Chương 10: Chấm điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Chấm điểm

Ly sâm panh đầu tiên

7/9/24

Dưới ánh đèn flash, hơi thở của Vu Cẩn dồn dập.

Cậu vẫn giữ tư thế bắn quỳ tiêu chuẩn từ vài giây trước, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, khuỷu tay trái tựa vào đầu gối trái, tầm nhìn chếch về bên phải để trùng với ống ngắm.

Ống kính chuẩn xác bắt được gò má của thiếu niên.

Những lọn tóc xoăn trở nên ẩm ướt bởi mồ hôi, tư thế quỳ bắn giống như một kỵ sĩ trong nghi lễ cổ xưa, đôi mắt khẽ nheo lại thể hiện sự nghiêm túc và lạnh lùng hiếm thấy, vừa tập trung vừa đầy phong thái.

Không khí dưới khán đài ngay lập tức dâng trào đến đỉnh điểm.

Các quý cô không ngần ngại hò hét vì Vu Cẩn, lưu lượng bão bình luận phòng phát sóng trực tiếp tăng đột biến.

Đạo diễn mặt mày hớn hở, lập tức ra lệnh: "Nhanh, tắt đèn, chèn quảng cáo vào đây!"

Ngay cả Caesar cũng chậc lưỡi không ngừng, vỗ mạnh vào vai Vu Cẩn: "Giỏi lắm, anh bạn!"

Trong ống kính của chương trình sinh tồn, năng lực thể hiện và tính cách tuyển thủ đóng vai trò rất lớn. Vu Cẩn đích xác là một thỏ trắng nhỏ, có thể đạt được trình độ này chỉ sau một tuần thật sự là điều không dễ.

Dù kỹ năng bắn súng của cậu vẫn chưa thành thạo, nhưng khí thế đã đủ khiến người khác nể sợ.

Vu Cẩn vừa đứng dậy thì suýt mất thăng bằng vì cái vỗ mạnh của Caesar, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Cú bắn quỳ vừa rồi làm toàn sân kinh sợ là kết quả từ việc cậu bắt chước tư thế nổ súng mà Vệ Thời đã chỉ dạy trong phòng huấn luyện vào rạng sáng.

Dựa theo phân tích của cao thủ lúc đó, nếu nói vòng sơ tuyển đánh giá khả năng sinh tồn, thì vòng bán kết là màn trình diễn sinh tồn.

Ba giám khảo sẽ chấm điểm dựa trên kỹ năng, chiến thuật và năng lực thể hiện, có nghĩa là "sinh tồn" chiếm một phần ba, còn "trình diễn" chiếm hai phần ba.

Vu Cẩn đã cố gắng tranh luận rằng chiến thuật cũng là một phần của kỹ năng sinh tồn, nhưng Vệ Thời đã không chút do dự bác bỏ.

Một bản đồ có tài liệu tham khảo mà cũng cần chiến thuật sao?

Bản đồ sa mạc từng xuất hiện tám lần trong chương trình Crowson. Vệ Thời đã vắt kiệt tám bản phân tích để tinh chỉnh vị trí chiến thuật cho Vu Cẩn.

Còn về động tác bắn—

Trong đêm hè tĩnh lặng, Vệ Thời lôi Vu Cẩn lại gần: "Nhớ kỹ, tôi chỉ thị phạm một lần."

Ánh đèn trong phòng huấn luyện sáng trưng chiếu lên người cao thủ, tỏa ra luồng khí lạnh lùng kiên định áp đảo. Trong vòng ba giây, Vệ Thời từ tư thế di chuyển chuyển thành quỳ bắn, ngay khi anh nheo mắt lại, áp lực không khí lập tức trở nên căng thẳng.

"Ngơ ra đó làm gì?" Vệ Thời nhướng mày.

Vu Cẩn vội vàng bò dậy, ngồi thẳng. quan sát.

"..." Vệ Thời ra lệnh: "Đứng lên đây, học."

Ánh đèn sân khấu lại bừng sáng.

Trên võ đài của vòng thi bán kết Crowson, kết quả chấm điểm của nhóm nhỏ đã được công bố. Cả bốn tuyển thủ đều được thăng cấp.

Zoey và Caesar đạt cấp A, trợ thủ Wenlin cấp B.

Cuối cùng, máy quay chuyển đến Vu Cẩn.

Trong chương trình Crowson, có ba vị giám khảo kiêm huấn luyện viên. Trong đó, Huyết Cáp – người đã giải nghệ hai năm trước phụ trách phần hướng dẫn chiến thuật, còn hai vị huấn luyện viên khác đảm nhận kỹ năng thực chiến và năng lực thể hiện trước ống kính.

Ba bảng điểm được đưa đến tay Huyết Cáp, vị cựu chiến binh đã từng chiến đấu suốt gần hai mươi năm trên các chương trình sinh tồn nhìn về phía Vu Cẩn: "Số hiệu 300012, tuyển thủ Vu."

Vu Cẩn nhanh chóng đứng nghiêm.

Huyết Cáp rút ra bảng điểm đầu tiên, giọng điệu thân thiện: "Thiên phú rất tốt. Kỹ năng bắn súng còn khá vụng về, có thể thấy cậu đã bỏ nhiều công sức, nhưng cần phải luyện tập thêm. Để công bằng với các tuyển thủ khác, kỹ năng chiến đấu – C, cậu có ý kiến gì không?"

Cả hội trường những người yêu thích mặt đẹp đều xôn xao, Vu Cẩn hơi buồn nhưng nhanh chóng điều chỉnh rồi lắc đầu, cúi người cảm ơn.

Vu Cẩn không phản đối mức điểm C này, nếu không phải nhờ một tuần huấn luyện chăm chỉ, cậu cùng lắm cũng chỉ có thể đạt mức F hoặc E.

Dù vậy— Vu Cẩn liếc nhìn khu vực A ở phía xa, nơi ngồi lác đác vài tuyển thủ, đó cũng là vị trí gần với cấp S nhất. Bộ lông nhỏ của cậu như xẹp xuống đôi chút, cậu lo rằng mình đã khiến cao thủ thất vọng.

Huyết Cáp tiếp tục lấy ra bảng điểm thứ hai: "Thiết kế chiến thuật," ông dừng lại một chút rồi cuối cùng mới nở nụ cười: "Không có khuyết điểm, A."

Vu Cẩn ngẩn ra, đôi mắt cậu sáng lên. Gò má ửng đỏ thấy rõ, dù rất vui mừng nhưng vẫn cố giữ tư thế đứng nghiêm, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn ngắm cậu nhiều thêm.

Điểm trung bình của Vu Cẩn lúc này đã được kéo lên mức B, đánh giá cuối cùng sẽ mang tính quyết định. Huyết Cáp nhướng mày: "Năng lực thể hiện trên võ đài... Cô Ứng, tôi rất tò mò tại sao cô lại cho điểm này."

Huấn luyện viên năng lực thể hiện trong chương trình Crowson là giám khảo nữ duy nhất, nữ diễn viên nổi tiếng Ứng Tương Tương. Trong một đám tuyển thủ sinh tồn khiến cô lộ ra vẻ đặc biệt quyến rũ cùng với vóc dáng thon thả và lớp trang điểm tinh tế. Nhưng tất cả mọi người đều biết, có thể ngồi vững trên ghế huấn luyện viên suốt ba mùa liên tiếp thì nữ diễn viên này tuyệt đối không đơn giản.

"Thể hiện trên sân khấu có sức lôi cuốn sẽ khiến ống kính tự động hướng theo." Ứng Tương Tương cười tươi nói: "Trên võ đài có tổng cộng 16 góc máy quay, nhưng ngay khoảnh khắc vừa rồi, khi tất cả ống kính đều dồn vào khuôn mặt của cậu ấy, tôi nghĩ mình cũng nên cho số điểm thế này."

Ứng Tương Tương rút bảng điểm từ tay Huyết Cáp, rồi giơ cao trước ống kính: "S. Hoàn hảo, không có gì phải bàn cãi, đây chính là đẳng cấp S về năng lực thể hiện."

Pháo hoa lập tức bắn ra trên sân khấu, tiếng vỗ tay như sóng vỗ tràn ngập khắp hội trường. Trên màn hình thông tin trong nháy mắt đã thay đổi:

Tuyển thủ số 300012 Vu Cẩn, kỹ năng chiến đấu C, thiết kế chiến thuật A, năng lực thể hiện S. Điểm tổng kết: A.

Vu Cẩn đột ngột mở to mắt.

Caesar hưng phấn khoác vai Vu Cẩn, mặt đầy vẻ không thể tin nổi: "Tiểu Vu sao cậu làm được vậy? Mới có bảy ngày thôi mà! Má nó cậu—"

Huyết Cáp ký tên lên bảng chấm điểm, giữa tiếng reo hò vang dội khắp hội trường, ông làm khẩu hình với Vu Cẩn: "Cố lên."

Cầu thang trong suốt dẫn lên ghế của tuyển thủ dần sáng, các thực tập sinh của White Moonlight Entertainment cảm ơn khán giả và tiến lên.

Sau khi ống kính rời khỏi bàn giám khảo, Ứng Tương Tương khẽ cười, tránh xa micro và nói nhỏ: "Tiếc thật đấy, giám khảo không thể mua ly sâm panh đầu tiên cho tuyển thủ."

Huyết Cáp: "... Cô kiềm chế một chút đi."

Màn trình diễn của nhóm tiếp theo sắp bắt đầu. Trong khu vực tuyển thủ, vài người cùng nhau đi lên, họ chia tay Wenlin tại lối vào ghế ngồi khu B.

Vu Cẩn là người cuối cùng chạm vai với người bạn đồng đội trầm tĩnh này, Wenlin cười nói: "Không cần tiễn đâu, đợi tuần sau tôi thăng cấp rồi tìm các cậu."

Zoey gật đầu mạnh mẽ, đưa mắt tiễn trợ thủ của mình từ xa.

Ba người còn lại tiếp tục đi đến khu A, sau khi chào hỏi những bạn học tương lai, Caesar và Zoey đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo khoác chiến đấu vừa dày vừa nặng.

Khi Vu Cẩn quay lại, hai đồng đội của cậu đã nằm dài, hoàn toàn chuyển sang chế độ thư giãn, ánh mắt đầy phấn khích.

Caesar cười gian, khuôn mặt vốn khá điển trai giờ hiện lên vẻ kỳ quặc: "Tiểu Vu, lại đây! Ngồi với anh, anh dạy cho cậu một điều hay ho..."

Zoey đột nhiên nhớ ra: "Đợi đã, Tiểu Vu cậu đã thành niên chưa?"

Vu Cẩn ngơ ngác gật đầu.

"Vậy thì tốt." Zoey yên tâm, búng tay một cái, màn hình trước ghế lên tiếng đáp lại rồi mở ra.

Trên màn hình dường như là một buổi đấu giá, bảng giá liên tục cập nhật.

"Đã tăng lên 8000 điểm tín dụng rồi cơ à," Zoey cảm thán: "Nhớ lại năm ngoái ly sâm panh của tôi chỉ được đấu giá 2000."

Vu Cẩn kinh hãi nhận ra, số hiệu tuyển thủ của mình cũng xuất hiện trong danh sách đấu giá, giá cả hiện tại đã tăng vọt lên 20.000 điểm tín dụng.

"Thả lỏng đi, không phải đấu giá tuyển thủ đâu." Zoey giải thích: "Người ta đấu giá tư cách mời tuyển thủ ly sâm panh đầu tiên. Tất nhiên, trọng điểm không nằm ở ly sâm panh."

Caesar: "He he he he he..."

Trong số ba người, ly sâm panh của Caesar dừng lại ở mức 7000 tín dụng, người phục vụ nhanh chóng mang đến một chiếc ly thủy tinh cao cổ chứa chất lỏng màu hổ phách. Dưới khay có một phong bì nhỏ, nắp phong bì có thể thấy dấu môi mờ nhạt.

Vu Cẩn: "..." Từ từ, cái này, thao tác này giống như...

Caesar vui vẻ nhận lấy, cười như một tên khờ cao 1m8. Cậu ấy nhanh chóng mở phong bì với tốc độ còn nhanh hơn cả khi bắn súng rồi ngẩng lên hỏi: "Này, giờ giới nghiêm ở ký túc xá thực tập sinh là mấy giờ ý nhỉ?"

Vu Cẩn: "..."

Ngay cả Zoey cũng có chút ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao? Cậu là con người à? Sáu giờ tan cuộc, mười giờ đóng cổng, giữa chừng có bốn tiếng."

Caesar tiếc nuối: "Chỉ bốn tiếng, sao đủ được."

Zoey: "Vậy cậu có định đi không?"

Caesar gật đầu: "Nói thừa, dĩ nhiên là đi chứ!" Nói xong thì hoóc-môn bùng nổ, cậu ấy bảo người phục vụ: "Một quý ông sao có thể để một quý cô mời rượu. Điểm tín dụng tôi sẽ trả, nhắn với vị tiểu thư đáng yêu đó rằng tối nay không gặp không về."

Ly sâm panh thứ hai nhanh chóng được chuyển đến tay Zoey. Thân là một tay súng bắn tỉa đã chinh chiến hai mùa chương trình Crowson, giá trị của Zoey đã tăng lên đáng kể, nhưng phong bì đi kèm không có dấu môi lộ liễu như Caesar.

"Là số liên lạc." Zoey mở thiết bị đầu cuối thêm vào, thấy hình đại diện là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

"Rất tiếc, tôi không bao giờ ra tay với người chưa thành niên." Zoey nhướng mày, hơi buồn bực: "Thôi được, quay lại giúp cậu ấy làm bài tập vậy."

Caesar đang uống rượu ừng ực: "Có khi người ta chỉ trông nhỏ con vậy thôi, giống Tiểu Vu ấy. Tiểu Vu, sâm panh của cậu đang được đấu giá bao nhiêu rồi?"

Vu Cẩn ngây người nhìn màn hình: "Sáu vạn."

Caesar suýt nữa phun cả rượu: "Sáu vạn? Bọn họ điên rồi à?" Nói xong cậu ấy chợt nhớ ra: "Hồ sơ tuyển thủ của cậu chưa cập nhật phải không? Má nó, rắc rối to rồi, giờ thì cả nam lẫn nữ đều sẽ tranh giành."

Vu Cẩn giật mình tỉnh táo lại: "Tôi... Tôi... Tôi..."

Zoey suy tư: "Tiểu Vu, cậu đã từng có bạn gái chưa?"

Vu Cẩn lắc đầu liên tục.

"Còn bạn trai thì sao?"

Vu Cẩn gần như lắc đến nỗi đầu như cái trống bỏi

Zoey nhìn cậu với ánh mắt khó tin, thấy Vu Cẩn sợ đến mức như con chim cút thì lập tức đổi giọng an ủi: "Từ chối cũng không sao. Nhớ nhé, cậu là tuyển thủ, họ mời cậu uống rượu, cậu không có nghĩa vụ phải đáp lễ."

— Nhưng ngay sau đó, Zoey đã đổi giọng.

Ly sâm panh đầu tiên của Vu Cẩn đã bị đẩy giá lên mười vạn, cuối cùng một đại gia đột ngột nhảy vào đấu giá, kết thúc với con số mười bốn vạn.

"Hơi nhiều rồi." Zoey nói khô khan.

"Tiểu Vu, cậu có muốn ứng trước chút lương để trả không?" Caesar cũng lo lắng, nhưng rõ ràng vẫn không muốn bỏ qua con số mười bốn vạn đó: "Hay là để tôi và Zoey trả giúp cậu?"

Zoey đá thẳng vào mông Caesar. Đúng lúc đó, người phục vụ mang ly sâm panh và phong bì đến tay Vu Cẩn.

"Có khi đại gia chỉ muốn làm bạn với cậu thôi!" Caesar an ủi, đồng thời tò mò vô cùng: "Mở ra xem nào."

Vu Cẩn mở phong bì, trong lòng thầm chửi rủa tổ chương trình chết tiệt.

Cuộc đấu giá sâm panh, chương trình Crowson lấy hai mươi phần trăm, không biết cậu sẽ phải trả ba vạn tín dụng kia bằng cách nào...

Caesar và Zoey đều háo hức chờ đợi, nhưng bất ngờ Vu Cẩn lại nhanh chóng gập phong bì lại.

"Cho tôi xem chút đi cho tôi xem tí thôi mà!" Caesar kêu lên.

Vu Cẩn vội vàng nhét phong bì vào túi.

"Bên trong viết gì vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?" Zoey cũng sốt ruột.

"Chỉ là lời chúc mừng thăng cấp thôi." Vu Cẩn thành thật đáp.

Caesar cường điệu hóa hét lên: "Mười bốn vạn chỉ để chúc mừng cậu thăng cấp? Giờ đại gia nào cũng lịch thiệp vậy à? Không để lại số phòng? Không để lại liên lạc sao?" Cậu ấy rên rỉ: "Đẳng cấp cao đấy. Tiểu Vu cậu coi chừng nhé, đừng để bị ăn tươi nuốt sống. Kiểu này chắc chắn là tay chơi lão luyện rồi—"

Vu Cẩn nghĩ thầm, nói bậy! Không phải đâu!

Nhưng rồi cậu vẫn vui vẻ rút mảnh giấy ra xem lại.

Chúc mừng.

— Vệ.

Lời của editor: Nay tui rảnh ngồi check lại thì thấy từ "cao thủ" ở một số chỗ đọc sượng lắm nên quyết định để là "lão đại" dù không được thuần Việt, tiện thể beta lại một số chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro