Chap 11: Đoàn Tiểu Vi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó Triệu Tiểu Đường cứ trằn trọc không yên được, trong đầu cô đều là hình ảnh hôm nay của mình và Ngu Thư Hân, không thể nào a? Cô không thể nào là một người dễ động lòng như thế được, Triệu Thiết Ngưu cô chưa biết động lòng vì một ai!

Nhưng với Ngu Thư Hân... thì không chắc.

Triệu Tiểu Đường lắc lắc đầu không nghĩ nữa, bước đi xuống dưới nhà chủ ý muốn uống một chút nước để lấy lại tỉnh táo. Nhưng vừa xuống lại thấy Ngô Cẩn Ngôn cùng Triệu ba và Triệu mẹ nói chuyện, tối thế này còn sang đây? Chắc cũng vì chuyện công việc.

Bỗng Triệu Tiểu Đường có một số điều muốn hỏi Ngô Cẩn Ngôn, liền mượn người một chút, kéo Ngô Cẩn Ngôn lên phòng mình, hảo hảo ngồi phỏng vấn.

"Sao nữa đây? Tự nhiên lại hùng hổ kéo ta lên đây?"

"A di, hình như... con động lòng người ta rồi."- với giọng nỉ non, Triệu Tiểu Đường thành công một lần dọa Ngô Cẩn Ngôn.

"Là ai? Ai lại lọt vào mắt xanh của nhà ngươi đây hả? Ta đoán... là một nữ nhân."- điểm nhẹ lên trán Triệu Tiểu Đường, điều này đối với Ngô Cẩn Ngôn cũng không quá bất ngờ, cháu cô đã lớn, cũng đã đến tuổi biết yêu là gì.

"Sao dì lại biết, con rất giống một đứa thích nữ nhân sao?"

"Có ai nói cho ngươi biết ngươi y như một "thẳng nam" chưa? Triệu Tiểu Đường, ngươi theo ta từ nhỏ, tính nết của ngươi ta còn không rõ sao?"

"Nhưng mà, từ khi dì biết động lòng, người đó cũng là nữ nhân sao?"- Triệu Tiểu Đường hơi tò mò hỏi, dù hai dì cháu cô rất thân nhưng do công việc hai người rất ít gặp mặt để bàn chuyện phiếm như thế này.

"Là Tần lão sư của ngươi a, lúc đó ta dường như muốn bỏ tất cả để đi theo nàng."

"Ewwww, sến quá đi. Vậy Tần lão sư là mối tình đầu của dì?"

"Tất nhiên."- Ngô Cẩn Ngôn hơi ngẩng mặt tự cao, đến cô cũng tự hào về bản thân, sao lại chung tình đến vậy.

"Tần lão sư thật không có mắt."

"Ngươi nói cái gì đó? Nhưng ta với Tần lão sư ngươi không phải như thế êm đềm, hạnh phúc sống qua ngày. Chính ta, ta phải cướp nàng từ chồng của nàng, lâm li bi đát lắm."

"Tần lão sư từng có chồng?!"- Triệu Tiểu Đường như muốn hét lên, không ngờ a, đó giờ Tiểu Đường cô cứ tưởng Ngô Cẩn Ngôn cùng Tần Lam yêu rồi đến cưới suôn sẻ như vậy.

"Đừng có la làng, nàng lớn hơn ta tận bảy tuổi, thời điểm đó nàng có chồng, cũng rất hợp lý đi."

"Thế a di được xem là hồ ly tinh rồi, xen vào chuyện hôn nhân của nhà người ta, còn khiến người ta bỏ chồng theo mình. Dì thật cao tay nha."- Triệu Tiểu Đường cười ra tiếng, gì chứ trêu a di cô, cô rất có khiếu nha.

"Im miệng đi! Ta không có xấu xa như ngươi nói đâu. Hôn nhân đó là được gia đình nàng sắp đặt cho nên nói đến tình cảm, nàng lại không quá đặt lên tên kia, vì ta một phần còn vì nàng không chịu nổi hắn là một phần lớn, ngươi thử nghĩ xem, như thế nào nếu sống cùng một người mình không có tình cảm đây?"

"Thì ra là vậy, nhưng Tần lão sư là một người rất có trách nhiệm, sao lại đồng ý cùng dì làm tình nhân vậy? Dì bỏ bùa người ta phải không?"

"Đó là do chiến thuật, ngươi biết ta mất tận ba năm để theo đuổi nàng không?"- nhắc đến đây Ngô Cẩn Ngôn thật sự muốn khóc không ra nước mắt, thời gian lúc đó cô khổ cực thế nào, như một tên lính lăn lộn trên chiến trường vậy.

"Sao lại si tình như vậy?"

"Không nói chuyện của ta nữa, nói ta biết, người ngươi động lòng là ai?"

Triệu Tiểu Đường không nói nữa, cô im lặng nhìn thẳng vào mắt Ngô Cẩn Ngôn. Đến đây Triệu Tiểu Đường mới nhận ra, hoàn cảnh của cô với Ngô Cẩn Ngôn thật sự rất giống, đối tượng đều là người có chủ.

"Không tiện nói cho dì biết ngay bây giờ, nhưng nàng... cũng là người có chủ."- Triệu Tiểu Đường gục mặt xuống lí nhí, không phải đi theo Ngô Cẩn Ngôn, cuộc đời cô cũng như dì ấy sao?

"Cái gì?! Nàng là người có chủ?"- nghe Tiểu Đường nói mà Ngô Cẩn Ngôn toát mồ hôi, đứa cháu gái này của cô phải đi lại vết xe đổ của mình lúc xưa sao?

"Chỉ là người yêu, chưa đến mức có chồng giống dì mà khiến người ta ly hôn."

"Ta nói cho ngươi biết, va phải người có chủ, khó sống lắm."- Ngô Cẩn Ngôn nghiêm túc nói, cô từng trải qua nên biết rất rõ, bỏ đến 3 năm để theo đuổi mối tình của mình cũng phải đòi hỏi đủ thứ điều.

"Nhưng con chưa chắc đã yêu thích nàng chưa, chỉ là vì vài hành động của nàng mà làm con lay động."

"Những cảm xúc đầu tiên đều là những cảm xúc chân thật nhất. Triệu Tiểu Đường, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ thật kỹ lại, nếu muốn cứ thế theo đuổi nàng đi, biết đâu được nàng đối với ngươi cũng đặc biệt."

"Nhưng làm thế rất có lỗi với người yêu nàng."

"Ngươi muốn làm sao thì làm, nhưng ta không dạy ngươi phá hoại hạnh phúc của người khác đâu đấy, cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ lại."

"Hảo, cháu ta biết yêu rồi. Thời gian sắp tới sẽ hơi không quen, cố lên, nếu thật muốn cưa đổ nàng cứ nói ta, ta không ngại làm việc ác một lần vì ngươi."- vuốt lấy mái tóc của Triệu Tiểu Đường, Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười an ủi. Cô chỉ có Triệu Tiểu Đường là đứa cháu duy nhất, hao tâm vì nó một chút cô cũng sẽ không kêu than.

"Sẽ không đâu, người yêu của nàng đối với con còn đặc biệt hơn. Nếu vì nàng mà làm người đó đau thà không yêu thì hơn."- Triệu Tiểu Đường thở dài, Khổng Tuyết Nhi là một người rất tốt, tri kỷ của cô, nếu làm Tuyết Nhi buồn thì Triệu Tiểu Đường chắc sẽ dằn vặt mình cả đời quá.

"Tùy ngươi thôi, trễ rồi ta về đây. Nếu có gì thì tìm ta, biết chưa?"

Ngô Cẩn Ngôn nói rồi cũng xoay người đi, bỏ lại Triệu Tiểu Đường một mình trong phòng với mớ hỗn độn trong lòng.

Triệu Tiểu Đường lại tiếp tục thở dài, cô đối với Ngu Thư Hân là như thế nào đây? Không phải đùng một ngày lại yêu nàng, quá vô lý. Mối quan hệ này, cô phải suy nghĩ thật kĩ.

......

Cả nhà Triệu gia đã có mặt đầy đủ tại bàn ăn vào lúc sáng sớm, tối qua Triệu Tiểu Đường mất ngủ cộng thêm tâm trạng hôm nay của cô không được tốt cho nên khuôn mặt cô lúc này mệt mỏi hiện rõ.

"Tiểu Đường, một chút nữa con ra sân bay đón Tiểu Vi đi, hôm nay con bé về."

Triệu mẹ nhàn nhã lên tiếng, người bà vừa nhắc chính là một vị cô nương khả ái, là một biểu muội xa của Triệu Tiểu Đường. Từ nhỏ cô gái Đoàn Tiểu Vi đó cũng rất thích Triệu Tiểu Đường, cứ muốn bám dính lấy cô nhưng khi cô được mười tuổi thì cả gia đình đã chuyển sang Nhật sinh sống, tuy nhiên hầu như năm nào Tiểu Vi cũng về Trung Quốc một chuyến, lý do cũng để thăm Triệu Tiểu Đường.

"Sao phải là con chứ? Cứ kêu bác Dương đến đón là được mà."- Triệu Tiểu Đường hơi không thích nói, cô hiện tại một chút tâm trạng cũng không có với lại đối với cô nàng biểu muội đó cũng không mấy thích thú đi.

"Con bé về đây cũng chỉ là vì muốn thăm cô, cô lo đối xử đàng hoàng một chút."

"Hảo hảo hảo, con đi đón là được chứ gì."

Lại sắp nghe Triệu mẹ giáo huấn cho nên Triệu Tiểu Đường một chút cũng không dám cãi lời. Đoàn Tiểu Vi a Đoàn Tiểu Vi, coi như hôm nay cô xuôi khi về đúng ngày Triệu Tiểu bốc hỏa.

......

Triệu Tiểu Đường đã có mặt tại sân bay làm đúng theo lời của Triệu mẹ, giữa lòng sân bay lại có một cô gái khí chất ngời ngợi như Triệu Tiểu Đường cô lại thu hút nhiều ánh mắt từ nam nhân đến nữ nhân cũng không ít. Làm sao đây? Muốn trách thì trách tại sao Triệu Tiểu Đường quá xinh đẹp.

"Tỷ tỷ!"

Giọng nói trầm ổn vang sau tai Triệu Tiểu Đường cũng làm cô bất giác quay đầu lại, người cô muốn đón cuối cùng cũng ở đây rồi.

"Ờ, ba mẹ đang chờ em ở nhà, về thôi."

Không một lời hỏi thăm, cũng không buồn nói nhiều việc về Đoàn Tiểu Vi, Triệu Tiểu Đường chỉ nhẹ cong khóe môi, một khắc liền muốn về nhà.

"Đường tỷ, tỷ không nhớ người ta sao? Người ta đã không gặp tỷ một năm rồi."- Đoàn Tiểu Vi bám lấy cánh tay Triệu Tiểu Đường, giở giọng nũng nịu nói.

"Không phải em cũng hay gọi điện về sao? Đâu tính là trong năm qua chúng ta không gặp nhau."

Những hành động thân thiết này của Đoàn Tiểu Vi, Triệu Tiểu Đường cũng không bài xích, dù sao hai người cũng là tỷ muội tình thân, cô cũng không muốn để ý.

......

Trên đường về nhà Triệu Tiểu Đường một câu cũng không nói ra, chỉ có Đoàn Tiểu Vi bên tai cứ ríu rít nói chuyện nhưng cô chỉ mỉm cười rồi thôi. Vì sao a? Vì cô hiện giờ chỉ nghĩ đến Ngu Thư Hân thôi, đến đây thật sự cô muốn gặp chị ấy.

"Đường tỷ, tỷ gặp chuyện gì không vui sao? Sao nhìn tỷ lại ủ rũ như vậy?"

Thấy không khí trong xe yên tĩnh đến mức ngột ngạt, Đoàn Tiểu Vi không chịu nổi nữa liền lên tiếng hỏi.

"Không có, chỉ tối qua mất ngủ một xíu thôi."

Đoàn Tiểu Vi còn định mở miệng ra nói gì thì bị cắt ngang bởi tiếng nói chuyện điện thoại của bác Dương ở ghế lái. Tất nhiên cuộc nói chuyện của bác Dương đều lọt vào tai Triệu Tiểu Đường và trong cuộc trò chuyện đó làm Triệu Tiểu Đường cao hứng khi cô nghe nhắc đến "Ngu thị" a.

"Bác Dương, có chuyện gì sao?"- nếu bình thường cô sẽ không thèm quan tâm đến những chuyện công việc của công ty, nhưng lần này có liên quan đến nàng thì đột nhiên muốn biết.

"Lão gia bảo tôi đem một số hợp đồng đến Ngu thị, tôi đưa cô chủ và tiểu thư về nhà liền đi đến Ngu thị ngay."

Triệu Tiểu Đường bất giác cong khóe môi, tạo thành một nụ cười có ý đồ. Cô liền suy nghĩ ra một chuyện gì đó liền tinh thần thay đồi.

Vừa lúc đến nhà, Triệu Tiểu Đường chỉ quay sang Đoàn Tiểu Vi bảo cô vào nhà trước còn mình đi với bác Dương có chút việc, Đoàn Tiểu Vi còn muốn đòi đi theo nhưng bằng sự lươn lẹo của mình, Triệu Tiểu Đường đã nhanh chóng thành công để cô bé ở nhà còn mình cùng chú Dương đến Ngu thị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro