có 2km.

Cô ngẩng đầu nhìn cột buồm, thuyền này có hai cánh buồm.

Nỗ lực nhớ lại, giáo viên vật lý đã từng nói qua, loại thuyền này tốc độ ước chừng 10-15 tiết, một tiết tương đương với 1.8 km mỗi giờ, nói cách khác......

Kỷ Tiểu Âu nhanh chóng tính toán một lần, phát hiện bọn họ chỉ còn lại có 5-7 phút thời gian tránh né khu đá ngầm.

Kỷ Tiểu Âuhít khí, duỗi tay vào bên trong áo khoác, nhờ áo khoác che giấu, liền lấy la bàn trong không gian ra.

La bàn nhỏ nên không gây chú ý.

Vlad vẻ mặt đưa đám, ngũ quan nhăn thành một đoàn, càng giống con sói chưa nhân hóa, thúc giục nói: "Giống cái này, cô đến tột cùng có biện pháp nào? Nhanh nói đi."

Đồng thời, thú nhân Lang tộc phía sau càng ngày càng nôn nóng, không kiên nhẫn mà phụ họa:

"Đúng vậy, nếu là chúng ta không thể an toàn vượt qua khu đá ngầm, cô với con báo kia cũng xuống nước luôn đi."

"Còn cọ tới cọ lui mà làm gì? Không vì cô thì chuyện đâu đến nước này. Tại cô lừa gạt tộc trưởng nên mới bị trì hoãn!"

"Giống cái ngu xuẩn, nếu cô dám trêu đùa chúng ta......"

Horton đứng ở cách đó không xa, dựa lưng vào vách tường, hai chân giao nhau, ánh mắt nhàn nhàn tản tản mà nhìn Kỷ Tiểu Âu.

Hắn nghe tiếng quát tháo của tộc nhân nhưng vẫn không dao động.

Vừa rồi lúc cô nói điều kiện, hắn suy tư một hồi, liền đáp ứng yêu cầu.

Vlad là tay lái có kinh nghiệm nhất ở đây. Đến hắn còn bó tay không có biện pháp, những thú nhân khác trên thuyền càng  không có cách.

Nếu giống cái này nói có biện pháp, hắn không ngại để cô thử.

Thành công thì tốt, nếu không thành công......

Horton nhấc tay, sờ đến ba vết cào trên sườn mặt. Hắn nhếch miệng, đôi mắt hung quang chợt lóe mà qua.

Ngoài dự kiến, thiếu nữ càng trấn tĩnh hơn trong tưởng tượng của hắn.

Vì để tiện chỉ đường, Kỷ Tiểu Âu tạm thời vẽ một mặt đồng hồ đưa cho Vlad. Trên đó ghi các con số từ 1-12 cùng phương hướng, cũng nhanh chóng dạy hắn cách phân biệt.

"Hướng 10 giờ, 300 mét." Kỷ Tiểu Âu nói.

Con thuyền dần dần tiến vào khu đá ngầm, Vlad nhìn sương mù mênh mông phía trước, ổn định tâm thần, làm theo lời cô.

300 mét sau, Kỷ Tiểu Âu lại nói: "Hướng 1 giờ, chạy 500 mét"

Cảm giác quen thuộc truyền đến. Vlad trong lòng vui vẻ, biết bọn họ đã tránh đi chướng ngại đầu tiên. Đáng tiếc hắn không vui vẻ được bao lâu, liền gặp phải rắc rối thứ hai.

Thiếu nữ mệnh lệnh:

"Hướng 9 giờ chạy 500 mét."

"Hướng 12 giờ chạy thẳng 200 mét."

"Tiếp tục đi thẳng......"

Toàn bộ tính mạng trên thuyền đều nằm trong tay cô.

Không chỉ có Horton nhìn nàng, tất cả thú nhân trên thuyền đều tập trung về phía cô.

Thiếu nữ mặt mày buông xuống, đôi mắt trầm tĩnh, cả người được ánh lửa chiếu đến như phủ một tầng ánh sáng.

Lông mi mảnh dài nhẹ nhàng rung động, nghiêm túc nghiên cứu hải vực trên bản vẽ.

Âm thanh cô được gió đêm bộc lấy, đưa vào trong  tai mỗi thú nhân trên boong tàu. Bao gồm cả mùi hương ngọt ngào trên người cô.

Đương nhiên, các thú nhân lúc này không dám manh động. Cho dù mùi hương này có dụ hoặc thế nào đi chăng nữa.

Kỷ Tiểu Âu nhìn chằm chằm vị trí đá ngầm đánh dấu trên bản đồ. Đừng nghe giọng cô bình tính mà, chỉ có cô mới biết trong lòng mình có bao nhiêu khẩn trương.

Một bên cô quan sát bản đồ, một bên gắt gao nhìn chằm chằm la bàn, hai tay đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô chỉ biết được những điều này trên sách giáo khoa. Chưa từng nghĩ tới  sẽ có ngày mình trở thành hoa tiêu bất đắc dĩ thế này. Lý thuyết và thực hành đúng là khác nhau một trời một vực.

Rốt cuộc cô cũng đã ở trên thuyền. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, thân thuyền đụng vào đá ngầm, cô cũng chẳng thể tránh khỏi.

*

Hai giờ ngắn ngủi mà còn dài hơn một thế kỉ.

Kỷ Tiểu Âu chỉ huy lái thuyền tránh đi khối đá ngầm cuối cùng, thành công ra khỏi khu đá ngầm nguy hiểm. Cô cảm thấy tay chân mềm nhũn, dựa vào mép thuyền chậm rãi trượt xuống đất.

Cô đưa tay sờ sờ trán, trên đó chảy ra tầng mồ hôi lạnh.

Sương mù phía trước tan dần lộ ra bầu trời đêm, mặt trăng tròn vành vạnh trốn sau dãy núi trải dài ở phương xa làm người ta say đắm.

Vlad buông ra bánh lái, hân hoan mà nhảy về hướng tộc nhân, mọi người cùng nhau ngẩng cổ hô to chúc mừng.

"Ô ——"

"Chúng ta tránh được một kiếp ——"

"Hú —— ô ——"

Kỷ Tiểu Âu xoa xoa lỗ tai, tiếng sói tru hết đợt này đến đợ khác làm lỗ tai cô không chịu nổi.

Ngồi một lúc, cô muốn đứng dậy. Có thể là vừa rồi quá khẩn nên thử hai, ba lần cũng chưa thành công.

Kỷ Tiểu Âu bám vào mép thuyền chuẩn bị thử lần thứ ba thì đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da thú.

Kỷ Tiểu Âu theo giày da hướng lên trên xem, cô ngẩng đầu xem liền thấy mặt Horton.

Hai bên có chiều cao chênh lệch. Huống chi ở góc độ này, Kỷ Tiểu Âu chỉ có thể nhìn một lúc liền đơn giản cúi đầu không nhìn hắn nữa. Hai tròng mắt đen xoay chuyển, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Horton thấy cô không muốn nói chuyện với mình, hắn đành uốn gối, ngồi trước mặt thiếu nữ trước mặt, cùng cô mặt đối mặt

"Vừa rồi cô đã làm cách nào?" Hắn cực kì hứng thú.

Kỷ Tiểu Âu quay lại liền đối mặt với đôi mắt xanh lục sâu thẳm của Horton.

Cô nghiêng nghiêng đầu, liền đánh trống lảng: "Sáng mai tôi phải rời đi, anh quên mình đã đồng ý với tôi rồi à?"

"Đương nhiên không." Horton câu môi, bộ dáng thập phần dễ nói chuyện.

Nhưng tiếp theo, hắn liền thay đổi ngữ khí nói: "Tôi có thể cho cô đi nhưng cô cầm đồ vật mà tôi phải dùng thức ăn đổi lấy đấy. Còn có tên Báo tộc chưa thành niên kia. Hắn phá thuyền của tôi, tôi còn chưa tính xong đâu."

"Đồ vật" trong lời Horton chính là ba lô của cô.

Kỷ Tiểu Âu nhấp môi, đôi mắt hắc bạch phân nhìn Horton.

Cô biết Lang tộc giảo hoạt, cùng bọn họ giao dịch là cực kì mạo hiểm.

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Cô ở lại cùng tôi trở về bộ tộc, tôi liền không truy cứu những chuyện này." Horton không chút nào quanh co.

"......" Nà ní???

Horton thấy cô trầm mặc, đuôi lông mày khẽ nâng: "Không muốn? Giống cái trong tộc chúng tôi luôn nhận được đãi ngộ tốt, ít nhất vẫn hơn Báo tộc."

Horton thấy cô mang theo một con báo liền cho rằng cô chính là "giống cái của Báo tộc".

"Ai da, giống cái đáng thương! Báo tộc là nơi không biết thương hương tiếc ngọc. Thủ lĩnh Báo tộc hung tàn lại thô bạo, hơn nữa còn là thủ hạ bại tướng của tôi. Cô nhỏ yếu như vậy, trở về Báo tộc chỉ có bị bắt nạt. Chi bằng cô cùng tôi về Lang tộc, tôi sẽ cho cô đãi ngộ thật tốt."

Kỷ Tiểu Âu không nói một lời, dùng sự trầm mặc biểu đạt ý kháng cự của mình.

Cô không phải giống cái Báo tộc, cũng sẽ không tới Báo tộc.

Cô chỉ muốn tìm cách quay về, trở lại thế kỉ 21 quen thuộc. Nơi này đâu đâu cũng tràn ngập nguy cơ. Thú nhân đều một đám hung tàn cường tráng, tùy thời đều có thể ăn thịt cô. Cô ở chỗ này căn bản không sống nổi.

Horton nhìn thiếu nữ ngồi trong góc. Hắn còn muốn nói gì đó nhưng chỉ cảm thấy bên hông để có đồ vật nào đó chĩa vào.

"Xẹt xẹt" tiếng điện lưu lần nữa vang lên. Đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ đnhìn thẳng hắn, lộ ra tia kiên định.

Horton đã thỉnh giáo uy lực của thứ này. Giây phút dòng điện chạy qua cơ thể, cả người hắn chết lặng, không có bất luận cái gì sức lực, cho tới bây giờ vẫn có thể cảm giác được đau đớn.

"Được rồi, được rồi." Horton thỏa hiệp mà giơ lên tay, câu môi cười. Hắn không hoảng không loạn nói: "Chờ trời sáng, Vlad cho thuyền cập bờ, các cô có thể tùy ý rời đi."

*

Kỷ Tiểu Âu tìm một vòng, cuối cùng tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong góc.

Rennes an an phận phận mà quỳ rạp trên mặt đất. Miệng vết thương vỡ ra còn chưa xử lý, da lông bị máu thấm ướt.

Hắn rũ mắt, mí mắt thoáng nâng lên. Đôi mắt xanh lam giật giật.

Kỷ Tiểu Âu đến gần, vừa lúc thấy hai gã thú nhân Lang tộc muốn đưa hắn đi.

Các thú nhân động tác thô lỗ, mắt thấy vuốt sói đụng tới vết thương của hắn, cô nhanh chóng ngăn lại: "Đừng đụng vào nó."

Hai gã thú nhân hai mặt nhìn nhau. Thấy Kỷ Tiểu Âu vừa mới trợ giúp bọn họ vượt qua khu đá ngầm, vả lại tộc trưởng đối với cô còn khách khí mấy phần nên đành nghe lời.

Kỷ Tiểu Âu mượn 1 phòng của Horton. Cô ôm Rennes trở lại phòng, nhẹ nhàng đem hắn đặt trên giường.

Nàng đóng cửa sổ, vội vàng từ trong không gian lấy ra hòm thuốc, nước sát trùng, băng gạc, một lần nữa rửa sạch miệng vết thương cho nó.

Nhìn nhiều thành quen, Rennes đối với việc cô có thể lấy đồ vật từ hư vô ra đã không còn hiếm lạ. Hắn ngoan ngoãn nhắm mắt.

Kỷ Tiểu Âu thuần thục mà rửa sạch vết thương, xong liền băng bó cho nó.

Làm xong những việc này, cô nhìn đồng hồ, đã hai giờ sáng.

Trước khi trời sáng cô có 4 giờ nghỉ ngơi.

Đêm nay xảy ra rất nhiều chuyện. Kỷ Tiểu Âu mệt mỏi, ngã vào trên giường rất nhanh liền ngủ mất.

Chẳng qua thân thuyền đong đưa quá mạnh, cô cũng không ngủ yên được. Đúng 6 giờ cô liền tỉnh giấc.

Horton không lật lọng. Hắn theo lời cô bảo Vlad đem thuyền ngừng ở bên bờ.

Kỷ Tiểu Âu khoác ba lô, ôm con báo nhỏ xuống thuyền, quay đầu nhìn lại vị thủ lĩnh trẻ tuổi đứng trên bong tàu.

Horton hơi nghiêng người, cánh tay đặt trên bánh lái, cuối cùng hỏi lại một lần nữa: "Thật sự không nghĩ đến việc đến bộ tộc của tôi?"

Những lời này hoàn toàn kích thích Kỷ Tiểu Âu. Cô dứt khoát cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Horton cúi đầu cười, nhìn thiếu khuất bóng trong rừng rậm mới thu hồi tầm mắt, mệnh lệnh tộc nhân lại lần nữa giương buồm xuất phát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro