🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tô Châu dệt sử kia là người tham sống sợ chết, lại không thông minh, vì sống sót mà nói mình có bằng chứng, muốn phản bội Ân Tu Hiền, hoàng đế nhỏ lo lắng, định nhờ Giang Ngôn Khanh thẩm vấn hắn bằng chứng ở đâu, nhưng cuối cùng lại bị Ân Tu Hiền nói mấy câu, chuyện này rơi vào tay Văn Ngọc Thư, hắn bị cậu thẩm vấn.

Rõ ràng Giang Ngôn Khanh là người phụ trách Hình bộ, nhưng Ân Tu Hiền một tay che trời trong sảnh đường, hoàng đế nhỏ dù tức cũng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Văn Ngọc Thư cầm hốt bảng bước ra khỏi hàng quan văn, cất lời đồng ý nhận việc vặt này.

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận lại rất bình tĩnh, họ chưa bao giờ nghĩ đến việc chỉ bằng một Du Anh Quang là có thể kéo Ân Tu Hiền xuống, và bằng chứng hắn nói chỉ là mấy điều nhỏ nhặt, nếu không họ cũng sẽ không bứt dây động rừng cho Ân Tu Hiền một cơ hội lật ngược tình thế, lần này chỉ là để đáp lễ lại ông ta mà thôi.

Tư Lễ giám cất tiếng bãi triều, các quan viên chỉnh tề nối đuôi nhau đi ra, Văn Ngọc Thư cùng Ân Tu Hiền cùng nhau đi dạo, nghe lão nhân đã hơn nửa trăm năm bên cạnh chậm rãi cất giọng già nua nói:

"Chuyện này Hoàng thượng đã giao cho con, con phải điều tra cho thật tốt." Ông ta đầy ẩn ý nói: "Du Anh Quang lá gan to, cái gì cũng dám nói bậy, ai cũng giống hắn thì phải thế nào đây?"

Văn Ngọc Thư nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, cười nói: "Vâng, học trò hiểu."

Ân Tu Hiền nói xong chính sự, ông ta cùng cậu đi đến cổng cung, sau đó làm như sực nhớ ra điều gì đó, cười nói tiếp: "Đúng rồi... Nghĩa phụ ngày hôm qua nhận được một phong thư nặc danh, nói con muốn giở trò với ta, còn nói đạo lý rất rõ ràng."

Ông ta lắc đầu, hiền từ nói: "Nghĩa phụ đương nhiên không tin những lời xúi giục châm ngòi ly gián này, nhưng Tu Cẩn à, con cũng nên cẩn thận một chút."

Văn Ngọc Thư thoáng lộ ra kinh ngạc, tựa hồ thật sự không biết, gia nhân đánh xe ngồi trên xe ngựa đi tới, Văn Ngọc Thư đỡ lão nhân lên xe ngựa, hơi cúi đầu cụp mắt: "Cảm ơn nghĩa phụ đã nhắc nhở."

Ân Tu Hiền ngồi ổn định trong xe ngựa, vẫy tay đóng cửa lại, sau khi xe ngựa rời đi, Văn Ngọc Thư cũng lên xe ngựa của chính mình.

Cửa xe đóng lại, nụ cười dịu dàng trên mặt cậu dần biến mất, đôi mắt đen láy có chút lạnh lùng.

Cậu biết ai đã gửi thư, nguyên chủ cũng vì chuyện này mà chết, khi cậu xuyên đến đã lập tức kêu người dừng lại, thu dọn sạch sẽ cái đuôi của mình. Ân Tu Hiền chắc là không tra được gì, nên mới tận dụng nó, lôi ra trò chuyện với cậu, để cậu cảm thấy nghĩa phụ này tin tưởng cậu như thế nào.

Cậu mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Đi Hình bộ."

Gia nô đánh xe bên ngoài vâng một tiếng.

Sau khi ra khỏi Hình bộ, trời đã tối, trước cửa Hình bộ thắp hai ngọn đèn lồng lớn, hai tiểu quan cung kính tiễn một người đàn ông mặc triều phục màu đỏ tươi ra, cậu đứng ở cửa, chậm rãi cầm một chiếc khăn tay màu trắng mà lau máu trên tay trên mặt, động tác rất nhẹ nhàng, còn thở dài một tiếng.

Hai tiểu quan đổ mồ hôi lạnh cúi gằm đầu

"Văn đại nhân đã xong việc rồi đấy à?"

Một giọng nam trong trẻo vang lên sau lưng, cậu quay người lại, thấy Giang Ngôn Khanh và Thích Vận đang đến gần, Thích Vận đã thay một chiếc trường bào đen với tay áo thêu hoa văn sẫm màu, Giang Ngôn Khanh vẫn mặc quan phục đỏ tươi.

Giang Ngôn Khanh nhìn xuống cổ tay áo của Văn Ngọc Thư, cong đôi mắt phượng dài và hẹp ,cười nói:

"Văn đại nhân, chuỗi Phật châu này đã dính máu rồi, còn có thể phù hộ cho ngài bình an không?"

Văn Ngọc Thư cúi đầu nhìn thoáng qua, tràng hạt màu xanh lục quấn trên cổ tay trắng nõn của cậu đang nhỏ máu, cậu bình tĩnh dùng khăn tay lau đi, không thèm để ý vật của Phật đã khai quang nhưng lại bị dính máu, cười rất ôn hòa:

"Cảm ơn Giang các lão quan tâm, Văn mỗ cho rằng có thể, thì là có thể."

Thích Vận liếc nhìn tiểu quan bên cạnh, chậm rãi hỏi: "Vậy Du Anh Quang thế nào rồi."

Hai tiểu quan nhớ lại cảnh tượng trong ngục vừa rồi, mồ hôi lạnh trên trán lăn xuống, không dám nhìn Văn Các lão nho nhã, ai cũng nuốt nước bọt, ấp úng nói: "Không ra hình người nữa ạ......"

Nghe vậy, Thích Vận nhìn bóng dáng người đàn ông thanh tuấn trong bóng đêm, mỉm cười, "Người đọc sách, thế mà thật tàn nhẫn."

Văn Ngọc Thư trông mảnh khảnh trong bộ triều phục rộng, đứng dưới ánh đèn lồng, dung mạo thật tuấn tú, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, hiền từ nói: "Thủ đoạn nhỏ này của Văn mỗ không thể so được với Thích tướng quân."

Người này trông có vẻ hiền lành văn nhã, nhưng thực chất tua tủa gai khắp người, hễ chạm vào sẽ bị chích vào tay.

Thích Vận giật giật khóe miệng, còn chưa kịp nói gì, một chiếc xe ngựa dừng ở lối vào Hình bộ, Văn Ngọc Thư quay đầu lại nhìn họ, khẽ khom người chắp tay: "Gia nhân trong nhà tới đón Giang các lão, Thích tướng quân, Văn mỗ đi trước."

Nói xong cậu cúi người vào xe, bàn tay vịn cửa còn dính vết máu khô, theo động tác thu tay lại mà khuất vào ống tay áo.

Gia nhân đánh xe kéo dây cương giũ nhẹ, vó ngựa lộc cộc tiến về phía trước, bánh xe lăn bánh.

Giang Ngôn Khanh liếc nhìn hai tiểu quan, cất giọng trong trẻo, "Các ngươi đi xuống trước."

Hai tiểu quan vội vàng chắp tay vái chào rồi lui ra ngoài.

Thích Vận đứng tại chỗ nhìn xe ngựa tiến vào màn đêm, thong dong nói.

"Khúc Phong."

Một hộ vệ vạm vỡ phía sau đi đến, chắp tay: "Đại tướng quân."

Thích Vận cười rộ lên, khuôn mặt tuấn mỹ mang chút bất cần đời: "Đi tìm Văn các lão làm một chút chuyện."

"Vâng."

......

Bánh xe lăn trên đường đá phát ra tiếng kẽo kẹt, cỗ xe khẽ lắc lư. Văn Ngọc Thư ở Hình bộ cả một ngày, hơi thở nồng nặc mùi máu và mùi hôi thối của nhà tù, cậu nhéo nhéo sống mũi, vừa mới nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút, xe ngựa đột nhiên kịch liệt đong đưa. Cậu bị xóc nảy tròng trành, vịn cửa sổ xe nhíu mày: "Chuyện gì thế?"

Gia nhân kia là cận vệ riêng của cậu, nén giận nói:

"Đại nhân, bánh xe ngựa bị nứt, thuộc hạ vừa mới xuống dưới kiểm tra, tuyệt đối không thể đột nhiên gãy, giống như có ai đó cố tình phá."

Trong bóng tối, đường phố yên tĩnh, cửa xe bị một bàn tay trắng nõn đẩy ra, Văn Ngọc Thư ngồi trong xe, thở dài. "Lễ vật hôm nay, Văn mỗ nhớ kỹ."

Bên kia, hầu phủ.

Giang Ngôn Khanh và Thích Vận đang ngồi nói chuyện, nghe Khúc Phong báo cáo, Giang Ngôn Khanh đang bóc vỏ đậu phộng đỏ chậm rãi nói.

"Ngươi trêu chọc hắn làm cái gì?"

Thích Vận hừ một tiếng, bưng chén uống một ngụm rượu, vui vẻ nhìn thị vệ: "Hắn đi bộ trở về phủ à?"

Khúc Phong lúng túng nói:

"Không ạ, thuộc hạ không ngờ là Văn các lão biết cưỡi ngựa, buông dây cương cùng gia nhân cưỡi ngựa trở về."

Tâm trạng tốt ban đầu của Thích Vận bay biến mất, khuôn mặt đen lại.

Giang Ngôn Khanh thổi phù một tiếng, phủi nhẹ lớp vỏ lụa, thản nhiên nói:

"Đổ nước giỏ tre, công dã tràng, còn tự nhiên kết thù. Thích nhị, ngươi thực sự làm ta mở rộng tầm mắt đấy."

Họ đều là thế huân quý tộc, từ nhỏ đã quen biết nhau, nói chuyện cũng không nhiều cả nể.

Khuôn mặt đẹp trai của Thích Vận đen đến không thể đen hơn.

......

Lúc Văn Ngọc Thư cùng gia nhân cưỡi ngựa trở về phủ, trời đã khuya, nha hoàn cởi áo choàng, bưng cho cậu một chậu nước ấm.

Tắm rửa xong, cửa thư phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc một bộ váy thuần trắng giản dị bưng một bát mì đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt, cẩn thận liếc nhìn cậu rồi mỉm cười:

"Hôm nay sao huynh trưởng về muộn như vậy? Có chuyện gì sao ạ?"

Người đàn ông đã thay một bộ áo gấm màu xanh lam, đang ngồi trên ghế thái sư, cầm tách trà uống trà, nghe vậy nhướng mi liếc nhìn cô ta, đôi mắt đó như nhìn thấu lòng người, khiến Văn Diệu Nhan đổ mồ hôi đầm đìa, thầm siết chặt chiếc khăn gấm trong tay, cố gắng làm như không có vấn đề gì.

Cô ta xuyên đến từ hậu thế sau khi chết, nghe danh tiếng của Văn Ngọc Thư, ban đầu thì mừng vì mình là một tiểu thư quan gia, có thân thế tốt, nhưng anh trai cô ta thực sự thông minh và tàn nhẫn, tâm tính cũng vô cùng khó lường. Dù cô ta đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không ổn, biết rằng mình không thể lừa được, cô ta lo lắng sợ bị bên kia giết, thế là quyết định gửi thư trước cho kẻ ác vĩ đại trong lịch sử Ân Tu Hiền, vốn định chờ cậu chết thì ôm đứa trẻ năm tuổi đi tìm hai thành viên Thanh Lưu phái khác cũng rất nổi danh, không ngờ hôm nay cậu lại còn sống trở về.

Văn Diệu Nhan nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, nên mới mạo hiểm đến đây dò la tin tức.

Bàn tay thon dài cầm chén trà nhẹ nhàng đặt sang một bên, nét mặt Văn Ngọc Thư không thay đổi, mỉm cười: "Không có việc gì, Oánh tỷ nhi ngủ rồi?"

Văn Diệu Nhan bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Đợi huynh trưởng một hồi, giờ đã ngủ rồi."

Văn Ngọc Thư "ừm" một tiếng, đứng dậy: "Ta đi xem con bé."

Văn Diệu Nhan sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía trên bàn: "Huynh trưởng, ăn xong hẵng đi."

"Không được,"

Người đàn ông mặc áo bào gấm màu xanh lam càng tao nhã hơn, giọng nói ấm áp rất có khí chất: "Bệnh một lần lá gan của ngươi cũng lớn ra nhiều nhỉ. Trước đây khi nhìn thấy ta đều trốn tránh, bây giờ đã dám nói chuyện với ta."

Văn Diệu Nhan sắc mặt hơi tái nhợt, cô ta không nói gì, nhìn đối phương đi xa.

Phòng của Văn Tư Oánh cách Văn Ngọc Thư không xa, lúc Văn Ngọc Thư đi tới, hai nha hoàn kinh ngạc nhìn cậu, khẽ hành lễ.

"Đại nhân."

"Ta đến thăm tiểu thư."

Cậu mỉm cười, hạ giọng.

Hai nha hoàn có chút đỏ mặt tránh ra, Văn Ngọc Thư đi vào phòng, nha hoàn nhẹ nhàng vén màn che giường, trên giường La Hán làm bằng gỗ sưa, một bé gái nhỏ mặc đồ lót màu trắng đang cuộn tròn ngủ, cậu ngồi bên giường, cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ.

Gương mặt của cháu gái có phần giống cậu, chắc không ai có thể nhận ra con bé không phải con ruột cậu, khuôn mặt non nớt trắng nõn đáng yêu, đỏ bừng vì ngủ, cậu lấy mu bàn tay chạm nhẹ vào mặt bé, muốn thử xem có nóng không, không ngờ lại bị bé con bắt được.

Văn Tư Oánh mơ hồ cảm giác được có người đang chạm vào mình, bé khẽ mở mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng người đang ngồi bên giường, ngửi thấy mùi đàn hương, đã lâu không gặp cha nên tự nhiên rất nhớ, thế là vội vàng bắt lấy cậu, lẩm bẩm: "Ba ơi."

Văn Ngọc Thư kinh ngạc "ừm" một tiếng, dỗ dành cô bé: "Ngủ đi."

Nhưng bé con không chịu buông tay, cô bé năm tuổi rụt rè nhát gan nhưng vẫn nắm chặt bàn tay quá lớn so với mình, lông mi ướt đẫm, nghẹn ngào nói: "Ba đừng đi."

Văn Ngọc Thư kích động, điên cuồng khoe khoang sự đáng yêu của con gái mình với hệ thống, làm nó tức đến mức tạm block cậu, cậu thất vọng thở dài, dùng tay kia vỗ vỗ bé con nho nhỏ.

"Oánh tỷ nhi, ngoan, ngủ đi, hai ngày nữa ba xong việc sẽ dẫn con ngoài chơi."

Cậu nhẹ dàng dỗ dành, đến khi con gái ngủ, một lúc sau mới đứng dậy ra về. ...

......

Vài ngày sau, Du Anh Quang được lệnh chặt đầu, Văn Ngọc Thư đích thân giám sát, nghe nói con dao của đao phủ đã cùn, đến ngày chặt đầu, một nhát dao chặt không đứt, thảm trạng máu chảy đầm đìa làm mọi người mặt mũi trắng bệch, duy chỉ có Văn đại nhân trong triều phục đỏ bình tĩnh quan sát, không chớp mắt lấy một cái, còn cười nói chuyện với các quan viên sau khi sự việc kết thúc.

Trên triều hoàn toàn im lặng, ngay cả bên Thanh Lưu phái cũng ít luận tội Ân Tu Hiền hơn, các thành viên Ân đảng cũng càng không dám bất trung.

Đồng thời, Thích Vận và Giang Ngôn Khanh cũng thực sự nhìn thấy tính cách có thù tất báo Văn Ngọc Thư.

Tư lễ giám cất giọng bãi triều, Văn Ngọc Thư còn chưa ra khỏi cửa cung đã bị ai đó thô bạo kéo đi, lưng đập mạnh vào tường, cổ áo bị một đôi bàn tay to nắm chặt, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú sắc bén của Thích Vận đã đập vào mắt, sát khí trên người đối phương quấn chặt lấy cậu như bao vây con mồi, khóe môi nở ra một nụ cười đằng đằng sát khí:

"Văn các lão, ta chỉ đùa với ngài một chút thôi mà. Ngài có cần phải nhúng tay vào kỳ thi thăng chức của những quan viên đó không?"

Hắn là võ quan, mặc triều phục màu đỏ tươi thêu bổ tử hình kỳ lân, dáng người rất cao, thẳng tắp, đè người đàn ông quan văn thư sinh vào bức tường cấm cung màu đỏ son, hai chiếc áo bào đỏ tươi đan vào nhau, hiển nhiên là một không khí căng thẳng, nhưng không hiểu sao lại kỳ lạ không nói thành lời.

Văn Ngọc Thư cụp mắt xuống, nhìn thoáng qua cổ áo đang bị nắm lấy, tay của Thích Vận rất lớn, trông vô cùng mạnh mẽ, xách cậu lên dễ như xách gà, cậu mắng thầm trong bụng, mặt cũng sợ hãi hay xấu hổ, cứ để hắn nắm lấy cổ áo, giương mắt lên kinh ngạc:

"Đại Tướng quân... ngài định làm gì vậy?"

Thích Vận cười nửa miệng nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của cậu, thấp giọng nói: "Đừng có giả ngu với ta, tay của ngươi dài như vậy, không sợ nghĩa phụ tốt đẹp của ngươi nghi ngờ ngươi sao?"

Văn Tu Cẩn này tướng mạo rất tốt, dựa vào tường cung điện màu đỏ son, đôi mắt đen nhu hòa, Thích Vận nhìn gần như vậy cũng không soi được khuyết điểm gì, chỉ nghe cậu ôn hòa nói:

"Đại tướng quân, Lại bộ đương nhiên có quy củ của chính mình, Văn mỗ chỉ là thợ xây nhà sửa cầu mà thôi, hà tất phải dây dưa với ta?"

Cậu thở dài: "Trong cung nhiều tai mắt, để người khác nhìn thấy thì không tốt đâu, Văn mỗ còn muốn thanh bạch cưới vợ mà."

Thích Vận tức giận nhìn cậu cười cười, hắn nắm lấy cổ áo Văn Ngọc Thư, dùng đôi mắt ưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không chút sợ hãi cũng không chút căng thẳng của người đàn ông này, một lúc lâu sau mới buông ra. Cổ áo triều phục đỏ thẫm của Văn Ngọc Thư bị hắn mở ra một chút, để lộ một mảnh ẩm ướt trắng nõn, Thích Vận cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó thong thả chỉnh lại cho cậu, thấp giọng thì thầm.

"Văn Ngọc Thư, Văn đại nhân, ta nhớ kỹ ngài, ngài nhớ cẩn thận đừng để rơi vào tay ta."

Văn Ngọc Thư cười vô cùng ấm áp.

Chờ Thích Vận thả tay ra, cậu rời đi, đi được nửa đường, cậu nhìn thấy Giang Ngôn Khanh đang đứng cách đó không xa, người đàn ông này mặc dù trông có vẻ phong lưu lười nhác, nhưng thủ đoạn của y chỉ có hơn chứ không kém Văn Ngọc Thư. Văn Ngọc Thư vẫn chưa nói gì, mặc dù cậu vẫn rất bình tĩnh, nhưng không phải không hề khó chịu với những lời thô tục của Thích Vận, lúc đi ngang qua y, không ngờ lại nghe thấy người đàn ông này hứng thú gọi cậu.

"Văn đại nhân, Thích nhị khiêu khích ngươi, ngươi trả thù hắn là được. Ngôn Khanh vô tội thế này mà?"

Văn Ngọc Thư quay đầu lại nhìn y một cái, nhàn nhạt ý cười, cũng không nói câu nào xoay người đi thẳng.

Giang Ngôn Khanh đứng phía sau cậu, nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, khẽ nhẩm lại bốn chữ nhìn ra từ ánh mắt vừa rồi.

Cá mè một lứa.

-

U là trời, yếu điểm của tui mãi mãi là văn cổ đại, mần 1 chương cổ trang lâu gấp đôi chương hiện đại......

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro