Ly Thần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly Luân ra tay không biết nặng nhẹ, chỉ để ý bắt ép Trác Dực Thần há miệng, cưỡng ép nhét yêu nguyên vào bên trong, khi ngón tay chạm vào khoang miệng ấm áp cùng với chiếc lưỡi mềm mại chống cự hắn, hắn không khỏi tâm viên ý mã. Có lẽ là do không khí quá nồng nặc từ lửa khiến không khí trong hang rất nóng, hắn cảm thấy da thịt nổi điên cuồng trên lưng, quá trình này vừa đau vừa ngứa, khiến hắn cảm thấy khô rát khắp cơ thể.

  ( "tâm viên ý mã": Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ "Tam tâm nhị ý".)

  Trác Dực Thần không ngờ bị nhét một thứ rất tanh vào miệng, còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay đang kẹp quai hàm đã bịt miệng, ép hắn phải nuốt xuống. Vật lạ từ trong miệng lưỡi trượt vào trong dạ dày, giống như một quả cầu sắt bị lửa đốt đỏ rực, nóng rực trong tâm, đau đớn vô tận.

  

  Bụng quặn thắt, từng đợt nước chua trào lên cổ họng, khiến nó khô khốc không kiềm chế được mà nôn khan.

  

  Ly Luân thuận thế buông tay, lẳng lặng quan sát phản ứng của Trác Dực Thần.

  

   Yêu nguyên có mùi tanh nhưng hiệu quả ngay lập tức. Trác Dực Thần đã có thể nhìn thấy trước mắt một tia sáng mờ ảo, liền nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Thính giác đã hồi phục nhanh chóng và dường như nhạy bén hơn trước, Trác Dực Thần có thể nghe rõ ràng tiếng củi nứt trong đống lửa.

  

  Trước mắt tuy có thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng lại nhìn không rõ ràng, giống như bị bao phủ bởi một lớp lụa không thể xuyên thủng, xuyên qua lớp băng ấy, Trác Dực Thần nhìn thấy một bóng người mơ hồ.

  

  "Ly Luân, ngươi khốn kiếp!"

  

  "Ngươi có thể nhìn thấy." Ly Luân nghiêng đầu cùng Trác Dực Thần bốn mắt nhìn nhau, sau đó tầm mắt không rõ ràng, khóe mắt nước mắt rơi xuống, tựa hồ không có nhìn thấy. Hắn vui tươi đến mức dùng ngón tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ Trác Dực Thần và nhấc cậu lên khỏi mặt đất. Chiếc cổ mỏng manh đến mức hắn có thể cầm nó trong tay, giống như một món đồ chơi thất lạc, đặc biệt trân trọng nó, sợ làm gãy chiếc cổ mềm mại và mỏng manh này.

  

  Cổ họng Trác Dực Thần bị bóp nghẹt, lực tuy không nặng, nhưng đầu ngón tay gần như cắm vào da thịt không cho phép Trác Dực Thần giãy giụa, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng dậy theo phương hướng của lực đạo. Mặt đất ẩm ướt không bằng phẳng, khó có thể vững vàng giẫm lên, không nhịn được liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng chạm đất thì không còn đường lùi.

  

  Ly Luân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Nếu không nhìn thấy, sao ngươi nhận ra ta?” Chưa kịp nói xong, hắn đã ấn tay lên trên, buộc Trác Dực Thần phải ngẩng đầu lên, cảm thấy cổ họng lòng bàn tay đau nhức dữ dội bởi vì nuốt yết hầu liên tục.

  

   Trác Dực Thần từ lâu đã nhận ra tên khốn tàn bạo trước mặt mình. Lòng bàn tay rộng, đốt ngón tay dài, dễ dàng nắm lấy quai hàm, buộc phải há miệng giống như Ly Luân. Hơn nữa, không thể nhận ra hơi thở phả vào mặt mình, mỗi hơi thở hít vào giống như giòi trong xương quấn lấy da thịt, xương máu, gào thét muốn kéo Trác Dực Thần vào trong đêm tối đó.

  

  Nếu giữ im lặng, trong tay áo cậu có một hạt châu do Triệu Viễn Chu đưa cho, có thể dùng để liên lạc với Triệu Viễn Chu. Nhưng khi lục soát chiếc túi, đúng là không tìm thấy gì.

  

  "Tiểu ngốc nghếch, ta liều mạng cứu ngươi, đây là điều ngươi nên báo đáp ta sao?" Ly Luân đã sớm tìm hạt châu mà tịch thu, thấy Trác Dực Thần không tìm được gì, lông mày lại nhíu lại, như thể lửa không thể làm tan nó, dạy hắn trong nội tâm sinh giận dữ.

  

  Trác Dực Thần vẫn im lặng, lười tranh cãi với hắn, nếu chọc giận hắn, cuối cùng cậu sẽ là người chịu thiệt.

  

  “Ngươi câm à?” Ly Luân giơ ngón tay lên, nhéo má Trác Dực Thần lần nữa, “Sao ngươi không mắng ta?”

  

  Trác Dực Thần hai tay tự nhiên buông xuống, không cách nào giãy dụa, nói thẳng: "Lần này ngươi muốn thế nào?"

  

  Ly Luân buồn cười, nhéo nhéo mặt Trác Dực Thần, nhìn chung quanh, khinh thường nói: "Ngươi còn có cái gì? Đây là mặt của ngươi sao?"

  

  Trác Dực Thần muốn quay đi nhưng không thể chống cự được nên lâm vào thế bế tắc, chỉ có thể nở một nụ cười gượng. Từ trái qua phải cậu nhìn không rõ, chỉ nhắm mắt nói: “Oan có đầu nợ có chủ, sao ta lại phải nhúng tay vào ân oán giữa ngươi và Triệu Viễn Chu?”

  

  "Ngươi không vô tội." Ly Luân đột ngột mở ngón tay ra, bỏ lòng bàn tay ra khỏi cổ Trác Dực Thần, xoay người đi đến đống lửa ngồi xuống, trong mắt phản chiếu ánh lửa, "Ai kêu trong lòng hắn chỉ quan tâm đến ngươi."

  

  "Ngươi đang nói nhảm cái gì!" Trác Dực Thần quả thực khó hiểu, người này mở miệng tiếp tục nói. Chưa kể Triệu Viễn Chu coi cậu như hậu bối, nhưng thân phận đại yêu và phàm nhân đã là một trở ngại rất lớn. Làm sao nó có thể phát triển theo hướng kỳ lạ đó được.

  

  Trác Dực Thần tức giận đến dùng ánh sáng yếu ớt để xác định phương hướng cửa hang, mò mẫm dọc theo bức tường, đi tới.

  

  “Ngươi có biết mình đang ăn gì không?” Ly Luân bình tĩnh nói: “Mị yêu phân thủy chia làm hai tộc: nước và đất, mị yêu trên cạn gọi là núi mị, mị yêu dưới biển là nhân loại các ngươi thường đi săn giao nhân…”

  

  "Ý ngươi là gì?" Trác Dực Thần loạng choạng, gần như mất thăng bằng, cậu đã đọc qua giao nhân nhất tộc ghi chép trong Tĩnh lâu.

  

  "Hầu hết các núi mị đều là những giống cái mỏng manh, tương ứng với giao nhân nhiều khả năng là giống đực. Bởi vì chỉ có những con hung tàn mới có thể sống sót trên biển và bảo vệ thế hệ tương lai."

  

  "Ngươi có biết nguyên nhân vì sao lại có ít núi mị như vậy không?"

  

  Trác Dực Thần nghe vậy, trong lòng sôi trào, vội vàng chạy về phía ánh sáng mờ ảo ở cửa hang, vẻ mặt rất xấu hổ.

_______________
14/03/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro