Khúc ca bình yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi Haerin đến trường, cô cảm nhận rõ rệt sự khác biệt. Những ánh mắt tò mò và những lời bàn tán về mình đã hoàn toàn biến mất. Dù vẫn còn cảm giác nghi ngờ, Haerin không thể không nghĩ rằng Danielle đã có động thái gì đó để giúp đỡ mình.


Khi Haerin đang định vào lớp, bất ngờ, Danielle xuất hiện trước mặt em với nụ cười rạng rỡ.

"Chào buổi sáng, Haerin!" Danielle nói vui vẻ.

Chưa để Haerin kịp phản ứng, Danielle đã đưa cho em một cái sandwich và một hộp sữa.


"Đây là bữa sáng chị chuẩn bị cho em. Hy vọng em thích."


Haerin ngạc nhiên nhận lấy món quà, định hỏi thêm về việc Danielle đã làm gì để giúp mình, nhưng chưa kịp mở miệng thì Danielle đã cười tươi rồi nhanh chóng quay người chạy đi.


"Chị phải về lớp rồi. Chúc em một ngày tốt lành nhé!"


Haerin nhìn theo Danielle, cảm thấy ấm áp và có phần ngạc nhiên trước sự quan tâm của Danielle. Em nhìn vào cái sandwich và hộp sữa, cảm nhận rõ ràng sự chân thành trong hành động nhỏ bé đó. Để đáp lễ lại bữa sáng của Danielle, Haerin quyết định ngày mai sẽ chuẩn bị bữa trưa cho chị.

***

Sáng hôm sau, Haerin dậy sớm và quyết định chuẩn bị một bữa trưa đặc biệt cho Danielle. Trong căn bếp nhỏ, cô cẩn thận làm kimbap cá ngừ. Cắt dưa chuột, cà rốt và ớt chuông thành những sợi dài, sử dụng một hộp cá ngừ. Cô cuộn kimbap với sự tỉ mỉ và khéo léo, tạo ra những cuộn kimbap đẹp mắt và hấp dẫn. Sau đó, Haerin làm salad gà avocado, xào ức gà và cắt bơ thành những lát mỏng, kết hợp với xà lách, cà chua và dưa chuột, và cuối cùng là ép cà rốt tươi để làm nước ép.


Mẹ Haerin, khi thấy con gái làm bữa trưa cho ai đó, không khỏi ngạc nhiên.


"Con làm tất cả những món này cho ai vậy?" bà hỏi với sự tò mò.


Haerin hơi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Là cho một người bạn của con. Chị ấy đã chuẩn bị bữa sáng cho con nên con muốn đáp lễ lại."



Mẹ Haerin gật đầu với ánh mắt ấm áp và nói: "Con làm tốt lắm. Mẹ chắc chắn bạn ấy sẽ rất vui và cảm kích."


Haerin mang hộp đựng kimbap, salad và nước ép đến trường, cô cảm thấy hồi hộp và vui mừng. Đến giờ nghỉ trưa, cô và Danielle hẹn gặp nhau tại khu vườn nhỏ sau trường, nơi họ đã lần đầu tiên trò chuyện.


Khi Danielle đến, nàng cũng mang theo một hộp bữa trưa và một chai nước trái cây.


"Chào Haerin! Chị có chuẩn bị bữa trưa cho em" Danielle nói với nụ cười tươi tắn.

Haerin mỉm cười và nhận lấy hộp thức ăn từ Danielle ra.


"Cảm ơn chị! Em thật sự không ngờ chị cũng chuẩn bị bữa trưa cho em."


Danielle nhìn thấy hộp đồ ăn em mang đi bên người còn tưởng rằng là Haerin đã có thức ăn trưa rồi. Ai ngờ Haerin lại đỏ mặt, đưa hộp thức ăn cho chị


"Đây....đây là bữa trưa em chuẩn bị cho chị, hi vọng chị sẽ thích !!"


Nói xong Haerin còn cảm thấy ngại hơn nữa nên em quay mặt nhìn chỗ khác luôn. Còn Danielle thì vô cùng bất ngờ, nụ cười tươi tắn của chị lại xuất hiện.


"Wow, không ngờ Haerin lại chuẩn bị bữa trưa cho chị đó. Chị rất bất ngờ và vô cùng cảm ơn em vì đã làm bữa trưa cho chị."

Khi Danielle mở hộp thức ăn của Haerin làm cho mình, chị nhìn thấy kimbap cá ngừ, salad gà avocado và chai nước ép cà rốt.


"Ôi, kimbap cá ngừ!" Danielle thốt lên với sự ngạc nhiên và vui vẻ. "Còn có cả salad và nước ép cà rốt! Đây đều là món chị rất thích. Không biết làm thế nào mà em biết được?"


Haerin cười ngượng ngùng, cũng hơi bất ngờ khi mình vô tình làm nhưng lại đúng món yêu thích của Danielle.


"Thực ra, em không biết đây là món yêu thích của chị đâu. Em chỉ làm những gì em nghĩ là hợp cho bữa trưa. Em cảm thấy vui vì chị thích nó."


Danielle cảm động và hào hứng, nàng vui đến ôm chầm lấy em như lần đầu tiên cả hai gặp nhau tại đây.


"Yêu em chết mất Haerin à~~ Sao em lại có thể vừa dễ thương vừa chu đáo thế này chứ~"

Dĩ nhiên là Haerin cảm thấy ngại ngùng trước cái ôm bất ngờ của Danielle rồi. Nhưng thật may trước khi mặt em biến thành quả cà chua chính hiệu thì Danielle cũng chịu bỏ em ra.

"Dù sao thì cũng cảm ơn em rất nhiều, Haerin à. Bữa trưa này không chỉ ngon mà còn làm mình cảm thấy rất đặc biệt."

Họ ngồi dưới tán cây trong khu vườn nhỏ, cùng nhau thưởng thức món ăn mà họ làm cho nhau. Ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua lá cây tạo nên một không gian ấm cúng và thư giãn. Danielle nhấm nháp kimbap và salad, cảm nhận sự chăm sóc và quan tâm trong từng miếng ăn.


"Cảm ơn em một lần nữa vì bữa trưa này," Danielle nói, vui vẻ thưởng thức món quà. "Đây không chỉ là một bữa trưa ngon mà còn là một điều thật ý nghĩa."


Danielle vừa nói vừa cười thật tươi, làm Haerin cảm thấy trái tim mình ấm áp. Em ngước lên nhìn Danielle, đôi mắt trong veo pha chút ngại ngùng nhưng đầy chân thành.

"Thật ra, em cũng không ngờ lại có thể mang đến cho chị điều gì đặc biệt đến vậy. Em chỉ... muốn làm gì đó để cảm ơn chị vì những điều chị đã làm cho em."


Haerin dừng lại một chút, giọng nói của em nhỏ nhẹ nhưng chân thành


"Em rất vui khi thấy chị thích món này, và em cũng rất vui khi chúng ta có thể chia sẻ bữa trưa này cùng nhau. Có lẽ... điều đó đã làm em cảm thấy đặc biệt hơn rất nhiều."


Em cười ngượng ngùng, nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui khi thấy Danielle hạnh phúc.


Sau khi ăn xong, Haerin và Danielle quyết định không vội quay lại lớp mà tiếp tục ngồi lại trong khu vườn nhỏ. Cả hai cùng nằm dài trên cỏ xanh mướt, lắng nghe tiếng chim hót và cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua.


"Ở đây thật yên bình !!" Danielle thở dài, ngước nhìn bầu trời xanh qua tán lá. "Chị hiếm khi có thời gian để thư giãn như thế này."


Haerin nằm cạnh, cảm nhận được sự đồng điệu trong tâm hồn của cả hai. Em im lặng một lúc, rồi bất chợt ngồi dậy, lấy một quyển sách nhỏ mà em thường mang theo.


"Chị có muốn đọc sách không?" Haerin hỏi, đưa quyển sách cho Danielle. "Đây là quyển em rất thích. Mỗi khi em cảm thấy căng thẳng, em thường đọc vài trang và cảm thấy thoải mái hơn."


Danielle cầm quyển sách lên, lật qua vài trang.


"Em có thể đọc cho chị nghe không? Chị muốn nghe giọng em."


Haerin hơi bất ngờ trước lời đề nghị, nhưng rồi em mỉm cười, nhẹ nhàng bắt đầu đọc. Giọng em êm ái, từng chữ từng chữ vang lên như nhịp đập của trái tim, khiến cả không gian như chìm trong sự bình yên.


Danielle nhắm mắt, lắng nghe câu chuyện trong sự ấm áp và yên bình. Dường như, mọi lo âu và căng thẳng đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.


Haerin bắt đầu đọc "Nhà Giả Kim", kể về cuộc hành trình của cậu bé chăn cừu Santiago đi tìm kho báu ở Ai Cập. Qua từng trang sách, câu chuyện dẫn dắt cả hai nhân vật vào một thế giới huyền bí, nơi mỗi sự kiện đều mang theo một thông điệp sâu sắc về cuộc sống.

Danielle khi lắng nghe Haerin đọc, bắt đầu cảm nhận được những điểm tương đồng giữa câu chuyện của Santiago và chính cuộc đời của mình. Chụ nhận ra rằng cuộc hành trình tìm kiếm kho báu của Santiago cũng giống như hành trình của mỗi người trong việc tìm kiếm ước mơ và hạnh phúc của chính mình.


Sau khi Haerin đọc xong một đoạn, Danielle lên tiếng

"Chị nghĩ câu chuyện này nhắc nhở chúng ta rằng, đôi khi điều quan trọng không phải là đích đến, mà là hành trình chúng ta đã trải qua để đến đó. Giống như Santiago, chị cũng từng băn khoăn và lo lắng về những lựa chọn của mình, nhưng có lẽ tất cả những gì chúng ta cần làm là lắng nghe trái tim mình và tin tưởng vào con đường mình đã chọn."

Em mỉm cười và gật đầu.

"Đúng vậy. Em cũng nghĩ rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng nếu chúng ta biết trân trọng những khoảnh khắc hiện tại và tin vào chính mình, chúng ta sẽ tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc hành trình."

Haerin vừa lật sang trang tiếp theo của "Nhà Giả Kim" định đọc thêm cho Danielle nghe, nhưng ngay lúc đó, tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ học buổi chiều sắp bắt đầu. Cả hai nhìn nhau với chút tiếc nuối trong ánh mắt.

Danielle thở dài nhẹ, nhưng rồi nở nụ cười dịu dàng.

"Có lẽ chúng ta phải quay lại lớp rồi," chị nói, đứng dậy và phủi nhẹ những cọng cỏ còn vương trên quần áo.

Haerin gật đầu, dù lòng em vẫn còn muốn tiếp tục câu chuyện. "Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể hẹn nhau đọc tiếp vào hôm khác."

"Chắc chắn rồi," Danielle đồng ý. "Chị rất muốn nghe tiếp câu chuyện này."

Cả hai cùng nhau thu dọn đồ đạc, rồi bước ra khỏi khu vườn nhỏ. Dù vẫn còn vương chút tiếc nuối, nhưng họ biết rằng sẽ còn nhiều cơ hội khác để cùng nhau trải qua những khoảnh khắc ý nghĩa như thế này.


Trên đường quay về lớp, Haerin và Danielle trao đổi vài câu nói vui vẻ, nhưng trong lòng cả hai đều đã quyết định rằng lần tới sẽ tiếp tục cuộc hành trình cùng Santiago, và cũng là hành trình riêng của chính họ.


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro