Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rừng rậm tuyết đọng chưa tan, nơi nơi đều là màu trắng.

Trận bão tuyết này ập tới bất ngờ, tuyết vẫn còn đọng trên cành cây. Trên nền tuyết còn nhìn thấy mầm non mới nhú trông giống như chúng đang trang trí trên một tầng kem bơ.

Kỷ Tiểu Âu quần áo đơn bạc. Rất may là trước khi rời thuyền Horton tặng cô một kiện áo khoác lông ngỗng.

Áo khoác lông ngỗng ở nơi này được chế tác tuy không hoàn mĩ như thế kỉ 21, vải dệt bên ngoài cũng không phải sợi tổng hợp nhưng đối với Kỷ Tiểu Âu, đây là đồ vật giữ ấm tốt nhất rồi.

Cô không ngần ngại, cảm ơn Horton xong liền mặc luôn lên người. Cô không thể bạc đãi thân thể mình được.

Cái áo này dựa vào hình thể của Horton để làm. Hắn nói đây là một cái áo khoác ngắn. Nhưng mà cô mặc nó lên, vạt áo đã chạm đến đầu gối chính là mặc ở trên người nàng, vạt áo chạm đến nàng đầu gối, nhìn qua hoàn toàn là chiếc áo khoác dài.

Mặc cái áo này vào Kỷ Tiểu Âu lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Hai chân một nông một sâu dẫm lên tuyết. Cô lo Rennes bị lạnh liền đem hắn ôm vào trong áo khoác, chỉ lộ ra một cái đầu lông xù xù với hai cái tai.

Rennes bị cô coi như sủng vật cũng không phải ngày một ngày hai. Hắn tập mãi cũng thành thói quen.

Hương thơm ngọt trên người vẫn tỏa ra. Không có túi thơm che giấu, rất nhiều giống loài ra ngoài kiếm ăn dọc đường đều bị hấp dẫn.

Rennes ghé vào trong ngực Kỷ Tiểu Âu. Hắn hướng về phía thú nhân bám theo nửa đường nhe răng trợn mắt, lộ ra biểu tình hung ác.

Tính uy hiếp đạt level max.

Cho dù bị thu nhỏ, nhưng uy vũ của Báo tộc vẫn có.

Thú nhân linh dương đang bám theo gặp ánh mắt hung ác của Rennes lập tức khiếp sợ. Anh ta lập tức lui lại, xoay người bỏ chạy thật xa.

Rennes đầu lưỡi chống hàm răng, chậm rì rì liếm liếm.

Đột nhiên trong lòng liền sinh ra một cỗ bi thương.

—— Hắn cư nhiên lưu lạc đến nỗi chỉ có thể hù dọa thú nhân Hệ Ăn Cỏ yếu đuối.

Kỷ Tiểu Âu không biết trong lòng hắn lại càng không biết một đường có bao nhiêu Hệ Ăn Cỏ nhung nhớ mùi hương của cô. Đi được một lúc, thấy Rennes trong ngực đột nhiên không có động tĩnh, cô liền duỗi tay vào trong, nhẹ nhàng gãi gãi cằm của hắn: "Ai, hay tao đặt tên cho mày nhé?"

Dọc đường đi cũng không biết nên gọi hắn là gì, cũng không biết nên xưng hô như thế nào. Kỷ Tiểu Âu sớm đã có ý tưởng này.

Rennes xốc xốc mí mắt, không dao động.

Kỷ Tiểu Âu hứng thú bừng bừng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rất nhanh liền nghĩ đến: "Trong
《 Kinh Thi 》 có nói, quân tử Đào Đào, hoà thuận vui vẻ được người ta yêu thích. Trừ cái này ra, Đào Đào còn ý nghĩa nhanh nhảu, không bằng gọi mày là Đào Đào đi? Báo không phải đều chạy rất nhanh sao, tên này vừa lúc thích hợp với mày nha."

"......" Rennes nhịn rồi lại nhịn, mới nhịn xuống ý nghĩ xúc động nói tên của mình cho cô.

Đào Đào là gì vậy? Nghe qua đúng là cái tên ngu ngốc.

Rennes vẻ mặt hứng thú rã rời. Cô nói nhiều như vậy mà hắn chỉ nghe hiểu được hai câu cuối cùng.

Nhưng mà, mấy cái này còn chưa xong.

Kỷ Tiểu Âu đặt tên cho hắn xong, đột nhiên nhận ra một vấn đề cực kì nghiêm túc.

—— Cô còn không biết giới tính của con báo này. Con hàng này rốt cuộc là giống cái hay giống đực?

Khi vừa gặp hắn, cô chỉ cảm thấy hắn nho nhỏ, lại bị thương nặng, căn bản không kiểm tra giới tính.

Sau đó, trong quá trình ở chung, Kỷ Tiểu Âu cũng để tâm đến phương diện này.

Đã tỉnh ngộ, cô vỗ vỗ cái trán. Con báo này là đực hay cái mà cô còn không biết.

Rennes nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao lại sinh ra dự cảm bất an.

Quả nhiên, ngay sau đó, Kỷ Tiểu Âu liền khom lưng, đem hắn trên nền tuyết mềm mại.

Rennes 4 chân chạm đất, tùy ý để Kỷ Tiểu Âu sờ soạng trên người hắn. Sau đó, hai tay cô nhẹ nhàng nắm lấy hai chân sau của hắn, sau đó hướng hai bên tách ra...... Rennes không biết cô muốn làm gì lại không cô muốn làm gì nên nhất thời trở nên trì độn.

Hắn bắt đầu giãy giụa, nhưng mà chân sau của hắn bị thương nghiêm trọng, lại đang băng bó nên không có bao nhiêu sức lực.

Kỷ Tiểu Âu một tay giữ hai chân trước của hắn, mở miệng trấn an: "Mày không cần sợ hãi....Tao chỉ muốn xem một chút."

Giãy giụa trong vô vọng, Rennes liền ý thức được, hiện tại hắn còn không làm gì được một giống cái nhu nhược.

Rennes tâm như tro tàn, mặc cho thiếu nữ tách chân ra, quan sát hắn bộ phận sinh dục của mình.

Cố tình thiếu nữ  lại hồn nhiên, cho rằng hắn không phản kháng, chính là đã hiểu lời cô. Cô nhìn chằm chằm nửa người dưới của hắnnửa ngày, mới chậm rì rì, bừng tỉnh đại ngộ mà cảm khái: "...... Nguyên lai ngươi là chỉ công báo nha."

Rennes: "......"

*

Thuyền của Horton đi về phía đông. Sau một ngày đêm đã chạy được một quãng đường dài.

Kỷ Tiểu Âu nhìn la bàn, bước đi tập tễnh trên nền tuyết, nửa giờ sau, đôi giày đều ướt đẫm.

Tay chân cô lạnh lẽo, hai chân đông lạnh mất cảm giác. Cô chỉ nghĩ tìm một nơi che chắn tốt để nghỉ ngơi.

Vừa rồi trên đường thấy không ít thú nhân Hệ Ăn Cỏ, không biết phía trước có bộ lạc của bọn họ hay không?

Nếu có thể cô sẽ xin họ cho mình ở lại một đêm không ?

Kỷ Tiểu Âu cúi đầu nhìn chính mình. Ừm, cô không mặc da thú, không có móng vuốt, hẳn là không có gì liên quan đến Hệ Ăn Thịt đi?

Chỗ duy nhất không hợp lý đó là......

Cô nhìn chằm chằm con báo nhỏ chỉ lộ ra cái đầu trên người mình. Hắn thấy nó mở miệng ngáp một cái liền lộ ra hàm răng sắc nhọn chói lọi.

Gia hỏa này phải ngụy trang thế nào, cũng không thể nói đây là con mèo chứ?

Kỷ Tiểu Âu có điểm buồn rầu, Hệ Ăn Cỏ rất sợ Hệ Ăn Thịt. Ngay cả Eric là dũng sĩ của tộc Tuần lộc còn sợ một con báo con. Ban nãy cô cũng chú ý một chút, chung quanh đều là là linh dương, thỏ, hươu cao cổ, nai, bọn họ thấy con báo phản ứng hẳn cũng giống Eric.

Kỷ Tiểu Âu ôm "Đào Đào" tiếp tục đi về phía trước.

Không đi bao xa, quả thực thấy phía trước có mấy bộ lạc giống những bộ lạc cô gặp trên đường đi. Có linh dương, cũng có hươu cao cổ chân dài cổ dài, còn có thỏ lỗ tai dựng thẳng...... Đây là một xã hội của giống loài Hệ Ăn Cỏ.

Xa xa, Kỷ Tiểu Âu thấy một đám thú nhân Hệ Ăn Cỏ từ bộ lạc đi ra, hướng tới phía cô mà đến.

Kỷ Tiểu Âu ôm con báo nhỏ thật chặt.

Đây là nàng hi vọng cuối cùng của cô. Nếu không thể xin một nơi để nghỉ ngơi, sau khi trời tối khả năng cô sẽ bị lạnh chết.

Nhưng mà con báo này phải giải quyết thế nào đây?

Kỷ Tiểu Âu trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc, linh cơ vừa động, cô nghĩ đến cách.

Nếu ba lô của cô có thể cất chứa đồ vật vậy thì có thể bỏ con báo này vào chứ?

Kỷ Tiểu Âu nóng lòng muốn thử, hai tay nâng hai chân trước của hắn lên, đem nâng hắn lên cao, nghiêm túc đánh giá.

Rennes: "......"

Kỷ Tiểu Âu nhắm mắt lại, tựa như lấy vật phẩm như thường ngày, ở trong không gian tìm nơi an tĩnh sạch sẽ, đem con báo đưa tới chỗ đó.

Kỷ Tiểu Âu mở mắt nhìn đôi tay của mình, liền thấy lòng bàn tay rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

Cô nhắm mắt lại lại lần nữa liền có thể thấy Rennes đứng ở một góc trong không gian thân hình ép xuống, chân trước dùng sức mà thủ thế, đưa mắt nhìn bốn phía.

Vậy mà có thể, Kỷ Tiểu Âu vui mừng khôn xiết.

Chẳng lẽ nàng không gian lại tiến thêm một bậc? Vậy là có thể bỏ vật sống vào trong sao?

Kỷ Tiểu Âu lo con báo này phá hư đồ vật trong không gian nên đem hắn đặt xa một chút.

Dàn xếp tốt hết thảy, ngẩng đầu, mấy thú nhân phía trước đã đến gần.

Kỷ Tiểu Âu thấy trên đỉnh đầu bọn họ đều có cặp sừng lớn, sau lưng đeo giỏ tre, vóc dáng mỗi người đều rắn chắc.

Kỷ Tiểu Âu liếc mắt một cái liền thấy đi chính giữa chính là thú nhân tuần lộc. Cô càng kinh ngạc hơn —— thế nhưng là Eric!

Eric hiển nhiên cũng thấy cô. Cậu dừng lại bước chân, không thể tưởng tượng mà kêu lên: "Âu?!"

*

Kỷ Tiểu Âu ngồi trên hàng ghế tre. Các thú nhân đều cao, ghế dựa cũng rất cao. Cô ngồi mà hai chân vẫn còn đung đưa trong không trung. Kỷ Tiểu Âu nâng ly trà gừng trong tay uống một ngụm. Uống được nửa ly, nước trà ấm áp từ dạ dày dâng lên, lan ra khắp người.

Eric ngồi ở đối diện, không ngừng thêm lửa vào trong lò sưởi.

Gian nhà này bày biện cũng đơn giản. Phòng có hơi ẩm ướt, sàn nhà xây cao hơn mặt đất chút, giữ khoảng cách nhất định.

Trong phòng có một chiếc giường, một cái bàn, hai cái ghế gỗ cùng ít đồ dùng đơn giản.

Eric thêm xong củi lửa, chủ động đánh vỡ trầm mặc, nói: "Âu, cô rời khỏi chiếc thuyền kia như thế nào vậy?"

Buổi tối đó, cậu ta thấy Kỷ Tiểu Âu lên một con thuyền buồm. Theo lời thú nhân ở bến tàu, con thuyền đó là của thú nhân Lang tộc.

Tuy cậu ta không hiểu tại sao cô muốn lên chiếc thuyền kia nhưng vẫn rất lo lắng cho cô.

Lang tộc không dễ nói chuyện. Bọn họ nguyện ý thả cô, một chút cũng không tổn hại hẳn là có nguyên nhân gì đó.

Kỷ Tiểu Âu liền đem chuyện xảy ra hôm đó tóm lược lại một chút. Từ lúc cô nghe tin con báo kia ở trên thuyền đến chuyện thuyền đi vào khu đá ngầm, rồi cô ra điều kiện với Lang tộc.

Một năm một mười, không hề giấu giếm.

Eric nghe xong, trong mắt toàn bộ là sùng kính, không chút nào bủn xỉn mà khen ngợi: "Âu à, cô tuyệt quá!"

Kỷ Tiểu Âu sờ sờ gương mặt, có một điều cô không nói cho Eric, công lao lớn nhất thuộc về la bàn.

"Anh thì sao, tại sao lại ở chỗ này?" Kỷ Tiểu Âu nói sang chuyện khác.

Eric cười nói: "Cô quên rồi sao, lúc trước tôi đã nói tôi thay ông đến thôn Con Nai mở họp. Ngày đó, sau khi cô rời đi lúc chạng vạng, ngày hôm sau tôi liền đi thuyền tới đây. Đây là nhà ở mà trưởng thôn Con Naichuẩn bị cho tôi. Nếu cô tạm thời không có chỗ ở có thể ở đây tạm trước. Vừa lúc nơi này có hai cái phòng, tôi ở phòng phía dưới ."

Đối với Kỷ Tiểu Âu "không nhà để về", lời mời này quả là trân quý.

Kỷ Tiểu Âu cảm kích không thôi, cô trịnh trong nói: "Cảm ơn anh, Eric."

Eric ngượng ngùng, gãi gãi sừng hươu, xem xét bốn phía một hồi liền hỏi: "Âu, sao không thấy con báo đi cùng cô?"

Kỷ Tiểu Âu ấp úng, "À...... Nó, nó đi nơi khác kiếm ăn, còn chưa trở về."

Eric "À" một tiếng, cũng không nghi ngờ, thậm chí săn sóc nói: "Âu, tối hôm qua chắc cô không nghỉ ngơi tốt. Kkhông bằng trước tiên nghỉ ở nơi này một lúc. Chờ tới giờ cơm chiều tôi sẽ qua gọi cô."

Kỷ Tiểu Âu gật đầu nói được. Lúc  Eric chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nhớ phải mượn cậu ta bản đồ khu vực lân cận.

Chờ Eric rời đi, cô nằm ở trên giường, nghiêm túc mà xem bản đồ.

Trên bản đồ chỉ vẽ mấy chủng tộc rải rác phụ cận. Khu vực này thuộc vùng Tây Bắc đại lục Bollnia cách phía Đông một khoảng dài.

Tối hôm qua chỉ ngủ bốn tiếng, hơn nữa ngủ cũng không được an ổn, Kỷ Tiểu Âu chỉ nhìn một hồi, liền bị cơn buồn ngủ đánh úp.

Cô dụi dụi mắt, vốn định dùng lý trí chống lại bản tính trong chốc lát nhưng mà lò sưởi trong tường lửa đốt tràn đầy, toàn bộ nhà ở đều ấm áp dễ chịu, không bao lâu, liền nặng nề ngủ.

Cô hoàn toàn quên mất con vật nhỏ mình bỏ trong không gian.

*

Trời tối, Eric chạy tới gọi Kỷ Tiểu Âu dậy ăn cơm chiều.

Cậu ấu chế biến củ cải làm canh củ cải trắng, còn có khoai tây cùng hành.

"Âu, cô dậy chưa?" Eric gõ cửa hỏi.

Bên trong cánh cửa không tiếng động.

Chờ một lát, Eric gõ cửa lần nữa: "Âu?"

Bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Eric đầy bụng nghi hoặc, Âu còn chưa tỉnh sao?

Tính thời gian, lò sưởi hẳn là đã tắt, cô có bị lạn hay không?

Eric nghĩ nghĩ, vẫn là không yên tâm. Cậu ta đặt tay trên ván cửa.

"Âu, tôi vào nhé?"

"Kẹt" một tiếng, cửa gỗ mở ra.

Eric theo bản năng nhìn về hướng ván giường. Trong nháy mắt, đồng tử co chặt, cả người căng chặt cứng đờ tại chỗ.

Trên giường, thiếu nữ tinh tế yếu ớt thiếu lẳng lặng nằm ngủ. Mà phía rìa ván giường có một con liệp báo nằm thình lình ở đó.

Cả người màu đen, con ngươi thâm lam, thân thể cao lớn đem cả người thiếu nữ  bao lại.

Cái đuôi dài hữu lực của hắn ở đằng sau đung đưa lay động, nhẹ nhàng quét xuống sàn nhà, làm bụi trên mặt đất bay bay.

Chợt, hắn thu cái đuôi về phía trước, vừa lúc cuốn lấy hai chân thẳng tắp của thiếu nữ.

Con báo to lớn nâng một bên chân dày nặng đặt bên sườn mặt thiếu nữ. Hắn không chút để ý mà nâng mí mắt, nặng nề mà nhìn về phía cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro