Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"......"

Kỷ Tiểu Âu không thể hiểu được, chực giãy giụa muốn đứng lên. Thiếu niên sừng hươu lập tức dựng thẳng lên một ngón tay.

"Suỵt."

Kỷ Tiểu Âu nhìn ngón tay màu đen của cậu ta, rất giống móng của hươu, nhấp khẩn khóe miệng, không phát ra tiếng.

Eric thoạt nhìn rất khẩn trương,  gắt gao nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Nhưng mà sừng hươu trên đầu cậu ta quá nổi bật. Giấu ở trong bụi cỏ lại có cảm giác không hài hòa.

Cậu ta tựa hồ cũng phát hiện điểm này, hoang mang rối loạn mà từ bên cạnh nhổ lên một khóm lớn bạc hà mèo đặt lên sừng hươu của mình nhằm để ngụy trang.

Chỉ chốc lát sau, Kỷ Tiểu Âu cảm giác được mặt đất rõ ràng chấn động. Ngay sau đó là tiếng kêu của mãnh thú, một tiếng lại tiếp một tiếng.

Thân thể Eric càng căng thẳng.

Tiếng mãnh thú tiếng kêu càng ngày càng gần. Kỷ Tiểu Âu hướng nơi xa nhìn lại, liền thấy hai con báo săn to lớn nhằm hướng bên này vọt tới.

Báo săn chạy rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại thân hình mạnh mẽ xẹt qua. Cái đuôi to dài vẽ ra độ cong hoàn mĩ trên không trung. Trong vài bước nhảy đã không thấy bóng dáng đâu.

Thẳng đến khi hai con báo đi xa, Eric mới thở phào một cái, vỗ vỗ bộ ngực như vừa được cứu thoát.

Nghi hoặc trong lòng Kỷ Tiểu Âu lại càng lúc càng lớn giống như một cuộn chỉ rối. Chỉ cần tìm được một nút thắt, sự tình đều có thể nhất thông bách thông. 

"Chúng ta...... Tại sao phải trốn vậy?" Kỷ Tiểu Âu nhìn thiếu niên đang gỡ cây cỏ trên rớt sừng hươu ở trước mặt, thử hỏi.

Eric hơi ngừng lại động tác, đem Kỷ Tiểu Âu trở thành thú nhân vị thành niên ngây thơ vô tri kiên nhẫn mà giải thích: "Vừa rồi kia hai con báo là thú nhân hệ ăn thịt. Họ là thiên địch của thú nhân hệ ăn cỏ chúng ta. Nếu bị bọn họ phát hiện, tôi và cô đều sẽ mất mạng."

Kỷ Tiểu Âu hung hăng nhéo lòng bàn tay của mình. Đau quá, không phải nằm mơ.

Thanh âm của cô có chút run rẩy: "Anh vừa nói cái gì?"

Eric nghi hoặc, nhưng vẫn bình thản lặp lại: "Nếu bị hai con báo phát hiện  chúng ta sẽ......"

"Không phải cái này." Kỷ Tiểu Âu có điểm hoảng loạn mà ngắt lời.

 "Anh nói chúng ta là cái gì?"

Eric sửng sốt, chợt cười nói: "Chúng ta là thú nhân hệ ăn cỏ a. Trên người của cô không có mùi máu tươi, hơn nữa có mùi cỏ xanh. Chắc  là tôi không có đoán sai đi?" 

Cậu ta thực mau nhớ tới: "A, đúng rồi. Xem trí nhớ của tôi này. Tôi còn chưa biết tên của cô. Tên cô là gì? Chủng tộc của cô ở nơi nào?"

Nửa ngày sau, Kỷ Tiểu Âu đáp lại: "Kỷ Tiểu Âu, tên tôi là Kỷ Tiểu Âu."

Eric tươi cười nhiệt tình: "Tên của cô thật là giống nhân loại."

Kỷ Tiểu Âu tim đập nhanh hơn. Không đợi nàng hỏi ra cái gì, Eric liền tiếp tục nói: "Bất quá nhân loại 700 năm trước liền tuyệt chủng. Đại lục Bollnia sớm đã không còn dấu vết tồn tại của bọn họ. Cô hẳn là không có gì quan hệ cùng bọn họ."

Lại ném ra một quả bom, Eric nhìn nhìn không trung, "Trời rất nhanh sẽ tối. Có phải cô cùng tộc nhân bị tách ra không? Bộ tộc của tôi ở phía sau núi, cách nơi này không xa. Cô có muốn đến bộ tộc của tôi nghỉ ngơi một đêm hay không?"

Eric nói xong, thấy Kỷ Tiểu Âu sắc mặt tái nhợt, ánh mắt dại ra, cho rằng tại  cô vừa mới thấy thú nhân báo săn nên bị kinh hách. Hiện tại còn chưa bình tĩnh lại, an ủi nói: "Đừng lo lắng, bộ tộc của tôi tuy không cường đại, nhưng sẽ không thương tổn cô. Đổi lại,  nếu cô ở lại nơi này khả năng cao sẽ  bị dã thú ăn luôn."

Kỷ Tiểu Âu theo bản năng hỏi: "Vì cái gì?"

Eric thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Mấyhôm trước thủ lĩnh Báo tộc bị thương mất tích. Bọn họ vẫn đang tìm kiếm, liền tìm đến ngọn núi này. Trong tộc của tôi đã có vài  tộc nhân gặp chuyện không may."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro