Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[FANFIC SỞ KIỀU TRUYỆN - Viết tiếp tập 67]
Tác giả: Bánh Bèo - Sở Kiều Truyện VNFC
* Nghiêm cấm sao dưới mọi hình thức! Nếu admin phát hiện reup, fic sẽ bị dừng vô thời hạn.
---------------------------
<3 CHƯƠNG 5: TỪ CÁI CHẾT HỒI SINH <3
Mặc cho Vũ Văn Nguyệt nhiều lần trấn an, Nguyệt Thất vẫn ôm chặt lấy eo chủ nhân mình, đến mức Vũ Văn Nguyệt phải cố sức giằng vạt áo của mình ra nếu không muốn cả y phục bị nước mũi của Nguyệt Thấy làm bẩn hết.
Tiểu Phi chậc lưỡi lắc đầu, quắc mắt lên nhìn Nguyệt Thất.
"Hai nam nhân ôm nhau khóc, thật chẳng ra thế thống gì"
"Này, ta ôm công tử nhà ta, cũng đâu có ôm cô nương đâu mà cô khó chịu như vậy?"
Tiểu Phi bực bội nhìn ấm trà lăn lóc trên sàn, tiếc cho bình trà đãi khách phải ủ nước suối cả buổi sáng. Đã vậy kẻ này lại chẳng hề thanh tao, lịch sự như vị chủ nhân kia thì càng thêm phần khó chịu, chống nạnh cự cãi. Chẳng mấy chốc tiểu cô nương đáng yêu, nhanh nhẹn ban đầu trong ấn tượng của Vũ Văn Nguyệt đã biến mất:
"Ta cũng đâu cần huynh ôm ta"
Cả Tiêu Dao tiên sinh và Vũ Văn Nguyệt cũng lúc quay đi. Nói đúng ra thì, trước khi Vũ Văn Nguyệt đến Tiêu Dao cốc, nơi đây luôn lặng lẽ. Ngay cả khi có hắn đến, nó vẫn luôn lặng lẽ. Sự huyên náo từ khi Nguyệt Thất tới đây dám chắc tích tụ cả hai chục năm qua cũng chưa bằng. Chòm râu của Tiêu Dao tiên sinh rung rung đắc ý. Đến ngay cả Vũ Văn Nguyệt bình thường vốn chẳng để tâm những chuyện như vậy ánh mắt cũng biểu lộ vài phần hướng ứng cho Tiểu Phi, bằng chứng là hắn cũng chẳng vội nói chuyện với Nguyệt Thất. So với việc hỏi hết chuyện này đến chuyện khác thì bây giờ nghe thuộc hạ của hắn cùng tiểu cô nương kia cãi nhau có phần sinh động hơn. Xung quanh cũng đột nhiên tăng thêm chút sinh khí.
"Cô nương, ta với cô lần đầu gặp mặt, không thù không oán, sao cô cứ chèn ép ta vậy?"
"Vậy cớ gì huynh không uống ta của ta, để nó đổ hết ra ngoài. Huynh có biết ở đây trà quý lắm không"
"Lý lẽ gì vậy, trà là cô pha, cũng là cô làm đổ, đâu liên quan gì đến ta"
"Huynh khiến ta bực bội, vì thế trà mới bị đổ, cho nên tất cả là tại huynh."
Nguyệt Thất cứ lùi một bước ra sau thì Tiểu Phi lại dấn thêm một bước. Tiểu cô nương mặc dù cự cãi quyết liệt, nhưng Nguyệt Thất cũng hét lớn không kém. Mà khi đó vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân lại được dịp dùng đến.
Tiểu Phi khẽ sụt sịt, hướng đến Tiêu Dao tiên sinh. Không biết nàng có thực sự khóc hay không, nhưng nàng có đưa cánh tay quệt đi quệt lại trên khóe mắt.
"Sư phụ, hắn ức hiếp đồ nhi"
"Công tử, thuộc hạ đường xa đến đây. Không được chào đón lại gặp ngay nha đầu không hiểu chuyện này. Ngài phải phân xử cho thuộc hạ..."
Nguyệt Thất oan uổng cầu cứu Vũ Văn Nguyệt. Nhưng hắn cũng nào biết, chủ nhân hắn bây giờ  đã khác xưa nhiều rồi. Thêm nữa, nơi này Tiểu Phi chính là chủ, bọn họ là khách. Muốn yên ổn thì tốt nhất đừng làm vị cô nương đó giận dỗi. Vũ Văn Nguyệt buông một câu nhẹ nhàng rồi phất tay áo trắng muốt rời khỏi, để lại Nguyệt Thất với nét mặt thống khổ lẫn bi ai.
"Nữ nhân mà ... nhường họ một bước thì biển rộng trời cao, nhường thêm bước nữa thiên hạ thái bình. Điểm này ta tưởng ngươi phải rõ hơn ta chứ?"
Không còn ai ủng hộ hắn, Tiêu Dao tiên sinh dĩ nhiên sẽ bênh vực đồ nhi của mình. Tiểu Phi vẫn còn lườm hắn, há má đỏ hồng lên vì tức giận, đôi môi anh đào mềm mại cắn lại kìm chế không bật ra tiếng khóc. Nguyệt Thất thấy khóe mắt cô gái đã rưng rưng, trực òa khóc nên toàn tân run lẩy bẩy, vội vàng trấn an:
"Được, được, được ... tất cả là tại ta. Ta xin lỗi. Cô pha một bình trà khác đi, ta đảm bảo sẽ uống hết"
Vừa dỗ dành Tiểu Phi, hắn thằm nghĩ, thà một mình hắn phải đối chọi với hai chục tên lính Yến Bắc còn hơn đối đầu với một vị cô nương. Không còn cách nào khác, Nguyệt Thất đành phải ở lại, một mình uống hết cả tuần trà của Tiểu Phi trong khi hắn sốt ruột và có hàng trăm câu hỏi trong đầu muốn hỏi Vũ Văn Nguyệt. Bao tử vẫn rỗng tuếch suốt cả ngày dài, đã vậy còn phải bỏ đầy một bụng trà, chua chát, quả thật là chua chát.
---

Đã nửa năm, đây là lần đầu tiên Vũ Văn Nguyệt bước chân ra khỏi Tiêu Dao cốc. Thanh Hải bao la, giữa một nơi xa lạ như vậy, nhưng điều khiến chính hắn cũng bất ngờ là hắn không hề cảm thấy lạc lõng dưới vùng trời này. Nơi dành cho hắn là nơi đâu? Đại Ngụy? Thanh Sơn viện? Đều không phải. Vũ Văn Nguyệt bị trói buộc bởi gia tộc, bởi nhiệm vụ, bởi sứ mệnh đã vĩnh viễn ở lại dưới hồ băng. Hắn bây giờ muốn tự đi con đường của riêng mình. Mà Thanh Hải này chính là nơi hắn sẽ bắt đầu.
Vũ Văn Nguyệt cùng Nguyệt Thất phóng ngựa một hồi qua vùng bình nguyên rộng lớn, đi vào những ngôi làng liêu xiêu tựa vào nhau ... hắn nhận ra, Thanh Hải không phải không có người. Mà vốn mọi người ở Thanh Hải đều không quan tâm đến sự tồn tại của người khác, vì vậy dù có  cũng như không. Mạnh ai nấy sống, họ chỉ tự lo chính bản thân mình còn chưa tới thì lấy tâm sức đâu mà lo cho những người khác. Hầu như những người ở đây không nói chuyện, không giao tiếp với nhau, cứ lầm lũi như vậy sống trọn một đời người.
"Xoảng!!!"
Chiếc xe phía trước chở vài chiếc bình bỗng va vào đá, lật sang một bên. Mấy chiếc bình lật úp vị vỡ vụn tạo ra tiếng loảng xoảng rất lớn, vậy mà cả con phố chẳng ai chú ý tới. Người đàn ông kéo chiếc xe âm thầm thu dọn đống đổ nát, mọi việc như chưa hề xảy ra.
Vũ Văn Nguyệt tự mình xuống ngựa, cùng với Nguyệt Thất giúp người đàn ông già nua dựng chiếc xe trở lại, bê vài chiếc bình còn lành lặn đặt lên xe.
"Lão bá, không sao chứ?"
Vậy nhưng người đàn ông đó cũng chẳng để tâm vào sự giúp đỡ của hắn, phủi tay rồi đi thẳng. Vũ Văn Nguyệt chìm trong những tâm tư mông lung, liệu có thể mang sự sống cho nơi này hay không, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc.

Cả đại lục Thanh Hải rộng lớn, dù có đi nhiều ngày cũng không thể hết được. Vẫn còn những nơi mà hắn cần khám phá, có những nơi mà hắn cần hiểu thật kĩ nếu như hắn trở thành một con người của Thanh Hải.
"Nguyệt Thất, ngươi có biết là ai đã cứu ta không?"
"Bẩm công tử, là thái tử Tiêu Sách. Người của hắn đã bí mật thông báo cho thuộc hạ nói rằng ngài vẫn còn sống và đang ở Tiêu Dao cốc. Trận chiến hôm đó ở Yến Bắc, thuộc hạ cũng gần như chết rồi, cũng là nhờ có hắn cứu"
Nhắc đến Tiêu Sách, tâm tư Vũ Văn Nguyệt có vài phần chùng xuống. Trong tất cả những người có khả năng cứu hắn, Tiêu Sách lại là người là hắn không hề nghĩ đến. Nhưng khi nghe đến tên Tiêu Sách, hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có cảm giác nhẹ nhõm.
"Thất điện hạ vẫn khỏe chứ?"
"Dạ, ngài ấy vẫn tốt. Thuộc hạ nghe nói, gần đây sức khỏe của hoàng thượng không tốt, các đại thần đều muốn lập Tương Vương điện hạ làm Thái tử"
Cảm xúc của Vũ Văn Nguyệt khi nhắc đến Đại Ngụy có phần mờ nhạt. Phần vì đối với Đại Ngụy, hắn đã trọn nghĩa. Đối với Vũ Văn gia, hắn đã trọn phần hiếu. Đối với Nguyên Triệt hắn cũng đã trọn tình huynh đệ. Đại Ngụy ruồng bỏ hắn, hắn cũng không có lý do gì để quyến luyến.
"Dực Vương điện hạ, Mông Phong... bọn họ thế nào?"
"Bọn họ vẫn ổn. Chỉ không biết rằng ngài vẫn còn sống"
"Chưa cần cho bọn họ biết. Còn nữa...ngươi có nghe nói gì..."
Vũ Văn Nguyệt ngập ngừng, Nguyệt Thất tinh ý liền hiểu ý của hắn, vừa hỏi vừa láu cá liếc nhìn phản ứng của chủ nhân mình:
"Công tử, có phải ngài muốn hỏi Tinh nhi cô nương bây giờ ra sao, sống thế nào, ăn uống có tốt không... có phải không?"
"Ngươi nhiều chuyện như vậy từ bao giờ?"
"Gần đây thuộc hạ mới biết được, sau trận chiến đó, Tinh nhi cô nương và Mặc nhi ẩn cư trên Tú Lệ sơn. Hạ Tiêu và Tú Lệ quân bảo vệ bọn họ. Người ngoài không có cơ hội lui tới. Thuộc hạ cũng quan sát một thời gian, cứ vào đầu và giữa tháng, Tinh Nhi cô nương có bí mật vào thành giúp đỡ mọi người, nhưng không để lộ danh tính"
Thấy Vũ Văn Nguyệt trầm ngâm suy tư, Nguyệt Thất lại tiếp tục:"Công tử, Tinh nhi cô nương, ngài định như thế nào? Ngày đó khi ngài rơi xuống hồ băng. Cô ấy lấy thân phận Phong Vân lệnh chủ lệnh cho tất cả phải cứu bằng được công tử lên. Suột một ngày trời, thiêu rụi cả nửa cánh rừng mà không có kết quả, cuối cùng cô ấy mới dẫn Mặc nhi lên Tú Lệ sơn quy ẩn".
"Nguyệt Thất, ngươi có tin tưởng ta hay không?"
Nguyệt Thất nhất thời sừng sỡ, vì sao công tử nhà hắn bất ngờ hỏi câu hỏi như vậy, nhưng hắn cũng ngay lập tức đáp lời:
"Dĩ nhiên là thuộc hạ tin tưởng ngài. Tất cả bọn thuộc hạ đều luôn tin tưởng Công tử"
Bọn họ tin tưởng hắn, nàng ... có khi nào cũng tin tưởng hắn. Trước khi rơi xuống hồ băng. Dù biết khó mà giữ được lời hứa sẽ đợi nàng, nhưng hắn vẫn hứa. Bây giờ, hắn đã được trao một mạng sống khác, một số mệnh khác, số mệnh mà hắn có thể thực hiện lời hứa đó đối với nàng.
"Công tử, nếu ngài không thể rời khỏi Thanh Hải, vậy thì không phải là bị nhốt mãi ở nơi này sao?"
Vũ Văn Nguyệt chợt nhận ra, mọi sắp đặt của số mệnh không bao giờ là tuyệt đối, chỉ có điều, người ta có dũng khí vượt qua sự sắp đặt đó hay không mà thôi.
"Ông trời không dồn ta vào đường cùng, mà chỉ ép ta đến ranh giới, thử thách ta phải vượt qua. Giờ ta đã vượt qua được nó, vận mệnh sau này, ta sẽ tự định đoạt lấy. Thanh Hải, dĩ nhiên không thể giữ chân ta"
Nhân sinh xoay vòng, số mệnh luân chuyển, kẻ nhận ra được sự xoay chuyển của số mệnh sẽ nắm giữ được chìa khóa của cuộc đời mình. Kẻ nào vượt qua được số mệnh, kẻ đó sẽ nắm giữ được vận mệnh. Kẻ nào có thể vững vàng hồi sinh từ cõi chết, đó mới xứng đáng là kẻ mạnh.
"Chỉ có một con đường duy nhất để mở ra con đường sau này"
Thân ảnh nam nhân dưới bầu trời Thanh Hải lộng gió. Từng câu từng chữ kiên định khảm vào trong gió, khảm lên bầu trời cao xanh của Thanh Hải. Ở đây, giờ phút này, có một người dám đứng lên xoay chuyển vận mệnh:
"Trở thành ... Thanh Hải Vương"
Vũ Văn Nguyệt hướng ánh mắt về những dãy núi xa ngàn dặm, ở đó có người đang đợi hắn. Còn ở nơi này, hắn sẽ bằng mọi giá thực hiện lời hứa đối với nàng:
"Tinh Nhi, đợi ta. Đợi ngày ta định đoạt được vận mệnh của mình, ta sẽ quay trở về đón nàng"
----

Chiều tà dần buông, núi Tú Lệ xuất hiện một vị khách không mời. Một mình hắn tới, không đem theo tùy tùng. Nhưng trái lại với những người từng xuất hiện tại đây đều bị đuổi về thì người này lại bình yên qua ải của Hạ Tiêu, tiến sâu tới căn nhà tranh của Sở Kiều đang ở. Những người canh gác dưới núi không tỏ ra yêu thích gì hắn, nhưng cũng không có lý do gì để dè dặt sự xuất hiện này. Xét cho cùng, hắn chưa từng làm hại đến người mà bọn họ đang bảo vệ. Ngay cả Sở Kiều cũng không bất ngờ vì cuộc viếng thăm của hắn.
Hắn vừa gạt những tán lá trúc để dọn đường tiến vào sân của căn nhà tranh, thì Sở Kiều đã lên tiếng, dù chưa nhìn thấy hắn:
"Ngọn gió nào đưa thái tử Đại Lương đến chỗ hẻo lánh này của ta?"
"Kiều Kiều, ta đến thăm nàng không được hay sao?"
Tiêu Sách lại nở nụ cười hồ ly đùa cợt Sở Kiều. Đời này hắn có thể tính kế với bất kỳ ai, ngoài trừ nàng. Thâm tâm hắn thừa nhận, lần này hắn đến đây là có mục đích, nhưng mục đích đối với nàng, chỉ có lợi, không có hại.
Sở Kiều mặc dù không khó chịu vì sự xuất hiện của hắn, nhưng người có thân phận như Tiêu Sách xuất hiện ở đây, vào lúc này, chắc chắn không phải chuyện tầm thường. Nàng nhất mực tiếp tục làm việc của mình, mặc hắn tự tìm lấy một chỗ ngồi vừa ý:
"Tiêu Sách, đừng vòng vo nữa, ngươi tìm ta làm gì?"
"Được được được, ta nói. Ta hôm nay đến đây, chính là muốn mời nàng đến Đại Lương một chuyến.
Sở Kiều nhíu lông mày, thoáng đăm chiêu, sau đó lại lập tức trấn tĩnh:
"Tới Đại Lương? Làm gì?"
"Kiều Kiều, không phải nàng không biết cả thiên hạ đều muốn bắt nàng chứ? Đại Ngụy, Yến Bắc, cả những tay sát thủ trên giang hồ cũng muốn bắt nàng lĩnh thưởng"
"Vậy nên ngươi mời ta đến Đại Lương để đảm bảo an toàn cho ta? Cảm ơn, nhưng không cần đâu"
Sở Kiều cười nhạt, bao năm qua nàng vốn đã không còn quan tâm đến sự sống chết của bản thân. Tồn tại đến bây giờ, với nàng coi như ông trời đã không bạc rồi.
"Kiều Kiều, khi nàng đến Đại Lương rồi ta sẽ nói rõ cho nàng biết. Chuyện này không thể nói hết trong một hai câu được"
"Nếu ngươi không nói thì ta nhất quyết không đi"
"Được, Kiều Kiều, nàng nghe ta nói, nàng là trọng phạm phản nghịch, Ngụy đế vẫn chưa thôi ý định bắt nàng. Nếu hắn giao Nguyên TRiệt cầm quân tới đây san phẳng núi Tú Lệ, như thế Yến Tuân ở Yến Bắc cũng sẽ không nhìn mà bỏ qua. Khi đó, không may Đại Ngụy và Yến Bắc tiếp tục giao chiến, có phải lại có nhiều người vô tội chết vì nàng hay không?"
Sở Kiều bình tĩnh suy xét lập luận của Tiêu Sách cũng có đôi phần hợp lý. THấy Sở Kiều có vẻ đồng tình với những gì mình nói, Tiêu Sách lại tiếp tục:
"Nếu nàng tới Đại Lương với một thân phận khác, Ngụy đế và Yến Bắc cũng không thể làm gì. Khi đó sẽ tránh được một cuộc chiến không đáng. Nàng thấy ta nói có phải không?"
Trong lúc cần nghiêm túc thì Tiêu Sách vẫn giữ nguyên một bộ dạng đùa cợt với điệu cười hồ ly nửa miệng. Sở Kiều cẩn thận cân nhắc thiệt hơn trong lời nói của hắn. Hắn nói đều là sự thật, mà bản thân nàng cũng không muốn vì mình mà có ai đó bỏ mạng nữa.
"Ta cần phải suy nghĩ"
Tiêu Sách biết mình đã tám chín phần thuyết phục được nàng, ánh mắt ánh lên điệu bộ thích thú nhưng thâm sâu khôn lường. Chỉ lần này, duy nhất lần này thôi hắn dùng nàng để tính kế.
"Được, ta để nàng thời gian suy nghĩ. Ngày mai ta đợi nàng dưới chân núi"
---
Hết chương 5
----------------------------
P/s1: Chương 6 - ĐẠI LƯƠNG NỔI GIÓ sẽ lên sóng vào 9h tối mai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro