Chương 155: Tâm tư của Sùng Minh Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ nhân trong Phó Vương phủ nhanh chóng báo tin cho Bồ gia. Bồ gia không tin Bồ Tùng Vĩnh sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng người tới không phải a miêu a cẩu tùy tùy tiện tiện là có thể đuổi ra ngoài, Bồ gia cuối cùng vẫn quyết định đến Phó Vương phủ nhìn tình huống rồi tính tiếp.

Người đi có thê tử của Bồ Tùng Vĩnh, Vân thị cùng nhi tử Bồ Huy vừa tròn mười một tuổi, còn có một nhân vật quan trọng nữa, chính là phụ thân đang tĩnh dưỡng ở nhà của Bồ Tùng Vĩnh, Bồ Chấn Thành.

Tới Phó Vương phủ, ba người lập tức thấy Bồ Tùng Vĩnh quỳ gối chính giữa đại sảnh. Bồ Tùng Vĩnh đã không còn chật vật như khi mới thấy Phó Vô Thiên, nhân mô cẩu dạng, nếu không phải đã biết chuyện hắn vừa làm, không ai có thể tưởng được người này lại cùng một nữ nhân thủ tiết cẩu hợp.

Bồ Tùng Vĩnh khi thấy phụ thân thì tức khắc ánh mắt sáng lên, nhưng khi thấy thê tử cùng nhi tử phía sau, tức khắc chột dạ, ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng hắn rất rõ ràng hắn đã phản bội thê tử.

Vân thị rất hiểu hắn vừa thấy vẻ mặt này của hắn, chút hi vọng và chờ mong trong lòng nháy mắt tan biến, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy được nhi tử đỡ. Bồ Huy nhìn Bồ Tùng Vĩnh bằng ánh mắt đã không còn tôn kính như thường ngày, chỉ còn lại nồng đậm chán ghét, hắn tuy nhỏ nhưng không ngốc, thấy phụ thân là biết chuyện này tám chín phần mười là thật, Bồ gia tốt xấu gì cũng là danh môn vọng tộc mà lại xuất hiện loại người này, hắn căn bản không xứng làm phụ thân hắn.

"Nghịch tử!" Bồ Chấn Thành tức giận đến hai chòm râu cũng run rẩy. Nhìn vẻ mặt này của hắn thì còn có cái gì không rõ, dù Vương Tình Lam chỉ là thiếp thất trong An phủ, Phó Vương phủ sao có thể cố ý gièm pha hãm hại, hơn nữa ông cũng hiểu nhi tử, thiếu chút nữa đã tiến lên đánh hắn một đốn.

"Cha, nhi tử oan uổng!" Bồ Tùng Vĩnh vội vàng bổ nhào vào phụ thân không ngừng kêu oan, trước tiên đẩy trách nhiệm lên Vương Tình Lam, người ngoài không tin hắn cũng không quan trọng, chỉ cần người nhà tin tưởng hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không có việc gì.

Sắc mặt ba người tuy rằng vẫn rất khó xem, nhưng họ kỳ thật vẫn muốn tin nhi tử/phu quân, bởi vì chuyện này liên quan đến mặt mũi của Bồ gia, nếu truyền ra thì Bồ gia sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Đúng lúc này, Vương Tình Lam lạnh lùng hắt một chậu nước đá qua, "Bồ Tùng Vĩnh, ngươi cứ kêu oan tiếp đi, sự thật bày ra trước mắt, khi tất cả mọi người biết ngươi cùng ta cẩu hợp đã hơn hai tháng, ta xem còn có ai tin tưởng ngươi, nói ta câu dẫn ngươi? Chính ngươi không có ý tứ đó thì sẽ dễ bị ta câu dẫn sao đừng nói cười."

Sắc mặt ba người Bồ gia tức khắc lại khó coi.

Bồ Tùng Vĩnh căm tức nhìn Vương Tình Lam, "Ngươi có ý gì?" Cái gì gọi là tất cả mọi người biết, hắn không tin Phó Vương phủ sẽ muốn ai ai cũng biết chuyện này, chuyện này xác thật sẽ làm Bồ gia mất hết mặt mũi nhưng Phó Vương phủ cũng không thể không bị ảnh hưởng .

"Có ý gì?" Vương Tình Lam cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng chúng ta bên nhau hai tháng mà không ai biết sao, chỉ cần đến tửu lầu chúng ta từng tới hỏi một câu, bọn họ khẳng định có thể nhận ra chúng ta, nếu cảm thấy một tửu lầu không đủ, có thể là trùng hợp, ta còn có thể nói mấy tửu lầu nữa."

Sắc mặt Bồ Tùng Vĩnh trắng đỏ xanh không ngừng luân phiên, giờ hắn mới phát hiện, những kích thích cùng tình thú trước kia đều biến thành đòn trí mạng để Vương Tình Lam uy hiếp hắn, sớm biết như thế...... Hắn đã vạn phần hối hận.

Bồ Chấn Thành không muốn nhìn hắn nữa, quay đầu nhìn về phía Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên thần sắc như thường ngồi trên chủ tọa, chắp tay nói: "Đa tạ Vương gia, Vương phi báo việc này, lão phu biết chuyện này cả hai người đều sai, lão phu sẽ mang nghịch tử này về quản giáo, chúng ta cáo từ trước." Bồ Chấn Thành không muốn bị mất mặt thêm nữa, cũng không truy cứu trách nhiệm, nói xong liền vội vàng rời đi.

Vân thị được Bồ Huy nâng đỡ cũng rời đi, hai người không liếc Bồ Tùng Vĩnh lấy một cái, Bồ Tùng Vĩnh vội vàng đứng lên, lảo đảo một chút mới sốt ruột đuổi theo.

An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên đều không ngăn cản.

Ở thời đại phong kiến, nam nhân ngoại tình có thể được khoan dung, đãi ngộ của họ tốt hơn nữ nhân rất nhiều, mà nữ nhân ngoại tình vĩnh viễn chịu chỉ trích lớn hơn nam nhân, bá tánh sẽ cảm thấy nàng dâm đãng hạ tiện, vĩnh viễn dùng ánh mắt khinh thường nhìn các nàng, mà đối với nam nhân lại sẽ cho rằng đối phương chỉ là phong lưu thành tính.

An Tử Nhiên có thể lý giải tại sao Vương Tình Lam lại yêu đương vụng trộm. An Thường Phú qua đời, Vương Tình Lam thành quả phụ khi vẫn còn rất trẻ, nữ nhân hay nam nhân đều có tính dục, đặc biệt là quả phụ còn trẻ, có đôi khi tính dục sẽ thực tràn đầy.

Nhưng mà, Vương Tình Lam nếu có nhu cầu, chỉ cần rời khỏi An gia là có thể làm bất luận chuyện gì nàng muốn, tái giá cũng có thể, hắn sẽ không quản, thậm chí sẽ để nàng đi, nhưng nàng lại không làm như vậy, nói đến cùng vẫn là không muốn từ bỏ sinh hoạt đầy đủ ở An gia.

"Vương phi tính toán xử trí nàng thế nào?" Phó Vô Thiên nhìn Vương Tình Lam mặt cắt không có chút máu, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc.

Nghe vậy, thân thể Vương Tình Lam chợt cứng đờ, nội tâm thập phần thấp thỏm, nàng biết mình sẽ không có kết cục tốt, lại vẫn không nhịn được mong đợi nhìn An Tử Nhiên.

An Tử Nhiên trầm ngâm nói: "Từ ngày hôm nay, Vương Tình Lam không còn là người của An gia, hơn nữa trục xuất về An Viễn huyện, từ đây sống hay chết không liên quan đến An gia."

Lời tuyên án làm Vương Tình Lam tuyệt vọng xụi lơ trên mặt đất.

Phó Vô Thiên sai hạ nhân dẫn nàng đi, đại đường cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, Cát Khiêm An, Chung Nguyệt và hạ nhân đều lui ra ngoài.

"Vương gia, Bồ Tùng Vĩnh khả năng tiếp cận Vương Tình Lam với mục đích không đơn thuần." An Tử Nhiên nghĩ đến Vương Tình Lam hai lần cường điệu rằng Bồ Tùng Vĩnh tự mình tới An phủ tìm nàng, trực giác nói cho hắn bên trong có kỳ quặc, tuy Bồ Tùng Vĩnh chức quan không cao, nhưng Bồ gia là danh môn vọng tộc, sao có thể không biết nặng nhẹ? Trộm tình lại chủ động trộm ở An phủ, trừ phi ngại mình sống quá lâu.

Phó Vô Thiên rót cho hắn một chén trà nóng, "Bồ Tùng Vĩnh là người của Đại hoàng tử, nếu hắn mang theo mục đích, chín thành là có liên quan đến Đại hoàng tử."

"Chính là sao hắn lại muốn Bồ Tùng Vĩnh tiếp cận Vương Tình Lam, chẳng lẽ muốn qua Vương Tình Lam để hỏi thăm Phó Vương phủ?" An Tử Nhiên cho rằng lý do này đặc biệt không đáng tin, Vương Tình Lam chỉ là một nữ nhân, quan hệ với hắn cũng không tốt, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết hắn không có khả năng cho Vương Tình Lam biết bất cứ bí mật gì.

Phó Vô Thiên cười: "Nói không chừng chính là như vậy." Có đôi khi càng không đáng tin cậy thì càng có khả năng là chân tướng. Chỉ là đi phải một nước cờ dở mà thôi.

An Tử Nhiên cũng biết chỉ có cách giải thích này, không ngờ Đại hoàng tử hai mặt thụ địch mà vẫn còn thời gian nhàn hạ đi chú ý Phó Vương phủ, có lẽ trong khoảng thời gian này hắn ra vào Phó Vương phủ quá nhiều, đại để là khiến bọn họ hoài nghi, cũng may kế tiếp là thời kỳ giảm xóc.

"Vương gia thấy chúng ta nên thả tin tức ra thế nào?" An Tử Nhiên đột nhiên đề nghị.

Phó Vô Thiên trong mắt tựa hồ hiện lên một tia ngoài ý muốn, "Vì sao?"

Cát Khiêm An và Chung Nguyệt đều kinh ngạc nhìn hắn, chuyện thông dâm không lớn không nhỏ, tuy Bồ gia sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, nhưng An phủ cũng vậy.

"Ta nhớ Vương gia từng nói, hoàng đế vẫn chưa lập Thái Tử là bởi không muốn mọi người cho rằng ngài già rồi không có năng lực, đương nhiên cũng không thích người khác mơ ước ngôi vị hoàng đế, dù đó có là nhi tử." An Tử Nhiên nói liền nhìn về phía Phó Vô Thiên.

Phó Vô Thiên gật gật đầu.

"Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, hoàng đế vì sao lại không ngừng khen ngợi Nhị hoàng tử không có mẫu tộc chống lưng, đến hôm nay mới hiểu, bởi vì người ủng hộ Đại hoàng tử quá nhiều, đã có Trưởng Tôn gia, lại có Bồ gia, Đại hoàng tử nổi bật đến nỗi Tam hoàng tử có Úc gia duy trì cũng kém, hoàng đế không muốn Đại hoàng tử đắc thế nên cố ý nâng đỡ Nhị hoàng tử, muốn hình thành một thế cục cân bằng, nhưng mặc dù có hắn nâng đỡ, chênh lệch ưu thế giữa các phái vẫn rất lớn, cho nên nếu cho hoàng đế một cơ hội trừng trị Đại hoàng tử, ngài tám phần sẽ xuống tay."

An Tử Nhiên khi nói đến những âm mưu quỷ kế, đôi mắt luôn tỏa sáng, thật giống như một trí giả cơ trí, trên người phảng phất tản ra một tầng quang mang. Phó Vô Thiên rất thích hắn đĩnh đạc trí tuệ như vậy.

"Vương phi suy đoán không sai, hoàng đế đúng là rất muốn ra tay với Đại hoàng tử, chỉ là ngại địa vị của Trưởng Tôn gia trong triều nên vẫn không tìm được cơ hội thích hợp, nhưng nếu việc này công khai, Vương Tình Lam không thể không về An Viễn huyện."

An Tử Nhiên nhăn mi. Hắn đã nói muốn đuổi nàng về An Viễn huyện.

Nhưng họ không thể ngờ, không chờ họ tản tin ra ngoài, Bồ Tùng Vĩnh thông dâm với quả phụ đã lan truyền trong Quân Tử Thành, đặc biệt quả phụ này là thiếp thất của cha của Vương phi càng làm dư luận dậy sóng, không đến mấy ngày đã nháo đến ai ai cũng biết.

Trưởng Tôn gia cùng Bồ gia muốn cứu vớt thì đã không còn kịp rồi.

Chuyện này truyền tới hoàng cung, Sùng Minh Đế rất tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei