Khoảng cách vô hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Haerin bước vào trường với tâm trạng nặng nề. Kể từ ngày hôm qua, cô bắt đầu nhận ra những ánh mắt đổ dồn về phía mình, cùng với những lời thì thầm mà cô không thể bỏ qua. Dù cố gắng lờ đi, cô vẫn cảm thấy như mọi người đang đánh giá mình.

Trong lớp học, tiếng xì xào trở nên rõ ràng hơn. Bạn bè không còn giữ bí mật về việc bàn luận về mối quan hệ giữa cô và Danielle. Haerin bắt đầu cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong một cái bẫy xã hội mà cô không thể thoát ra.

Đến giờ nghỉ, Haerin quyết định đi dạo một mình quanh sân trường để thoát khỏi sự chú ý. Nhưng điều này chỉ khiến cô gặp phải những ánh mắt tò mò và cả sự chỉ trích từ những người không hiểu rõ câu chuyện.

"Cô ta đang cố gắng thu hút sự chú ý sao?"

"Danielle có thể thích một người như vậy sao?"

Những lời đồn đại càng lúc càng lan rộng. Haerin cảm thấy áp lực nặng nề, và lo lắng về việc liệu mình có gây rắc rối cho Danielle không. Cô không biết phải làm sao để chấm dứt sự chú ý này.

Một buổi chiều, Haerin nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ. Nội dung tin nhắn đơn giản nhưng đầy đe dọa: "Gặp tao ở sân sau trường nếu mày dám. Đừng để tao phải đến tìm mày."


Haerin lo lắng không biết phải làm gì. Cô không muốn gặp rắc rối, nhưng cũng không muốn bỏ qua vì sợ rằng điều đó sẽ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn. Cuối cùng, cô quyết định đi đến sân sau trường vào cuối giờ học, hy vọng rằng mọi chuyện sẽ không quá tệ.


Khi Haerin đến sân sau trường, cô thấy một nhóm học sinh đang đợi. Dẫn đầu là một cô gái trông có vẻ hung hãn, ánh mắt đầy thách thức.

"Mày nghĩ mình là ai mà dám tiếp cận Danielle? Mày không xứng với chị ấy."

Haerin cảm thấy sợ hãi, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, nhóm học sinh đã bắt đầu tiến đến gần. Cô biết mình không thể đối mặt với họ một mình, nhưng không có ai khác xung quanh để giúp đỡ.


Đúng lúc đó, Danielle xuất hiện từ phía sau, bước nhanh về phía nhóm học sinh.

"Dừng lại!" Giọng nói của chị đầy quyền uy, khiến tất cả dừng lại và quay về phía chị.



Khi nãy ra về, chị đã nhận ra Haerin đang bước nhanh về sau trường. Danielle nở nụ cười, định chạy đến để rủ Haerin cùng nhau về. Nhưng Haerin đi quá nhanh khiến Danielle không đuổi theo kịp.

Cảm giác có điều gì đó không ổn, Danielle vội vã theo sau, không để Haerin rời khỏi tầm mắt. Chị không biết Haerin đang đi đâu hay có chuyện gì đang xảy ra, nhưng một linh cảm mạnh mẽ thôi thúc chị phải bảo vệ Haerin, không để em ấy đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào một mình.



Danielle tiến lên, đứng chắn trước Haerin và đối mặt với nhóm học sinh.

"Các cậu đang làm gì ở đây? Haerin không làm gì sai cả."



Cô gái dẫn đầu cứng họng trước sự hiện diện của Danielle. "Chúng em chỉ... chúng em chỉ muốn bảo vệ chị."

Danielle nhìn thẳng vào cô ấy, ánh mắt sắc lạnh.


"Tôi không cần ai bảo vệ tôi. Haerin là bạn của tôi, và tôi không muốn thấy ai làm tổn thương cô ấy. Nếu các cậu còn tiếp tục, tôi sẽ không bỏ qua đâu !!"



Nhóm học sinh dần tản ra, để lại Haerin và Danielle đứng lại với nhau. Danielle quay lại, vẻ mặt lo lắng hỏi


"Em ổn chứ, Haerin?"


Haerin không trả lời, em bất ngờ xoay người và chạy thật nhanh, không một lời cảm ơn, không một ánh nhìn lại phía sau.



Danielle bất ngờ và bối rối trước hành động của Haerin. Chị định gọi với theo, nhưng giọng nói mắc kẹt trong cổ họng. Chị chỉ có thể đứng nhìn Haerin chạy đi, dáng người nhỏ bé dần khuất sau cổng trường.


Trái tim Danielle nhói lên khi chị nhận ra rằng, Haerin không chỉ chạy trốn khỏi nhóm học sinh kia, mà có lẽ còn đang cố gắng chạy trốn khỏi chị. Nỗi sợ hãi bắt đầu bao trùm tâm trí Danielle, khiến chị cảm thấy như mình đang mất đi một người bạn thực sự duy nhất.

Tại sao Haerin lại chạy đi như thế? Tại sao em ấy không nói gì với nàng? Danielle cảm thấy bối rối và tổn thương, nhưng trên hết, nàng lo lắng. Lo lắng rằng những tin đồn và áp lực từ những lời bàn tán xung quanh đã làm Haerin sợ hãi, và có thể, nàng chính là nguyên nhân gây ra điều đó.

Trong khi đó, Haerin tiếp tục chạy, nước mắt không ngừng rơi. Mọi thứ như đang đè nặng lên em, từ những ánh mắt soi mói đến những lời đồn thổi không ngừng vang vọng trong đầu. Em không thể chịu nổi cảm giác này, cảm giác bị theo dõi, bị xét đoán chỉ vì mối quan hệ với Danielle.

Haerin dừng lại ở một góc phố vắng, nơi không còn ai xung quanh. Em gục xuống, bờ vai run rẩy vì nỗi sợ hãi và cảm giác bất lực. Em không muốn làm tổn thương Danielle, nhưng cũng không thể đối diện với những cảm xúc lạ đang dấy lên trong lòng mình. Tình cảm này không chỉ khiến em bối rối mà còn làm em sợ hãi. Haerin biết rằng em cần phải giữ khoảng cách, cần phải bảo vệ bản thân trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng nỗi cô đơn và sự sợ hãi đang dần xâm chiếm tâm hồn Haerin, khiến em cảm thấy mất phương hướng. Em ngồi đó, lặng người, tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục như thế này được không.


Danielle sau một hồi đứng lặng, quyết định phải làm gì đó. Chị không thể để Haerin chịu đựng một mình, và chị cũng không thể để tình bạn giữa họ biến mất như vậy. Với quyết tâm tìm lại Haerin, Danielle bắt đầu bước đi, lòng ngổn ngang nhưng ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm.

Haerin ngồi thu mình dưới một gốc cây lớn bên cạnh con đường nhỏ hẻo lánh, nơi ánh đèn đường hiu hắt hắt xuống. Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng gió thổi qua tán lá và những cơn gió nhẹ lướt qua má, mang theo chút hơi lạnh của buổi tối. Mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa chiều, tạo nên mùi hương đất, khiến Haerin cảm thấy càng thêm cô đơn.

Phía xa, ánh sáng từ những ngôi nhà ấm áp lấp lánh, nhưng chúng dường như cách biệt hoàn toàn với em. Em ngồi đó, mắt ngước nhìn lên bầu trời đầy mây xám, che khuất cả những ngôi sao. Tất cả như đang phản chiếu nội tâm đầy u ám của em lúc này.

Trong khi đó, Danielle bước đi dọc theo con đường chính, nơi ánh đèn neon từ các cửa hàng vẫn còn sáng rực, nhưng lại chẳng thể xua đi nỗi lo lắng đang tràn ngập trong chị. Chị nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng Haerin, nhưng chẳng thấy gì ngoài những người lạ lướt qua.



Mỗi bước chân Danielle trở nên nặng nề hơn khi chị càng tiến gần đến nơi mà chị đoán Haerin có thể đã đến. Chị đi qua những con phố vắng, nơi chỉ có tiếng xe cộ vang lên từ xa và ánh đèn vàng vọt từ những ngọn đèn đường cổ kính. Đôi khi, những bóng cây đen kịt chập chờn trong ánh sáng yếu ớt, càng làm tăng thêm cảm giác lo âu trong lòng Danielle.


Cuối cùng, chị cũng nhận ra bóng dáng nhỏ bé của Haerin dưới một gốc cây. Haerin ngồi im lặng, gần như bị chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn đường gần đó rọi vào đôi vai run rẩy của em. Danielle bước đến gần hơn, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim thì đập thình thịch. Chị không biết phải bắt đầu như thế nào, nhưng biết rõ rằng chị không thể để Haerin đối mặt với điều này một mình.

Danielle ngồi xuống bên cạnh Haerin, không nói một lời nào. Họ ngồi trong im lặng, chỉ có tiếng gió rì rào qua những tán cây và những hơi thở đứt quãng của Haerin. Không cần phải nói, không cần phải giải thích, Danielle chỉ muốn cho Haerin biết rằng chị sẽ luôn ở bên, bất kể chuyện gì xảy ra.

Bầu trời đêm dần trở nên tối đen, không một ánh sao. Nhưng ở đó, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, hai cô gái vẫn ngồi cùng nhau.

"Haerin... tại sao em lại tránh chị?"

Giọng Danielle nhẹ nhàng, nhưng không giấu nổi sự lo lắng.


Haerin ngồi im lặng, không dám nhìn thẳng vào mắt Danielle.

"Em... chỉ nghĩ rằng chúng ta không nên quá thân thiết. Em không muốn gây rắc rối cho chị."


"Rắc rối?" Danielle ngạc nhiên.


"Chị chưa bao giờ nghĩ như thế. Thật ra, chị rất vui vì có em ở bên."


Haerin thở dài, ánh mắt lộ rõ sự mệt mỏi. "Nhưng... em cảm thấy áp lực. Tất cả những lời bàn tán, ánh mắt soi mói... Em không muốn chúng trở nên tồi tệ hơn vì em."

"Haerin, chị đã quen với những điều đó từ lâu rồi."

Danielle nhìn thẳng vào mắt Haerin, ánh mắt chân thành. "Chị biết em không thích sự chú ý, nhưng chị không thể chịu đựng nổi khi thấy em phải đối mặt với những áp lực đó một mình."

Haerin cảm thấy lòng mình chùng xuống. "Em chỉ không muốn trở thành gánh nặng cho chị... Chị có rất nhiều bạn bè khác, còn em.... chỉ là một người mới quen."

"Nhưng em là một người bạn mà chị thật sự quý trọng." Danielle tiến lại gần hơn, giọng nói tràn đầy sự kiên định.

"Haerin, chị biết chúng ta chỉ mới quen nhau, nhưng chị thật sự muốn em biết rằng mình coi trọng tình bạn này. Chị muốn chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, dù có chuyện gì xảy ra."

Haerin có hơi bất ngờ trước sự chân thành của Danielle. "Nhưng... tại sao chị lại quan tâm đến em như vậy? Chị có rất nhiều người bạn thân khác mà."

"Bởi vì chị cảm thấy thoải mái khi ở bên em." Danielle mỉm cười nhẹ, nụ cười mang theo sự ấm áp.


"Chị không cần một người bạn chỉ vì họ nổi bật hay quen biết lâu năm. Chị cần một người bạn mà mình có thể chia sẻ và tin tưởng. Và chị nghĩ em là người bạn đó."



Haerin cảm thấy lòng mình như được mở ra, nhưng sự sợ hãi vẫn còn đó. "Em chỉ sợ rằng sẽ làm chị thất vọng..."

"Em không cần phải sợ, Haerin. Chị cũng có những lúc yếu đuối, có những lúc chị không biết phải làm thế nào. Nhưng chị tin rằng nếu chúng ta cùng nhau đối diện với mọi chuyện, chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn."


Haerin nhìn vào mắt Danielle, nhận ra sự chân thành và quyết tâm trong đó. "Chị thật sự không ngại... những gì người khác nói về chúng ta?"


"Chị không quan tâm." Danielle nhẹ nhàng lắc đầu.

"Điều quan trọng là chúng ta hiểu nhau. Chỉ cần em tin tưởng chị, chị sẽ luôn ở đây bên cạnh em."


Một khoảng lặng ngắn trôi qua, nhưng đó là một khoảng lặng đầy ý nghĩa. Haerin cảm thấy mọi lo lắng, sợ hãi trong lòng dần tan biến. Em nhận ra rằng Danielle thật sự coi trọng em như một người bạn, và điều đó khiến Haerin cảm thấy an tâm hơn.

"Cảm ơn chị, Danielle... Em cũng không muốn tránh xa chị nữa. Em thật sự trân trọng tình bạn này."


Danielle mỉm cười, nụ cười rạng rỡ nhưng không kém phần ấm áp. "Chị rất vui khi nghe em nói vậy. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả, được chứ?"

Haerin gật đầu, lần đầu tiên em cảm thấy an lòng khi ở bên Danielle. "Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."

Vấn đề giữa hai người được giải quyết, mối quan hệ của họ trở lại bình thường. Cả hai tiếp tục về nhà cùng nhau. Tuy nhiên trên đường về, Haerin bất ngờ hỏi Danielle

"Danielle... chị có cảm thấy mệt mỏi khi làm người nổi tiếng trong trường như vậy không?"

Danielle hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ, nhưng rồi chị mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.

"Có đấy, Haerin. Dù chỉ là nổi tiếng trong trường, đôi khi cũng có áp lực và sự kỳ vọng từ mọi người xung quanh."

"Vậy tại sao chị không bỏ cuộc?"


Danielle nhìn về phía trước, đôi mắt hơi xa xăm.


"Bởi vì chị yêu những gì mình đang làm và những người xung quanh chị. Chị muốn duy trì những mối quan hệ và đóng góp cho những hoạt động của trường. Nhưng đôi khi, chị cũng cảm thấy mệt mỏi và căng thẳng."

Haerin chăm chú lắng nghe, rồi khẽ gật đầu. "Em không nghĩ rằng việc trở thành người nổi tiếng trong trường lại có thể căng thẳng đến vậy. Có lẽ em không thể hiểu hết được."

"Đúng vậy, đôi khi mọi người không thấy hết những áp lực mà chị phải đối mặt. Nhưng chị cũng học được rằng có những lúc cần phải tìm kiếm sự hỗ trợ từ bạn bè. Những lúc như thế, chỉ cần một người bạn thật sự lắng nghe và chia sẻ cảm xúc là đủ."

Haerin mỉm cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng ngay cả những người như Danielle cũng có lúc yếu đuối và cần sự hỗ trợ. "Em hiểu rồi. Em sẽ luôn ở đây nếu chị cần."

Danielle quay sang nhìn Haerin, ánh mắt đầy sự cảm kích. "Cảm ơn em, Haerin. Chị rất may mắn khi có em làm bạn."

Họ tiếp tục bước đi trong yên lặng, nhưng sự yên lặng đó không hề nặng nề mà tràn đầy sự thấu hiểu và đồng cảm.


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro