Chương 156: Phong vân biến sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba sau khi sự kiện phát sinh, lập tức có thần tử đệ tấu chương buộc tội Bồ gia. Tấu chương một chữ cũng không nhắc đến chuyện thông dâm, toàn nhằm vào Bồ gia mấy năm nay thu nhận hối lộ lộ, kết bè kết cánh, v.v...

Đại gia tộc nào cũng vậy, đặc biệt những danh môn vọng tộc như Bồ gia là không có khả năng sạch sẽ đi đâu, cho nên lần này bị Sùng Minh Đế bày mưu đặt kế, có bốn năm tấu chương buộc tội Bồ gia, Sùng Minh Đế quyết tâm muốn xử Bồ gia, Trường Tôn Thành Đức cũng không dám cầu tình trên điện phủ. Cuối cùng, phụ tử Bồ Tùng Vĩnh bị cách chức, Bồ Chấn Thành chỉ về nhà tĩnh dưỡng một thời gian, kết quả biến thành tĩnh dưỡng vĩnh viễn luôn.

Bồ gia vẫn còn may mắn. Tình huống này bình thường phải xét nhà, nhưng Sùng Minh Đế nể tình hoàng cô (Himeko: công chúa, muội muội của Tiên Hoàng và Phó lão Vương gia.) mà phóng cho Bồ gia một con ngựa, chỉ là người trong Bồ gia từ đây không được ở triều làm quan.

Tuy rằng may mắn thoát nạn, nhưng kết quả này vẫn làm cho Bồ Chấn Thành một đêm bạc trắng đầu, không được làm quan trong triều, Bồ gia về sau sẽ càng xuống dốc. Cứ việc như thế, ông cũng không dám nói cho lão phụ mẫu đang nhàn nhã tự tại dưỡng lão ở bên ngoài, hai lão tuổi đã rất lớn, nếu biết chuyện này thì khó bảo toàn sẽ không xảy ra chuyện.

Ngày thứ năm, Bồ Tùng Vĩnh lại lần nữa chạy đến Võ Vương phủ tìm Đại hoàng tử Phó Nguyên Võ thương lượng, hắn thật sự không ngờ được mọi chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy. Hiện giờ Bồ gia xuống dốc, nhà ngoại của thê tử cũng quyết định phân rõ giới hạn, nhi tử duy nhất cũng không coi hắn là phụ thân, hắn chỉ có thể cầu con rể.

"Bồ đại nhân, mời ngài trở về đi, Vương gia nói ngài ấy đang rất bận, không rảnh gặp ngài."

Quản gia của Võ Vương phủ không bao lâu liền đi ra, Bồ Tùng Vĩnh vừa nghe vậy, toàn thân như bị xối nước lạnh thấu tim, khó có thể tin trừng lớn đôi mắt. Bồ gia xuống dốc, con rể lại qua cầu rút ván? Nữ nhi của hắn chính là Vương phi đấy!

"Không được, hôm nay ta nhất định phải gặp con rể, ta có chuyện rất quan trọng muốn cùng hắn thương lượng." Bồ Tùng Vĩnh hét lớn một tiếng rồi muốn xông vào.

Quản gia sớm đoán được sẽ là như thế này, lập tức lệnh hai hạ nhân ngăn lại, Bồ Tùng Vĩnh sống trong nhung lụa nhiều năm, căn bản không có giá trị vũ lực, dễ dàng bị ngăn cản.

"Bồ đại nhân, tiểu nhân chỉ truyền đạt ý của Vương gia mà thôi, thỉnh ngài không khó xử tiểu nhân." Quản gia không dám làm Bồ Tùng Vĩnh bị thương, Bồ gia tuy thất thế, nhưng nữ nhi của hắn vẫn là nữ chủ nhân của vương phủ, trừ phi Vương phi phạm lỗi lớn, nếu không nàng vĩnh viễn là Vương phi của Vương gia, cho nên nếu Vương phi biết họ đối đãi phụ thân của nàng như vậy, khẳng định sẽ không để họ yên.

Bồ Tùng Vĩnh không kịch liệt giãy giụa nữa. Quản gia cho rằng hắn bị thuyết phục, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bồ Tùng Vĩnh biết cứng đối cứng thì không có lợi, liền bình tĩnh lại, hắn nói với quản gia: "Quản gia, ngươi nói với Vương gia của các ngươi, nếu hắn không thấy ta, ta không cam đoan sẽ không tiết lộ chuyện đó ra." Vì con rể, hắn không chỉ trả giá bằng kiếp sống quan trường, thậm chí còn trả giá bằng cả Bồ gia, nếu con rể bất nhân, vậy không nên trách hắn bất nghĩa.

Quản gia thấy hắn không giống như đang nói đùa, do dự một chút mới đồng ý.

Khi hắn nói lại lời của Bồ Tùng Vĩnh cho Vương gia, hắn thấy sắc mặt Vương gia đổi đổi, "Cho hắn tiến vào."

Quản gia không dám nghĩ nhiều, lập tức đi ra ngoài mời Bồ Tùng Vĩnh vào.

"Con rể quý hóa của ta, làm nhạc phụ của ngươi mà muốn gặp ngươi thật là khó!" Bồ Tùng Vĩnh vừa thấy Phó Nguyên Võ qua cầu rút ván là lập tức không thể khống chế được phát ra một tiếng cười trào phúng, tên này có thể có ngày hôm nay tất cả đều là do hắn cống hiến, vậy mà hắn còn hy vọng xa vời con rể sẽ giúp Bồ gia một phen.

"Có gì muốn nói thì nói đi." Phó Nguyên Võ lộ vẻ mặt tràn ngập không kiên nhẫn, đúng là hắn trước kia từng lui tới rất thân mật với Bồ gia, nhưng nếu Bồ gia đã vô dụng, hắn cũng không cần thiết ôn hòa với Bồ gia làm gì, hắn chính là như vậy, Bồ gia cũng không phải không biết, quân cờ vô dụng hắn sẽ trực tiếp vứt bỏ!

Bồ Tùng Vĩnh đương nhiên biết, nhưng hắn trước nay không nghĩ Bồ gia sẽ nằm trong danh sách. Bồ gia tuy không có quan hệ huyết thống với hắn như Trưởng Tôn gia, nhưng nữ nhi của hắn cũng là Vương phi, thậm chí còn đang hoài hài tử, mấy năm nay Bồ gia vẫn luôn duy trì hắn, không có công lao cũng có khổ lao a, kết quả Phó Nguyên Võ nói trở mặt liền trở mặt!

"Ngươi nhất định phải cứu Bồ gia, nếu ngươi không bảo ta tiếp cận Vương Tình Lam để điều tra Phó Vương phủ, sao ta lại rơi xuống vũng bùn này, Bồ gia có kết cục như bây giờ, ngươi không thể không có liên quan!" Bồ Tùng Vĩnh đập bàn thật mạnh, ánh mắt hùng hổ doạ người.

Ánh mắt Phó Nguyên Võ trầm xuống, "Nhạc phụ đại nhân, nếu ngươi mất trí nhớ, bổn vương có thể giúp ngươi khôi phục, bổn vương không bảo ngươi phản bội nhạc mẫu, bổn vương bảo ngươi tiếp cận Vương Tình Lam vào nửa tháng trước, mà ngươi cùng Vương Tình Lam đã yêu đương vụng trộm được những hai tháng."

Bồ Tùng Vĩnh bị hắn nói đến sắc mặt vừa trắng vừa xanh, hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại mới mở miệng, nói: "Dù là như vậy, nhưng không phải do ngươi, ta căn bản sẽ không đến An phủ, không đến đó thì sẽ không bị phát hiện, tin tức sẽ không bị truyền ra, còn nữa, Hoàng Thượng muốn xử Bồ gia cũng là vì Bồ gia có quan hệ với ngươi, nhưng ngươi lại thấy chết không cứu, Bồ gia là gì của ngươi, ngươi sẽ không sợ các gia tộc phụ thuộc vào ngươi sẽ thất vọng buồn lòng sao?"

Phó Nguyên Võ hoàn toàn lạnh mặt, "Bồ Tùng Vĩnh, hiện tại ngươi không có tư cách đánh giá bổn vương, nếu ngươi tới chỉ vì nói này đó, bổn vương không có kiên nhẫn, quản gia, tiễn khách!"

Quản gia canh giữ ở ngoài cửa lập tức đi vào. "Bồ đại nhân, thỉnh đi."

Bồ Tùng Vĩnh tức giận đến run run, "Ngươi sẽ không sợ ta tiết lộ chuyện của ngươi sao?"

Phó Nguyên Võ cười lạnh nói: "Nhạc phụ đại nhân, nếu ngươi muốn thì bổn vương sẽ không ngăn ngươi, nhưng ngươi phải nghĩ cho nữ nhi của ngươi, nàng chính là Vương phi của bổn vương, nếu bổn vương không sống tốt thì nàng cũng sẽ không yên ổn, đúng rồi, bổn vương muốn nói cho nhạc phụ đại nhân một hỉ sự, ngày hôm qua, đại phu đã chắc chắn Vương phi mang thai."

Mặt Bồ Tùng Vĩnh tức khắc vặn vẹo, Phó Nguyên Võ dám dùng nữ nhi để uy hiếp hắn?

"Phó Nguyên Võ, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt!"

Quản gia vội vàng sai hạ nhân kéo hắn ra ngoài. Tiếng Bồ Tùng Vĩnh chửi rủa ngày càng xa, phòng yên tĩnh trở lại, Phó Nguyên Võ ngồi trong bóng tối, nửa bên mặt ẩn hiện một tia hung ác dữ tợn, 'rắc' một tiếng, bút lông trong tay gãy làm đôi.

Nếu Bồ gia không thức thời, vậy không nên trách hắn tàn nhẫn độc ác.

Bồ Tùng Vĩnh không đi được bao lâu, quản gia đột nhiên vội vàng gõ cửa phòng, khi tiến vào, câu đầu tiên chính là: "Vương gia, không tốt, Vương phi đẻ non."

Phó Nguyên Võ không vui nhíu mi, "Ngày hôm qua còn tốt đẹp, sao lại đột nhiên đẻ non?"

Quản gia ấp úng.

"Nói!"

"Là Dương trắc phi đẩy Vương phi, khi Vương phi ngã xuống đất, bụng bị va chạm, chảy rất nhiều huyết, nô tài đã phái người đi tìm đại phu."

Phó Nguyên Võ vẻ mặt bình tĩnh: "Vương phi đẻ non, khẳng định phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian, hậu viện không thể không có người quản lý, ngươi đi truyền lệnh của ta, về sau việc lớn việc bé trong vương phủ giao cho Dương trắc phi xử lý, còn có, chuyện này bổn vương không hy vọng quá nhiều người biết, dặn bọn hạ nhân kín miệng cho bổn vương."

"Vâng, thưa Vương gia." Quản gia nghe xong có chút kinh hãi, Vương gia quả thật là bạc tình quả nghĩa, Bồ gia đã nghèo túng, Vương gia không trừng phạt Dương trắc phi thì thôi, còn giao quyền lợi quản hậu viện cho nàng, Vương gia không sợ Bồ gia khi biết chuyện sẽ phản lại sao?

Quản gia không dám nghĩ tiếp, trong lòng chỉ có thể đồng tình với Vương phi.

Đời không có bức tường nào che được hết gió. Rất nhiều hạ nhân đều chứng kiến Dương trắc phi đẩy ngã Vương phi, dặn dò thế nào thì tin tức vẫn không tránh được bị truyền ra.

Bồ Tùng Vĩnh vì nữ nhi mà tức khắc nổi điên, Phó Nguyên Võ tuyệt tình tuyệt nghĩa, hắn cũng sẽ không cố kỵ nữa, quan hệ của Bồ gia cùng Phó Nguyên Võ tuy không thân mật bằng Trưởng Tôn gia, nhưng mấy năm nay hắn cũng biết được không ít bí mật, hắn sẽ tiết lộ mấy thứ này một chữ không sai cho đối thủ của Phó Nguyên Võ!

Ánh mắt Bồ Tùng Vĩnh hiện lên một tia điên cuồng thả quyết tuyệt oán độc, hắn chết cũng phải kéo Phó Nguyên Võ xuống nước.

......

"Kế tiếp, Quân Tử Thành sẽ phát sinh một hồi thế lực thay đổi tinh phong huyết vũ." Phó Vô Thiên ngồi trong phủ chờ xem kịch vui do chính hắn đạo diễn.

An Tử Nhiên đi vào, nghe thấy hắn nói vậy liền hỏi: "Ngài cài người vào Võ Vương phủ từ khi nào? Những quý phủ khác có phải cũng có không?"

Phó Vô Thiên ôm hắn bế lên đùi. An Tử Nhiên giãy giụa một hồi mới thành công ngồi vào cái ghế bên cạnh.

"Bổn vương tuy quanh năm ở biên quan nhưng cũng biết Sùng Minh Đế coi bổn vương là cái đinh trong mắt, không chuẩn bị lúc còn sớm thì khi trở về sẽ muộn."

Lời này có đạo lý, hơn nữa Phó Vô Thiên không ở Quân Tử Thành nên không ai hoài nghi hắn.

An Tử Nhiên không cấm trầm mặc, kỳ thật hắn cũng không ngờ chuyện sẽ trở nên phức tạp như vậy, hắn chỉ muốn cho Phó Nguyên Võ một giáo huấn nhỏ mà thôi, hắn rất hẹp hòi, Phó Nguyên Võ đã từng làm hắn không thoải mái, đã có cơ hội để trả lại, hắn tự nhiên phải tận dụng.

Chỉ là Phó Nguyên Võ người này quả nhiên đủ xúc động đủ tự phụ, Bồ gia là thông gia mà cũng muốn cắt đứt quan hệ, về sau chỉ sợ không còn gia tộc nào nguyện ý phụ thuộc vào hắn, tuy rằng hắn có phần thắng lớn nhất nhưng hiện tại người chiếm ưu thế đã không phải hắn.

Bồ Tùng Vĩnh không phải người thông minh, nhưng vẫn còn phụ thân hắn, Bồ Chấn Thành. Bồ gia khuynh đảo, ông vẫn luôn ốm đau trên giường, nhưng không có nghĩa ông không để ý đến chuyện bên ngoài, Phó Nguyên Võ vô tình vô nghĩa ông cũng biết, không giận là không có khả năng.

Bồ Chấn Thành không lập tức lệnh cho Bồ Tùng Vĩnh tung ra những bí mật của Phó Nguyên Võ, mà mang hắn đi tìm Phó Nguyên Thành, với điều kiện là bí mật của Phó Nguyên Võ, cầu hắn bảo vệ bọn họ, Phó Nguyên Võ tàn nhẫn độc ác, nhất định sẽ giết người diệt khẩu.

Phó Nguyên Thành sảng khoái đáp ứng. Hắn đang đợi này đôi phụ tử này, cũng biết họ nhất định sẽ tìm đến hắn. So với Phó Nguyên Dương tính cách táo bạo, âm tình bất định, tùy thời đều có khả năng lật lọng, hắn không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt hơn.

Trường Tôn Thành Đức nhanh chóng hay tin hai người quy phục Phó Nguyên Thành, khi Phó Nguyên Võ tới thì gọi hắn vào thư phòng, đối với đứa cháu ngoại dễ xúc động này, Tể tướng đại nhân chỉ cảm thấy hắn làm việc càng ngày càng hoang đường, ông biết là Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử tạo cho hắn áp lực không nhỏ nhưng vẫn càng ngày càng thất vọng.

"Con biết con sai ở đâu không?"

Phó Nguyên Võ tâm cao khí ngạo nói: "Ông ngoại đang nói con không nên đẩy ngã Bồ gia khi họ nghèo túng phải không? Ngài yên tâm, Bồ gia đã không còn tác dụng gì, quy phục Phó Nguyên Thành thì thế nào, họ tự cho là bắt được nhược điểm của con, nhưng bí mật của con trước nay đều không nói với bọn họ."

Tự tin là chuyện tốt, Trường Tôn Thành Đức lại không cảm thấy mừng. Bồ gia nghèo túng, nhưng hai vị lão tổ tông của Bồ gia còn chưa chết, hai lão đều trường thọ, chỉ là ẩn cư thế ngoại đào nguyên mà thôi. Chỉ cần vị công chúa mẫu thân của Bồ Chấn Thành còn sống, Bồ gia muốn ngóc đầu lại cũng không khó.

Phó Nguyên Võ không biết suy nghĩ của ông ngoại, hắn cảm thấy ông ngoại buồn lo vô cớ, chỉ là Bồ gia thôi mà, chỉ bằng mấy người kia thì có thể làm gì hắn? Hắn là con chính thê thân phận tôn quý, nhi tử của Hoàng Hậu Đại Á, cháu ngoại của quan lại đứng đầu, mất đi Bồ gia, chỉ cần hắn lại cưới nữ nhi của mấy quan viên có thực lực trong triều, còn sợ không đền bù được tổn thất sao?

Phó Nguyên Võ quá mức tự tin hoàn toàn không dự đoán được, Bồ Tùng Vĩnh một năm trước ngẫu nhiên biết được một bí mật lớn của hắn. Lúc ấy, nữ nhi của hắn đã là Vương phi, hắn không thể nói ra, vì thế cùng phụ thân thương lượng rồi quyết định chôn kín chuyện này ở đáy lòng, ngoài hai phụ tử ra, thê nhi cũng không được biết.

Hiện tại đã không còn cố kỵ, bí mật này sẽ trở thành vũ khí mạnh nhất của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei