Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong các bộ phim truyền hình cổ trang thường có cảnh các nhân vật lạc trong mê trận. Nhìn hoàn cảnh giống nhau như đúc nhưng mỗi bước đi đều giấu thiên cơ. Đi nhầm một bước kết quả liền khác nhau.

Chẳng nhẽ cô cũng ở trong tình cảnh như vậy?

"Ô ô...." 

Chuỗi âm thanh nhỏ kéo thần trí Kỷ Tiểu Âu về hiện thực.

Cô tìm nơi phát ra âm thanh. Dưới đám lá cây có một con báo nhỏ hơi thở thoi tóp. Nó cãn không nhúc nhích mà nằm rạp trên mặt đất. Âm thanh vừa nãy chính là do nó phát ra.

Tiếng rên rỉ từ sâu trong yết hầu phát ra.

Kỷ Tiểu Âu đi qua, chậm rãi phủi hết lá cây trên người con báo liền thấy vết thương trên chân sau của nó. Cô liền ngây người.

Hôm qua cách quá xa nên cô không nhìn kĩ. Bây giờ da thịt xung quanh miệng vết thương đều mọc mủ thối rữa, còn có mấy con bọ bò loạn ở trên. 

Hôm qua nó còn có thể đi. Sao hôm nay đã biến thành như vậy rồi?

Có lẽ do Kỷ Tiểu Âu vô ý đụng vào miệng vết thương, con báo nhỏ bỗng rên rỉ hai tiếng. Nó  nhấc lên mí mắt, đôi mắt  màu xanh biển bình tĩnh nhìn về phía cô. 

Ánh mắt này không thể nói là thân thiện. Có lẽ là bản năng động vật trỗi dậy trong khoảnh khắc sinh tử, nhìn gì cũng tràn ngập hoài nghi cùng đề phòng.

Nếu không phải nó bị thương nặng, Kỷ Tiểu Âu tin rằng nó sẽ nhảy dựng lên, giương móng vuốt về phía mình. 

Kỷ Tiểu Âu lúc này tự bảo vệ bản thân còn khó. Cô không nghĩ sẽ cứu nó. Ai biết cha mẹ nó ở đâu, sao nó lại bị thương, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này. Phía sau chắc chắn còn hằng hà sa số chuyện phiền toái. Tuy vậy, ôm thân thể nho nhỏ trong lòng, cô lại thy đổi chủ ý. 

Có thể giúp nó một chút.

Kỷ Tiểu Âu ôm con báo nhỏ đến bên dòng suối. Cô ngồi xuống, một tay nâng chân trước của nó, một tay vốc nước lên nhẹ nhàng rửa sạch miệng vết thương trên chân sau của nó. 

Miệng vết thương rất sâu, không giống như vết thương do bẫy thú gây nên, có điểm giống như bị dã thú cào.

Chẳng lẽ nó bị dã thú khác bắt đi khỏi cha mẹ, sau đó lại một mình chạy thoát ra?

Kỷ Tiểu Âu rửa sạch miệng vết thương của con báo nhỏ thật tốt, sau tìm chỗ sạch sẽ trên bãi cỏ để nó ngồi xuống. Lục lọi 'không gian' trong balo, đang chuẩn bị lấy thuốc để xử lý miệng vết thương của con báo, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng sói tru từ xa truyền đến.

Cô liền ngừng lại động tác.

Con báo nhỏ mở to mắt, ánh mắt nặng nề không giống như lúc trước, thân thể cũng lập tức căng chặt.

Ban đầu, Kỷ Tiểu Âu cho rằng mình nghe lầm. Rất nhanh, tiếng lêu lại lần nữa vang lên, dường như nó đang đến gần đây rồi. 

Nghe tiếng kêu thế này chưa chắc chỉ có một con sói.

Sói là động vật quần cư, phán đoán theo tiếng kêu, phía đó hẳn là một đàn sói.

Kỷ Tiểu Âu nắm balo thật chặt, liền đứng lên muốn chạy.

Cô đã nghĩ đến việc có thể chạm mặt mãnh thú nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Nơi xa lạ như vậy cô không biết nên đi hướng nào. Hơn nữa cô lại còn lạc đường trong rừng rậm này nữa. Trong lúc luống luống tay chân, cô vội vàng kéo khóa balo.

Một đồ vật từ trong đó rơi rơi xuống đất.

Cô nhặt lên liền nhận ra đó là một chiếc la bàn. Phía trên còn hiện rõ bốn phương đông, tây, nam, bắc cực lì tinh xảo. 

Đây là do trước khi xuất phát, cha Kỷ lo Kỷ Tiểu Âu lạc trọng núi nên đã để nó trong balo của cô, phòng ngừa bất trắc. 

Lúc đó, cô cũng không nghĩ nhiều, xếp đồ xong xuôi liền quên luôn chuyện này. 

Hiện giờ ánh mắt cô liền sáng lên, hiện tại cô cực kì cần nó. 

Dùng la bàn để xác định phương hướng cho đúng. Kỷ Tiểu  Âu khóa balo, quay lại nhìn thoáng qua con báo nhỏ nằm lẳng lặng trên mặt đất.

Nó cũng đang nhìn cô, đồng tử sâu thẳm không hoang mang, không né tránh. 

Tròng mắt xanh biển lóe lên ánh sáng. 

Thật kì quái, Kỷ Tiểu Âu thầm nghĩ. Cô thế mà lại nhìn thấy cảm xúc con người từ trong ánh mắt của một con báo?

Vừa rồi là thương hại cô à?

"Ngao ô ——"

Sói tru một tiếng, dường như đã tới gần.

Kỷ Tiểu Âu cắn răng, không suy nghĩ gì nữa. Cô tiến lên ôm con báo vào trong ngực, chạy dọc xuống theo hướng dòng suối.

*****

Thay giày thể thao chạy quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Kỷ Tiểu Âu cẩn thận để không đụng đến vết thương của con báo, lại cúi đầu nhìn la bàn.

Có la bàn đẫn đường, cô một đường đi về phía nam, trên đường đi rất thuận lợi. Chỉ chốc lát cô đã ra khỏi rừng rậm. Tiếng kêu của sói phía sau cũng chậm rãi biến mất. Cô cúi đầu nhì thoáng qua đồng hồ, thế mà đã đi được 2 tiếng rồi. 

Cô thở hổn hển. Nguy hiểm không còn, lúc này mới cảm thấy mệt mỏi. Hai chân cô mềm nhũn, cả người dựa vào một thân cây.Lòng bàn tay một mảng dính nhớp. Kỷ Tiểu Âu mở tay ra liền thấy phía trên dính đầy máu. Cô sợ hãi, nhanh chóng kiểm tra vết thương của con báo nhỏ. 

Vừa rồi vội vàng chạy trốn, hơn nữa trong rừng có nhiều chướng ngại vật, cô đi cũng không ổn định lắm. Vết thương của nó cũng vì vậy mà nứt ra, đang chảy mái. Miệng vết thương rất sâu, mơ hồ thấy cả xuong. Cô nhìn còn thấy đau vậy mà nó từ đầu tới cuối cũng chưa kêu lấy một tiếng.

"Sẽ không chết chứ?" Kỷ Tiểu Âu lẩm bẩm, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái tai của nó. 

Con báo nhỏ giật giật lỗ tai, lúc này mới chậm chạp mở to mắt, đôi mắt màu làm đối mặt với cô.

Kỷ Tiểu Âu còn cho rằng nó sẽ tức giận, không nghĩ nó chỉ nhìn cô một cái rồi lặng lẽ quay đầu đi.

Đại khái là đau đến mức không còn sức đi, Kỷ Tiểu Âu nghĩ thầm. 

Nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, việc cấp bách bây giờ là xử lý vết thương cho nó. 

Kỷ Tiểu Âu nghỉ ngơi một lát, xoay người lấy balo, từ trong đó lấy hòm thuốc. Cô mở hòm, nhìn một chút, bên trong đều có đủ loại thuốc, cồn, oxi già, thuốc hạ sốt, thuốc cầm máu cùng băng gạc.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro