Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Một Chiều┃Kim Cương Quyển

Edit: Hừa

Mọi thứ trong nhà họ Minh dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, mơ hồ khó hiểu, Hạ Văn Nam có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù kia nhưng chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Trong lúc dùng bữa sáng, Hạ Văn Nam cố ý ngồi cạnh Minh Tư Ngạn, cậu giả bộ thoải mái trò chuyện với Minh Khâm rồi uể oải ngả người ra sau, hai tay khoác lên lưng ghế, nhân lúc không ai để ý mà lén lút kề bên gáy Minh Tư Ngạn, muốn ngửi thử xem có mùi pheromone của Lục Hoài Dã hay không.

Kết quả là còn chưa kịp nhích lại gần, Hạ Văn Nam đã bị Minh Lộ Xuyên kéo cổ tay lại, cậu hơi sững sờ, hỏi nhỏ: "Anh làm gì đấy?"

Khuôn mặt Minh Lộ Xuyên không đổi sắc, múc một muỗng mứt trong lọ rồi để vào chén Hạ Văn Nam, nói: "Ăn mứt đi."

Hạ Văn Nam không muốn ăn mứt, cậu bưng chén của mình lên, lấy đũa gạt hết phần mứt trong chén của mình vào chén Minh Lộ Xuyên: "Tôi không ăn đâu."

Lúc này khoảng cách giữa hai người họ đã rất gần, đến mức nếu hai người thì thầm thì sẽ không bị người bên cạnh nghe thấy. Minh Lộ Xuyên lạnh lùng nhìn cậu gạt mứt vào chén của mình, làm cho cả hai cái chén đều dính bẩn, nói: "Em định làm gì?"

Hạ Văn Nam không nhìn hắn mà nhẹ giọng nói: "Tôi muốn ngửi thử xem Minh Tư Ngạn có dính mùi pheromone của Lục Hoài Dã không."

Minh Lộ Xuyên nói: "Lục Hoài Dã ngủ trong phòng dành cho khách."

Hạ Văn Nam ngẩng đầu lên, trán cậu gần như chạm vào quai hàm của Minh Lộ Xuyên, cậu nhìn vào mắt Minh Lộ Xuyên.

Minh Lộ Xuyên nói: "Đây không phải là lần đầu tiên cậu ta qua đêm ở đây."

Hạ Văn Nam "Ồ" một cái như thể có chút mất mát, lúc cậu định ngồi thẳng thớm lại thì đột nhiên chú ý đến Minh Tư Thần đang ngồi đối diện Minh Lộ Xuyên, nói: "Anh có nghĩ trên người Minh Tư Thần sẽ bị dính mùi pheromone của Lục Hoài Dã không?"

Alpha cũng có thể để lại mùi pheromone của mình trên người Beta thông qua ký hiệu tạm thời, chỉ là thời gian giữ mùi rất ngắn.

Hạ Văn Nam không đầu không đuôi hỏi câu hỏi này, thậm chí cậu còn chuẩn bị tinh thần rằng Minh Lộ Xuyên sẽ nghĩ đầu cậu có vấn đề, nhưng một giây sau Minh Lộ Xuyên lại đáp: "Không biết. Lục Hoài Dã sẽ cẩn thận."

Hạ Văn Nam đột ngột ngẩng đầu lên. Cậu không thể che giấu nổi vẻ mặt kinh ngạc của mình, Minh Lộ Xuyên đưa tay chạm vào má Hạ Văn Nam, thực ra là muốn mượn tư thế này để che đi biểu cảm của cậu, sau đó hắn cúi đầu thì thầm vào tai Hạ Văn Nam như thể đang hôn cậu: "Trước khi Minh Tư Thần gặp tai nạn ngoài ý muốn, đã từng thích Lục Hoài Dã rồi, cả nhà đều biết chuyện này."

Nói xong, Minh Lộ Xuyên buông lỏng tay ra.

Hạ Văn Nam ngồi thẳng dậy, không nhịn được nhìn về phía Minh Tư Thần.

Thím Trương vẫn đang đút bữa sáng cho Minh Tư Thần, nhưng có vẻ Minh Tư Thần đã no nên cậu không chịu há miệng ra nữa, thím Trương múc một muỗng trứng hấp, kề bên miệng rồi dỗ dành cậu ăn như dỗ con nít.

Trong lòng Hạ Văn Nam có rất nhiều nghi vấn, nhưng hoàn cảnh này không thích hợp để cậu đặt câu hỏi.

"Tại sao lại không cho em đến Minh Nghiên?" Phía bên kia bàn ăn, Doãn Trạch Cạnh đột nhiên cao giọng, thu hút sự chú ý của Hạ Văn Nam.

Hạ Văn Nam nhìn về phía đó, nghe Minh Khâm nói: "Anh không nói là cấm em đến Minh Nghiên, anh chỉ hỏi liệu Minh Nghiên có phải là lựa chọn thích hợp nhất với em hay không thôi?"

Không giống Doãn Trạch Cạnh đang kích động, thái độ của Minh Khâm vẫn rất điềm tĩnh.

"Vậy anh cảm thấy cái nào mới thích hợp với em?" Doãn Trạch Cạnh hỏi.

Minh Khâm đặt đôi đũa lên bàn, nhìn cậu ta rồi nói: "Em sắp làm thực tập sinh, ngay cả bản thân thích hợp với cái gì mà cũng không biết sao?"

Đột nhiên Doãn Trạch Cạnh đứng bật dậy, chân ghế ma sát với sàn nhà phát ra tiếng ồn, cậu ta sải bước ra ngoài.

Minh Khâm thấy cậu ta đi ra ngoài cũng không nói gì, chỉ tiếp tục ăn sáng. Ăn xong, chú lấy khăn giấy lau miệng, đồng thời nói với Minh Lộ Xuyên: "Ông chủ, đến thư phòng với ba."

Minh Lộ Xuyên gật đầu: "Vâng."

Không biết Doãn Trạch Cạnh đã chạy đi đâu, Lục Hoài Dã ăn sáng xong thì chuẩn bị rời đi, Minh Tư Ngạn tiễn hắn ra ngoài, xe lăn của Minh Tư Thần được đẩy đến bên cửa, cậu về phía vườn hoa mà hai người Lục Hoài Dã vừa rời đi.

Hạ Văn Nam đi đến cửa, ngồi xổm xuống bên cạnh Minh Tư Thần, cậu khẽ gọi: "Minh Tư Thần."

Cậu nhớ tối hôm qua Minh Tư Thần đã gọi tên mình, cậu cảm thấy rợn gáy nên đã vội chuồn đi, bây giờ nghĩ lại, cậu cảm thấy có vẻ Minh Tư Thần muốn nói với mình điều gì đó.

Kết quả là Minh Tư Thần không trả lời cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Hạ Văn Nam nghiêng đầu quan sát kỹ Minh Tư Thần, cậu thấy Minh Tư Thần và Minh Tư Ngạn thực sự giống nhau như đúc, không thể tìm thấy bất kỳ sự khác biệt nào trên khuôn mặt của hai người.

Điểm duy nhất để có thể phân biệt được là, Minh Tư Ngạn là Omega, ở một khoảng cách đủ gần thì có thể ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng, trong khi người Minh Tư Thần thì sạch sẽ, không có bất kỳ mùi nào trên người.

Hạ Văn Nam lén kề sát lại ngửi kỹ, cũng không ngửi thấy mùi pheromone của Lục Hoài Dã.

Một lúc sau, Minh Lộ Xuyên bước ra từ thư phòng của Minh Khâm.

Hạ Văn Nam đứng dậy, nhìn hắn đầy mong đợi: "Bây giờ về được chưa?"

Minh Lộ Xuyên gật đầu: "Đi thôi."

Bước đến cửa, Minh Lộ Xuyên thấy Minh Tư Thần ngồi trên xe lăn, hắn gọi lớn vào trong nhà: "Thím Trương!"

Thím Trương từ bên trong chạy ra.

Minh Lộ Xuyên nói với thím Trương: "Đừng để Tư Thần ngồi lâu quá, coi chừng bị cảm lạnh."

"Được." Thím Trương đi đến phía sau Minh Tư Thần, giơ tay đẩy xe lăn, vừa đẩy vừa nói: "Về thôi, hôm nay con ra ngoài đủ lâu rồi."

Hạ Văn Nam và Minh Lộ Xuyên nhìn thím Trương đẩy Minh Tư Thần trở về phòng, sau đó mới đi đến nhà để xe.

Vừa lên xe, không đợi Minh Lộ Xuyên khởi động xe xong, Hạ Văn Nam đã không kìm lòng được mà nắm chặt tay hắn: "Ý anh là Minh Tư Thần yêu Lục Hoài Dã?"

Minh Lộ Xuyên bị cậu giữ chặt tay không thể nhấn nút khởi động, chỉ có thể trả lời câu trước: "Tất cả đều là chuyện hồi trước rồi."

"Sốc thật đấy? Bộ hồi trước Lục Hoài Dã không phải là bạn trai của Minh Tư Ngạn à?"

"Mới đầu thì không phải." Minh Lộ Xuyên nói đến đây thì trở nên mất kiên nhẫn, "Em có thể buông tôi ra trước được không?"

Hạ Văn Nam thả tay hắn ra: "Sếp Minh, mời sếp."

Minh Lộ Xuyên khởi động xe, chậm rãi lái về phía cổng biệt thự.

Hạ Văn Nam sắp xếp những thông tin vừa nhận được: "Có nghĩa là Minh Tư Thần và Minh Tư Ngạn cùng giành Lục Hoài Dã, nhưng người thành công là Minh Tư Ngạn phải không?"

Minh Lộ Xuyên nói "Ừm" một tiếng.

Hạ Văn Nam bỗng nhiên ngẩn người, nhìn về phía trước không nói.

"Làm sao?" Minh Lộ Xuyên hỏi cậu.

Hạ Văn Nam giơ tay chạm lên mái tóc không được chăm sóc cẩn thận của mình, nói: "Thật ra nói nữa thì cũng chỉ phí lời. Lục Hoài Dã là Alpha, một Beta muốn giành Alpha với một Omega, làm sao mà thắng nổi?" Đột nhiên Hạ Văn Nam cảm thấy đáng thương cho Minh Tư Thần, cùng thích một người với em trai sinh đôi của mình, nhưng em trai sinh đôi là Omega còn mình chỉ là Beta, đứng trước Alpha thì Minh Tư Thần không hề có ưu thế về giới tính để cạnh tranh. Cứ thế người mình thuận theo tự nhiên chọn em trai mình, mà mình còn bị tai nạn giao thông rồi trở thành bộ dạng ngây ngốc như bây giờ.

Minh Tư Thần thực sự bị ngốc sao? Hạ Văn Nam bắt đầu hoài nghi. Tối hôm qua thím Trương đã cùng Minh Tư Thần trở về phòng ngủ, tại sao Minh Tư Thần lại tự ra khỏi phòng rồi ngã ở hành lang, đúng ngay lúc Lục Hoài Dạ nhìn thấy rồi bế cậu ta lên.

Cậu ta có sắp đặt chuyện đó trước không? Biết Lục Hoài Dạ đi vệ sinh nên cố ý ra ngoài tạo tình huống ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng tiếc là lại đụng phải Hạ Văn Nam vô tình xen ngang?

Nếu Minh Tư Thần không ngốc, vậy tại sao phải giả vờ ngốc? Mục đích của cậu ta là gì? Muốn nhân cơ hội quyến rũ Lục Hoài Dạ à?

Với cả, rốt cuộc ai trong nhà họ Minh đang muốn hại cậu?

Hạ Văn Nam không thể hiểu được.

Lúc này Minh Lộ Xuyên đã lái xe ra khỏi cổng biệt thự, Hạ Văn Nam thấy Doãn Trạch Cạnh lúc nãy tức giận đùng đùng bỏ đi đang chạy dọc theo ven đường.

"Doãn Trạch Cạnh đang tranh cãi gì với ba anh vậy?" Hạ Văn Nam hỏi.

"Doãn Trạch Cạnh muốn đi thực tập ở Minh Nghiên." Minh Lộ Xuyên đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro