Thương Bích Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất một ngày đường, trời tối mịt đoàn xe chở khoáng Sở gia mới đến trước cổng thành Thương Bích, đoàn xe bị lính canh chặn lại, trong đó đội trưởng tiến lên lớn tiếng quát:

- Dừng lại, xuống xe kiểm tra hàng hoá.

Đoàn xe dừng lại, từ trên xe ngựa dẫn đoàn bước xuống một người đàn ông trung niên, người này là Sở gia Ngũ trưởng lão, phụ trách lần giao dịch này.

Ngũ trưởng lão rút ra một tờ văn kiện, đưa ra cho lính canh xem xét, nói:

- Thương Bích thành Vân Nam thương hội thu mua hắc thiết khoáng, Sở gia chúng ta đến làm giao dịch.

Tên đội trưởng cầm tờ văn kiện xem qua, lại ra lệnh một tên lính canh khác đến kiểm tra hàng hoá, hành động này khiến Ngũ trưởng lão có chút không thích, bọn hắn Sở gia hiện tại các gia tộc lớn đều phải mời chào, chỉ mấy tên lính canh cũng không nể mặt dám kiểm tra bọn họ, vào trong thành hắn nhất định đem chuyện này nói với Thương Bích thành chủ, phải khai trừ mấy tên này.

Cảm nhận được tâm tình Ngũ trưởng lão không tốt, tên đội trưởng làm ra bộ mặt xu nịnh, hắn làm công việc này đã gặp qua biết bao nhân vật lớn a, đối nhân xử thế như nào hắn hiểu rõ, hắn làm bộ có lỗi nói với Ngũ trưởng lão:

- Sở gia trưởng lão, ngài xem đây chính là công việc của chúng ta, ta nếu như không tận trách làm sao bàn giao lên trên, ngài yên tâm, ta sẽ chỉ kiểm tra tượng chưng lấy một thùng hàng, sẽ không làm mất thời gian của ngài.

Ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Mà lúc này tại trong xe hàng, tên lính canh chọn đúng xe Sở Quân đang trốn để kiểm tra, hắn mở ra thùng hàng ngay bên cạnh thùng của Sở Quân, xong xuôi liền muốn mở ra một thùng nữa, lại chọn đúng thùng Sở Quân đang nằm trong, hắn vừa đặt tay lên nắp thùng thì tiếng hừ lạnh của Ngũ trưởng lão vang lên, tên đội trưởng vội hô hắn dừng lại, trở về.

Sở Quân tại trong thùng gỗ thở dài một hơi, tim hắn đập loạn nhịp, cảm giác này quá kích thích, giống như kiếp trước hắn hồi nhỏ thường chơi trốn tìm, chỉ là trò trốn tìm hiện tại đánh cược chính là tính mạng hắn.

Đoàn xe được thông qua, lần lượt tiến vào trong thành, trước hết tìm đến khách điếm nghỉ một đêm, cũng không thể tìm người ta giao dịch vào nửa đêm a.

Vào đến khách điếm, Ngũ trưởng lão phân phó gia nô dắt xe ngựa cất hàng hoá, khách điếm cũng vì bọn họ chuẩn bị một nhà kho lớn để xe ngựa, đợi bọn họ dắt xe vào trong lại cẩn thận khoá cửa.

Nghe tiếng cửa khoá, Sở Quân đợi thêm một hồi lâu, lúc này mới từ bên trong thùng gỗ chui ra, hắn cần nhanh chóng rời khỏi, hẳn là bây giờ tại Sở gia Sở Giang đã phát hiện hắn chạy trốn, Sở Giang cũng không phải người ngu, hắn chắc chắn đoán được mình trốn theo đoàn xe tới Thương Bích thành, có thể hiện tại đang một đường đuổi tới đây.

Sở Quân quan sát phòng kho, tìm tới một cửa sổ duy nhất, cửa sổ phủ đầy mạng nhện, bụi bặm, bên trên có đóng đinh chặt chẽ, có điều gỗ đã mục nát, chỗ đóng đinh đã bị nứt rữa ra rồi, cửa sổ này đã rất lâu chưa dùng tới, nơi đây được dùng làm nhà kho nên mới phong kín cửa sổ lại.

Sở Quân lui lại lấy đà, hắn dùng hết sức lao mạnh vào cửa sổ, mặc dù hắn hiện tại còn suy yếu nhưng sức nặng thôi cũng đủ đẩy ngã cửa sổ mục nát, hắn ngã nhào ra ngoài, không để ý hết thảy đứng dậy chạy đi.

Bên ngoài khách điếm nhân viên nghe được tiếng động vội vàng chạy tới thì thấy cửa sổ bị rơi gãy, hắn hoảng sợ hô lên một tiếng, sau đó một đám gia nô Sở gia cũng vội vã tới kiểm tra lại hàng hoá, may sao không mất thứ gì, có lẽ tên trộm lỡ làm ra tiếng động lớn liền bỏ chạy, bọn họ không yên tâm liền để lại hai tên gia nô canh gác qua đêm.

Lúc này Sở Quân chạy đến một ngõ hẻm, hắn một người ngồi trong ngõ tối, lưng tựa bức tường mọc đầy rêu xanh, hắn cũng không ngại bẩn thỉu, hiện tại hắn có khi còn bẩn hơn cả bức tường này, cơ thể suy yếu, lại thêm cơn đói cồn cào, hắn không có sức chạy trốn thêm, đành phải tại nơi này ngủ qua đêm.

Trời sáng, Thương Bích thành dòng người qua lại còn đông đúc hơn Đông Xuyên thành rất nhiều, thành trì này thế mạnh là giao thương, thương nhân thập phương đổ xô về nơi này, nhân khí đương nhiên rất tốt.

Sở Quân bị tiếng huyên náo làm tỉnh giấc, hắn xoa cái bụng cồn cào, đã gần hai ngày chưa ăn gì khiến hắn đói vô cùng, mặc dù trước đó cơ thể biến đổi khiến khả năng nhịn đói của hắn tăng lên đáng kể nhưng sau đó cơ thể hắn bị đầy thương tích rồi lại suy nhược sau khi tách ra khỏi Sáng Tạo ý chí kia khiến cơn đói lại bắt đầu xuất hiện trở lại, Sở Quân một thân rách rưới bẩn thỉu nặng nề bước ra ngoài đường phố.

Khung cảnh nhộn nhịp đập vào mắt, hắn bị hấp dẫn bởi quầy bán mì phía trước, làm sao hắn một xu không có, chẳng lẽ đi cướp? Hắn cướp không nổi, với lại hắn là con người như thế sao? Suy nghĩ một hồi Sở Quân vẫn tiếp tục đi đến.

Chủ tiệm mì là một người phụ nữ trung tuần, nhìn mặt chính là dân chợ búa chính hiệu, thấy phía trước đi tới một tên ăn mặc rách rưới bẩn thỉu, liền cau mày quát:

- Có tiền thì mua, không có tiền đi chỗ khác để ta làm ăn.

Sở Quân hơi do dự, sau đó đối với người phụ nữ nói:

- Đại thẩm, có thể cho ta một bát mì, ta không có tiền, nhưng có thể giúp ngươi rửa chén đũa a.

Những lời này là Sở Quân dựa vào kiếp trước, những người đi ăn mà không có tiền trả đều lấy hình thức này thay tiền.

- Cái thứ gì? Mau cút, ở đâu đến ăn xin, thật là xúi quẩy, ăn xin thì ăn xin, còn tỏ ra quang minh chính đại muốn làm việc trả tiền, thật buồn nôn, ngươi đi xin được tiền mang đến đây ta còn không muốn bán cho ngươi.

Sở Quân nghe được chửi rủa cũng không nóng nảy, nhìn lại bản thân mình thật đúng giống với ăn xin, hắn lắc đầu một cái ảm đạm rời đi.

Sở Quân ôm theo cái bụng đói đi đến một góc đường, nơi này có vài tên ăn xin ngồi đó, đều cầm trong tay bát sứt xin tiền, Sở Quân có chút hoảng, không lẽ mình hiện tại cùng đường đến mức ngồi đây xin ăn.

Hắn siết chặt nắm đấm, trong đầu đang đấu tranh tư tưởng, sau cùng hắn khẽ thở dài một hơi, lắc đầu bỏ đi ý định này, dù sao ngồi làm ăn xin có lẽ có thể thoả mãn cơn đói của hắn hiện tại, tuy nhiên cứ ngồi bên đường như vậy khẳng định rất lộ liễu, vạn nhất bị tìm thấy, đây chẳng phải tìm chết?

Sở Quân quan sát xung quanh, đối diện nơi hắn đang đứng có một khách điếm nhỏ, từ trong khách điếm vừa có một lượt khách quan đi ra ngoài, từ vị trí của hắn nhìn vào trong có thể thấy được một bàn thức ăn còn dư thừa khá nhiều, chắc hẳn do những người vừa nãy để lại.

Sở Quân do dự một chút, tiến lại gần cửa khách điếm, hắn trông thấy hai vị tiểu nhị đang vội vã chạy bưng bê thức ăn hướng về trên lầu cho một nhóm quan khách khác, đằng sau còn có một chưởng quầy đang cặm cụi tính toán thứ gì đó.

Ánh mắt Sở Quân trở nên kiên định, thân hình bỗng chuyển nhanh chóng chạy tới bàn thức ăn thừa trước mặt, vị chưởng quầy kia cũng là một người tinh nhạy, mặc dù hắn đang bận bịu tính toán nhưng Sở Quân vừa xông vào hắn liền phát hiện, ngay lập tức quát lớn:

- Làm càn, người đâu!

Sở Quân làm như không nghe thấy cắm đầu chạy tới bên cạnh bàn thức ăn, với hai tay nhanh chóng cuốn lấy một cái màn thầu cùng một miếng thịt gà ôm vào lồng ngực, hắn không dám quay đầu lại nhìn mà nhanh chóng chạy đi.

Chuyện chỉ trong vài giây, một nhóm ba bốn vị tiểu nhị vội vàng chạy tới, bọn họ nhìn theo hướng chỉ tay cùng tiếng quát của chưởng quầy mà xông ra ngoài đuổi theo Sở Quân, chỉ có điều lúc bọn họ chạy ra ngoài cửa khách điếm thì Sở Quân đã lẩn trốn vào trong dòng người từ lúc nào, tự nhiên không thể tìm ra.

Thấy vậy vị chưởng quầy kia tức giận đập tay xuống bàn một tiếng rõ to, mắng chửi:

- Hừ, thứ hỗn đản, cái đám ăn mày bẩn thỉu nơi này cành ngày càng làm càn, có ngày ta sẽ hướng tới quan phủ trình báo bắt hết bọn chúng.

Sở Quân đang ngồi xuống thở hổn hển bên cạnh một quán trà, hắn quay đầu nhìn ngó xung quanh xác nhận không còn ai đuổi theo mới thở phào một hơi, mở tay ra nhìn xuống chỗ thức ăn đang ôm trước ngực, vội vàng cúi đầu ăn ngấu nghiến, đại thẩm ngồi bán nước bên cạnh thấy vậy thì khinh thường liếc nhìn, thầm than xúi quẩy.

Lúc này có một đám người hướng đến quán trà bên cạnh hắn, lúc đi qua hắn cũng là buông xuống ánh mắt chán ghét, miệng còn cằn nhằn điều gì đó, bọn hắn ngồi xuống gọi trà, lại lẫn nhau bàn tán.

- Ha ha, tên phế vật Dương Đỉnh đó không chết tâm, còn hi vọng hão huyền quật khởi lại, Phục Linh thảo là Tứ cấp linh dược, hơn nữa còn là đỉnh cấp bên trong Tứ cấp linh dược, độ trân quý so ra còn hơn Ngũ cấp linh dược phổ thông, hắn một cái phế vật cũng muốn đạt được tới.

- Nghe nói hắn mang hết tích trữ lúc trước ra đổi, vạn nhất hắn thành công chiếm được thì sao? Đó là lí do chúng ta đến đây, nhất định không để hắn cầm linh dược ra khỏi Thương Bích thành.

- Ngươi nói tên Sở Giang kia làm sao lại đến đây, không phải nói Sở gia đang tất bật chuyển tới kinh thành sao? Hắn hai tháng sau sẽ tiến vào Hoàng Đô học phủ a, nếu có cơ hội gặp hắn ta nhất định phải đáp lên quan hệ.

- Ta nghe nói qua hắn đang tìm kiếm ai đó, hình như là một tên gia nô phạm phải trọng tội bỏ chạy, nếu chúng ta thay hắn tìm thấy tên đó, chẳng phải sẽ cùng với hắn làm tốt quan hệ sao.

- Đúng, ngoài việc với tên phế vật Dương Đỉnh kia, chúng ta cũng phải chú ý một chút người Sở Giang tìm.

Sở Quân nghe bọn họ đối thoại, trong lòng lại gấp, hắn muốn nhanh chóng trốn khỏi Thương Bích thành, nhưng nơi này là giao thương thành, ra vào đều mất phí, hắn trên người một xu không có làm sao ra ngoài.

Không muốn làm đám người chú ý, Sở Quân không ngay lập tức đứng dậy bỏ đi, hắn cúi thấp đầu đợi đám người rời đi, sau đó mới nhanh chóng đứng dậy, hướng về phía ngõ hẻm tăm tối chạy tới, hắn dự định trốn vài ngày không ra, Sở Giang không tìm thấy hẳn sẽ bỏ đi, dù sao Sở gia cũng phải di chuyển tới kinh thành, hắn không thể ở lại nơi này mãi chứ?

- - - - -

Sở Quân nằm tại một góc sâu trong ngõ hẻm, nơi này tối mịt, ẩm ướt, thi thoảng còn có chuột bọ chạy qua, hắn đã nằm đây được ba ngày, ba ngày không có gì bỏ vào bụng, Sở Quân lúc này cũng không suy yếu như tưởng tượng, mặc dù cơn đói vẫn hành hạ hắn nhưng do cơ thể đã hồi phục, không những thế hắn còn cảm nhận được cơ thể vẫn tiếp tục mạnh lên, da thịt xương cốt ngày càng rắn chắc, nhìn xem tình trạng cơ thể, hắn nghĩ có lẽ chịu thêm mấy ngày, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận.

Hoàng hôn ngày thứ sáu, khi bóng tối dần bao trùm đường phố, sâu trong con ngõ hẻm càng là một mảnh đen kịt, Sở Quân đang nằm dằn vặt với cơn đói, bỗng nhiên một tiếng động lớn làm hắn giật mình ngồi dậy, âm thanh đổ vỡ liên tục vang lên, phía trước ngõ hẻm dường như xảy ra xung đột, một bóng người bị đánh văng vào trong, cùng với Sở Quân va chạm khiến hắn ngã lăn sang một bên.

Bóng người chật vật đứng dậy, liếc nhìn thứ mình vừa va phải, là con người, ở nơi tối tăm này có con người thì hẳn là một tên ăn xin nào đó, hắn liền không quan tâm, hắn chuyển sự tập trung về phía ngoài ngõ hẻm.

Mà lúc này tại phía ngoài ngõ hẻm vang lên tiếng cười man rợ, một cầu lửa xuất hiện giữa không trung xua đi bóng tối nơi đây làm hiện rõ khuôn mặt Sở Quân cùng bóng người lúc nãy, đó là một thanh niên cao lớn với khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ nhìn phía trước, một đám tu sĩ đang bước tới, Sở Quân nhận ra vài người trong bọn họ, chính là đám người Sở Quân gặp ở quán nước, đám tu sĩ phong tỏa chặt chẽ lối ra, đối với thanh niên cười lớn, nói:

- Chạy đi, ta xem ngươi chạy thế nào, Dương Đỉnh, ngươi tự giao ra Phục Linh thảo trong tay hay để ta đích thân đến lấy, đảm bảo với ngươi nếu để ta đích thân đến lấy thì ngươi sẽ không dễ chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tienhiep