Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vội vàng lo liệu xong hết thảy, Kỷ Tiểu Âu cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Buổi sáng cô không ăn gì, cứ thế lo lắng mà chạy suốt hai tiếng đồng hồ, sau đó lại bận rộn xử lý vết thương cho con báo, lúc này cô mới thấy đói bụng.

Kỷ Tiểu Âu xoay người, vùi đầu vào balo lặng lẽ nhìn đồ ăn trong 'không gian'.

Cô có chút không tin nổi nhưng vẫn chậm rãi tiếp thu cái giả thiết này. Nếu không có đồ vật trong không gian, có lẽ đêm qua cô sẽ bị dã thú cắn chết dưới tàng cây.

Kỷ Tiểu Âu kiểm tra vật tư trong không gian một chút. Ngoại trừ đồ vật đã bỏ ra ngoài còn có hai túi gạo, hai túi bột mì, năm gói mì ăn liền, năm hộp sữa bò, mười chai nước khoáng với vài túi thịt bò khô, hai hộp Dove chocolate* cùng hai thùng Snickers chocolate**, thịt bò cùng hải sản đông lạnh với các loại đồ ăn vặt, quả khô....

Hôm qua Kỷ Tiểu Âu cũng có để ý. Đã qua một đêm, thịt bò cùng vẫn không ra nước. Hải sản cũng vẫn như cũ, màu sắc tươi mới, nơi này giống như một kho lạnh thuần thiên nhiên vậy.

Dường như thời gian trong không gian trôi qua chậm hơn bên ngoài, tạm thời không cần lo đến vấn đề hạn sử dụng.

Kiểm kê xong đồ ăn, giờ đến đồ dùng sinh hoạt.

Dầu, muối, tương, giấm, chén, bát, muôi thìa, bếp nướng, giá nướng thịt đều có. Còn có kính viễn vọng, kính râm, dầu gội, sữa tắm, khăn lau cùng bình giữ nhiệt.... Các bạn học mang rất nhiều đồ, Kỷ Tiểu Âu đưa tay lục tìm, cư nhiên còn lấy được một cái gậy tự sướng.

Cô đem đồ vật sắp xếp thật tốt, để lại một túi khô bò, một bao gạo, hai hộp sữa bò cùng hai gói mì ăn liền.

Kỷ Tiểu Âu lấy ra một cái nồi bé đi đến dòng suối múc ít nước, trở lại liền chuẩn bị sẵn bếp gas mini cùng giá nướng thịt. Cô đem nồi đặt lên bếp, vặn chốt mở, bắt đầu đun nước.

Ngọn lửa màu lam nhạt đột nhiên bùng lên, chốc lát sau liền nghe thấy tiếng nước sôi.

Con báo nhỏ nằm lẳng lặng bên cạnh khẽ nâng mắt. Nó không ừ hử một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào bếp lò, ánh mắt trở nên sâu thẳm, chân trước thủ thế trên mặt đất.

Kỷ Tiểu Âu đối với những việc này rất quen thuộc. Bố cô là người yêu thích du lịch, trong nhà cũng mua rất nhiều đồ dùng dã ngoại. Vậy nên đối với những đồ vật này, cô cũng không cảm thấy xa lạ. Nước sôi, cô xé gói mì ăn liền, đem mì cho vào nồi, thêm gia vị rồi dùng đũa khuấy đều.

Xong xuôi, cô cắt hộp sữa bò, uống mộ chút, lại đem gói yến mạch bỏ vào trong sữa, lại đem nó đến trước mặt con báo nhỏ.

"Mày đang bị thương, nên uống nhiều sữa bò một chút, có lợi cho vết thương lành lại. Còn có khô bò nữa, lát tao cắt ra là mày có thể ăn rồi."

Hai ngày này chỉ có một mình, Kỷ Tiểu Âu chỉ có thể nói chuyện với con báo. Cô cũng bội phục năng lực thích ứng của mình.

Con báo nhỏ hôm qua uống một hộp sữa bò, có vẻ như nó cũng không kháng cự. Nó thu hồi ánh mắt trên bếp lò rồi vùi đầu uống sữa.

Kỷ Tiểu Âu cũng lấy ra hộp sữa khác. Uống được hai ngụm, mì cũng đã nấu xong. 

Hôm qua cô chỉ ăn 2 thanh chocolate, giờ đã có thể ăn đồ ăn nóng hổi. Tuy rằng chỉ là gói mì đơn giản, cô cũng cảm thấy thỏa mãn.

Kỷ Tiểu Âu ăn xong, con báo nhỏ đối diện cũng giải quyết xong khẩu phần của nó. Túi thịt bò khô bị nó xé tung nằm ở một bên, thịt bên trong bị ăn đến sạch sẽ. 

Cô lo mùi đồ ăn sẽ thu hút bầy sói vừa rồi liền vội vàng đem bát đũa thu hồi, tới bên dòng suối rửa chúng sạch sẽ, bỏ hết đồ vào trong không gian. Bếp cùng xong nồi thể tích không lớn, nhét vào trong balo cũng không chật lắm. Cô cũng cẩn thận tránh con báo nhỏ kia.

Con báo nhìn balo trên đôi vai nhỏ xinh của cô. Nó chớp chớp mắt, nhìn về phía thiếu nữ đang bận rộn. Kỷ Tiểu Âu không tìm được nơi vứt rác, cũng không thể ném trong rừng được liền đào hố đem hộp sữa cùng mấy cái túi chôn xuống đất. 

Chôn xong, cô đưa tay lau gương mặt đầy mồ hôi, bùn đất liền  dính lên mặt. Kỷ Tiểu Âu rốt cuộc cũng nhận ra liền đứng dậy đến bên dòng suối rửa mặt. Lông mi dài dính chút bọt nước, đôi mắt to tròn trong veo, làn da trắng như sứ, khuôn mặt bóng loáng. Không giống động vật cả người mọc đầy lông, cả người cô đều lộ vẻ tinh xảo.

Kỷ Tiểu Âu trở về đứng trước mặt con báo, hai má phơi ngoài nắng đến đỏ bừng, nhìn nó không chớp mắt.

Con báo nhỏ lui về sau hai bước, không nhìn cô nữa. Kỷ Tiểu Âu lấy khăn lông đã rơi đặt lên bụng nó. Cô sờ sờ nệm thịt nó, đã hạ nhiệt rồi, buổi tối bôi thuốc cho nó một lần nữa là được.



* Dove chocolate

** Snickers chocolate

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro