🦋QUAN VĂN ĐỘC MIỆNG.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tiếng cười nói sôi nổi từ phòng bên văng vẳng vọng đến, chén trà vỡ vụn rơi trên mặt đất, một chiếc áo choàng đen rơi bên cạnh một đống y phục đan xen, áo gấm xanh của quân tử bị tướng quân mặc quần áo đen đè lên, tràng kỷ La Hán đong đưa không ngừng.

Người đàn ông cao lớn trên giường đè chặt một người đàn ông gầy gò mà làm tình, eo chó đực điên cuồng đong đưa, cưỡng hiếp cậu dữ dội bằng thứ kia của mình, thứ màu đen tím ra vào trong cặp mông trắng, lỗ hậu căng chặt không còn lấy một nếp gấp, khó khăn nuốt lấy dương vật đen tím đầy gân guốc.

Mái tóc dài của người đàn ông được buộc thành đuôi ngựa cao, cơ bắp màu lúa mì phủ đầy những lớp mồ hôi, những vết sẹo cũ chồng mới làm người thoạt nhìn đã biết đây là một vị tướng quân đội đã từng trải qua kinh nghiệm sa trường, mà người đàn ông dưới thân hắn làn da trắng nõn, là quan văn như tùng như bách,cổ tay bị hắn đè lên đỉnh đầu, hai chân mảnh khảnh mở rộng ra chịu đựng sự va chạm thô bạo của hắn. Lông mu rậm rạp cạ hai chân đỏ bừng, dương vật tím tái. Bởi vì thuốc, dương vật nghẹn đến đỏ tím hết lần này đến lần khác đâm lún cán, đôi môi nhạt màu của quan văn cắn ra một vệt máu, không tự chủ được phát ra vài hơi thở run rẩy, không ngờ người đàn ông trên cơ thể nghe thấy thế càng trở nên phấn khích hơn, địt cậu như một con chó dại.

Văn Ngọc Thư suýt nữa bị hắn đâm cho phát điên, bờ môi run rẩy hồi lâu, có thể coi như đã trải nghiệm được sự lỗ mãng của trai vừa tân vừa thẳng, Thích Vận không biết kỹ xảo gì, chỉ đâm thẳng vào bụng cậu, dương vật như lưỡi kiếm dùng sức đẩy ra thịt mềm nóng bỏng, nhanh chóng tàn nhẫn đâm chọc đến tận sâu, thịt mềm bị nó tàn phá chỉ có thể điên cuồng vặn vẹo, tiết ra chất lỏng để giải tỏa sự căng trướng, lại càng để hắn ra vào dễ dàng hơn.

Sự cuồng dã của tướng quân trên chiến trường được trút hết vào bụng, Văn Ngọc Thư khó chịu chết đi được, từng đợt chua chát lại sinh ra khoái cảm khiến tâm hồn sướng run rẩy, cậu ngẩng đầu lên, chịu đựng hồi lâu, thật sự không thể chịu được Thích Vận hổn hển trên người cậu như phát điên, muốn đá hắn một cái:

"Cút ra ngoài... a, ra ngoài!"

Người đàn ông bị thuốc gần như mất đi thần trí tự nhiên không nỡ rút thứ này ra khỏi người cậu, dùng vũ lực đè nén đôi chân dài đang đạp mạnh của cậu, thân thể nóng bỏng ướt đẫm mồ hôi áp vào làn da trắng nõn hơi mát lạnh, eo chó đực dập vào giữa chân như đóng cọc, thứ màu tím và gớm ghiếc kia ngày càng cứng hơn, đâm càng lúc càng tàn nhẫn hơn, nước ngọt bị ép liên tục vẩy ra.

"Có thể ép Văn đại nhân mở miệng mắng chửi, bổn tướng quân này cũng coi như là người duy nhất." Hắn hít một hơi cười hừ, nghĩ đến Văn Ngọc Thư phong thái tao nhã miệng nam mô bụng một bồ dao găm trong triều đình, trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên bên kia mắng ai đó, lại còn ở dưới thân hắn.

Vốn đang tức giận đến choáng váng, muốn xem cậu còn có thể hả hê như thế nào, không ngờ con người lòng lang dạ sói này lại nóng như vậy, ướt như vậy, lỗ thịt vừa chặt vừa ấm sau khi bị cọ xát liền co rút chặt lại, khiến lưng hắn tê rần vì sướng, hắn ấn mạnh cơ thể trắng nõn đang vặn vẹo của người đàn ông phía dưới mà cố sức đâm vào, càng đâm càng ướt, càng địt càng thoải mái.

Quy đầu tròn trịa gần như chen vào đến tận cùng tràng ruột, trong bụng dâng lên một luồng nóng bỏng, trong cơn đau âm ỉ bị phá thân lại có thêm một chút sung sướng, Văn đại nhân sao có thể chịu được sự trêu chọc của quan võ như vậy, cả người run lên, thở dốc, đôi chân ngọc đạp trên giường, ngón chân co quắp lại.

"Văn đại nhân đang sướng đấy à?"

Khi người đàn ông nói chuyện hơi thở hắn nóng như thiêu đốt, bàn tay to nóng bỏng nắm lấy một tay của cậu kéo nó đến chỗ giao hợp, để cậu chạm vào miệng lỗ ẩm ướt bị đâm tới đâm lui, gậy thịt tím đen càng thêm hung tàn. Hắn nắc quá mạnh, đâm Văn Ngọc Thư cuộn tròn ngón chân, cơ thể run rẩy không kiểm soát được, bàn tay đeo chuỗi hạt Phật giáo quanh cổ tay cũng ướt đẫm nước dâm của chính mình.

"Chạm vào chưa? Cắm hết cả cây, ướt quá..."

Mái tóc đen xõa tung trên giường La Hán, thân hình gầy gò đung đưa dưới thân người đàn ông, dương vật to lớn cứng rắn như một cây gậy sắt càng ngày càng phấn khích, lấp đầy lỗ nhỏ của Văn Ngọc Thư, đầu khấc đâm vào miệng trực tràng truyền đến một trận đau đớn, nước dâm phun ướt cả bàn tay, không biết là chịu không nổi đau nhức cơ thể hay không chịu nổi biểu hiện dâm đãng của mình mà đè nén thở hổn hển:

"Không không..."

"Không gì?"

Thích Vận phát hiện càng đẩy sâu, thân thể đối phương càng run rẩy, lỗ dâm ướt át co rút liếm chặt gậy thịt, cái miệng nhỏ nhắn đói khát mút mát. Hắn sung sướng run lên, không nhịn được lại ra sức đè chặt Văn Ngọc Thư, đâm cho chỗ giữa hai chân cậu ướt sũng, nước dâm bắn tung tóe khắp nơi, đầu khấc của hắn chà xát cọ xát vào trong cùng nơi nước rỉ ra, cảm thấy mình run rẩy bên dưới cơ thể, hung ác bên tai cậu nói:

"Sao không nói nữa? Văn đại nhân trên triều rất hùng hồn cơ mà? Văn Ngọc Thư... Ngươi vẫn rơi vào tay ta!"

Thắt lưng bị đẩy mạnh về phía trước, thứ khổng lồ căng đầy trực tràng, xuyên thủng kết tràng chật hẹp, nơi đó của Văn Ngọc Thư rất nhạy cảm, Thích Vận vừa tiến vào cậu liền trợn mắt hét thầm một tiếng, hai chân dài đá đạp bên hông người đàn ông, gục ngã hét lên muốn chết! Muốn chết! Vật như tạc bằng ngọc bắn ra chất lỏng màu trắng sữa, từ trong lỗ cúc chặt chẽ cũng phun ra một lượng lớn dịch nước, trút đi sự đau nhức thấm đẫm trong cơ thể.

Thích Vận chưa từng thấy cậu mất bình tĩnh như vậy bao giờ, Văn đại nhân trong triều luôn tao nhã, một miệng có thể làm người khác tức cành hông, nhưng hiện tại thân thể trắng nõn đầy mồ hôi lại co quắp theo từng cú nhấp của hắn, ngửa đầu tuyệt vọng đá hai chân trên giường, đệm giường đã nhăn nhúm, nước mắt từ đôi mắt đen láy trượt xuống mái tóc đen nhánh giữa hai bên thái dương, đôi môi cắn đến rướm máu run rẩy, những tiếng nấc nghẹn ngào tuôn ra từ môi răng, nơi càng mút chặt hơn thậm chí còn sảng khoái hơn!

"Đừng động..., a, đừng cử động!"

Không biết có phải là do thuốc hay không, hắn hưng phấn đến suýt phun ra một ngụm máu, vật kia càng lúc càng lớn, lấp đầy lỗ hậu chặt chẽ của Văn Ngọc Thư, lỗ cúc bị cán gậy căng chặt như sắp nứt ra, trơn bóng. Hắn dùng một đôi cánh tay cường tráng ôm lấy thân thể trắng nõn non nớt đang run rẩy của Văn Ngọc Thư, da thịt nóng như lửa đốt kề sát cậu, eo cùng hông kịch liệt giật giật, đầu dương vật đánh mạnh vào thịt mềm đang co rút trong lúc cực khoái, tiếng nước phùn phụt không ngớt.

Phần eo của Văn Ngọc Thư lại run lên, hai tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Thích Vận, lưu lại một vết đỏ, thân thể không ngừng lắc lư trên giường, ngẩng đầu hung hăng cắn cổ hắn một cái như trả thù.

Cậu cắn không tiếc chút sức lực nào, Thích Vận đau đến nổi gân xanh trên cổ, hắn chửi rủa một câu nhưng không dừng lại, vừa thở hổn hển vừa trừng phạt Văn Ngọc Thư vì đã cắn hắn bằng cách dùng gậy thịt khổng lồ liên tục dữ dội vào lỗ mềm, vẩy nước dâm ra toán loạn.

"Cắn thật đau... Văn đại nhân là chó à?"

Lỗ cúc ẩm ướt không thể tưởng tượng, chỉ cần đút vào là run rẩy phun ra nước, lần nào hắn vào đều phải đẩy vào chỗ sâu nhất, vừa tiến vào liền bị cái miệng nhỏ nhắn bên trong kẹp chặt, Văn Ngọc Thư ở dưới thân hắn đạt cực khoái, lỗ dâm mềm mại và mọng nước ấm áp bao bọc lấy dương vật cương cứng, phun ra rất nhiều chất lỏng nóng hổi, ​​đổ hết lên quy đầu phía trước, sướng điên cả người.

Trên giường La Hán, hạ thể của hai người đàn ông áp sát vào nhau, tiếng bạch bạch bạch càng lúc càng lớn, tướng quân phía trên cao lớn anh tuấn, cơ bắp màu lúa mì được bao phủ bởi một lớp mồ hôi mịn, đè lên hoàn toàn thứ phụ thâu tóm quyền lực cả Nội các bên dưới hắn, suối tóc mềm mại của quan văn trải trên giường, cuối mắt đuôi mày đầy vẻ nhẫn nhịn, bị va đập dữ dội, chỉ còn cánh tay trắng nõn và đôi chân dài lộ ra, cào lấy tấm lưng rộng của hắn, đầu ngón tay run rẩy để lại những vết đỏ, chuỗi hạt châu trên cổ tay lấm tấm một tầng mồ hôi.

Cặp mông trắng nõn dây đầy chất lỏng ướt át, thậm chí có thể nhìn thấy cự vật to lớn màu đen đang điên cuồng ra vào trong lỗ nhỏ đỏ au ướt át như thế nào, phần hông hắn bành bạch đánh vào cặp mông trắng nõn, làm nó biến dạng méo mó, rung lên bần bật từng cơn. Và chủ nhân của nó đang cắn vào cổ kẻ đã xâm phạm mình, môi răng rỉ ra vết máu đỏ.

Họ rõ ràng là người của hai thế lực đối nghịch, nhưng hiện tại lại đang kịch liệt mây mưa trên giường, ngay cả cửa sổ cũng không đóng, âm thanh truyền ra ngoài, may mắn là Túy Tiên lâu cao ba tầng, phía dưới không thể nghe thấy gì.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, giọng thị vệ vang lên: "Đại nhân, ngài có ở đó không? Thuộc hạ mua bánh ngọt cho tiểu thư xong rồi, sao cửa không mở được thế ạ?"

Thích Vận có thể cảm nhận được sự run rẩy của người phải dốc cho bằng hết sức để làm hắn ăn đau, lực cắn vào cổ hắn yếu đi, hắn cúi mặt xuống nghĩ xem tiểu thư kia là ai, nhưng vẫn không ngừng cắm dương vật đỏ tím cương cứng vào trong cơ thể đỏ hồng căng mọng ướt át của cậu, đầu khấc khuấy động một khoang dịch nóng hổi. ​​Văn Ngọc Thư ngừng cắn hắn, thở hổn hển, chịu đựng sức lực điên cuồng của người đàn ông trong cơ thể, quay đầu lại nhìn về phía cánh cửa đó.

"Ngươi. . . Ngươi trở về trước đi, đem bánh ngọt cho Oánh tỷ nhi."

Thị vệ ngoài cửa nghe thấy thanh âm của đại nhân hình như cũng cảm giác được có gì đó không ổn, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thăm dò hỏi:

"Đại nhân, ngài không sao chứ?"

Căn phòng tràn ngập mùi đàn ông giao hợp dâm dục, đại nhân của anh ta đang rất tệ, lỗ hậu nhỏ bị dương vật của tướng quân lấp đầy, đủ các loại chất lỏng chảy ra khắp giường, tướng quân còn liên tục đâm dương vật cứng rắn vào bụng cậu, cái bụng trắng nõn đổ mồ hôi đầm đìa co quắp, nghe bên tai trầm giọng hỏi:

"Ngươi có con gái à? Ngươi chưa lập gia đình cơ mà?"

"Ta cưới vợ hay không, có con hay không, liên quan gì đến ngươi a!! Đừng. . . Đừng động."

Cậu từ lâu đã mất đi dáng vẻ tươi cười thường ngày, miệng lưỡi sắc bén còn chưa nói xong, Thích Vận đã đâm thẳng vào trực tràng, đau nhức đột nhiên lan tràn toàn thân, thắt lưng cậu run lên, co giật, ngẩng đầu lên thở hổn hển, kết tràng co thắt kẹp chặt quy đầu phun ra nước nóng, cậu lại đạt cao trào dưới sự xâm chiếm của người đàn ông. Đôi chân trắng nõn run rẩy ướt át, toàn bộ chất lỏng từ dương vật hồng hào phun hết lên cơ thể hai người đang dính sát với nhau, lan tràn nhớp nháp, toát ra một mùi hương dâm mỹ ái muội.

"Đại nhân, tôi đi vào nhé?"

Giọng cảnh giác của thị vệ lại vang lên, Văn Ngọc Thư cố hết sức khống chế giọng nói run rẩy sau cao trào: "...Trở về đi, ta không sao."

Khoái cảm dâng trào trong cơ thể như sóng thần, chồng chất đến mức cậu đã thấm đến mức không thể thấm hơn nữa, cậu khó chịu khủng khiếp, lỗ hậu của cậu cũng sưng tấy lên bởi dương vật của người đàn ông, chảy lênh láng nước theo từng nhịp nắc, thấm ướt cả mông.... Làm sao có thể để thuộc hạ nhìn thấy dáng vẻ này.

Thích Vận không biết vì sao không nói lời nào, chỉ đẩy một cây gậy cực lớn màu đỏ tím, liều mạng đâm xuyên qua lỗ cúc đỏ tươi đang nhỏ giọt nước, mỗi lúc một sâu hơn, thậm chí còn có thể cảm giác được bụng cậu hơi gồ lên hình dạng dương vật chuyển động, nghe người bên dưới thở hổn hển khóc run rẩy ngày càng nhiều. Thấy cậu cố gắng kìm nén giọng rên vì bị mình địt mà nói chuyện với thị vệ, hắn không vui, tiếp tục đóng cọc vào người cậu trên giường.

Hắn thở hổn hển và thì thầm vào tai người đàn ông: "Văn đại nhân, ta sắp xuất tinh, tốt hơn là ngươi nên bảo thị vệ của mình đi nhanh lên."

Dương vật càng ngày càng cứng, phát tiết dục vọng trong lỗ dâm đỏ hồng ướt át, nhanh chóng đâm vào rút ra. Bụng dưới của Văn Ngọc Thư nóng ran, cảm giác đau nhức thấm đẫm trong cơ thể đang tăng tốc đến cực điểm, cậu cố gắng nghiêm giọng đuổi thuộc hạ đi, vừa dứt lời đã người đàn ông kéo vào dục vọng, khó chịu kẹp chặt hai chân quanh eo người hắn, dùng đầu ngón tay bấu lấy tấm lưng rộng, để lại những vết cào rỉ máu.

"A... a..."

Con mãng xà khổng lồ nhanh chóng thọc vào rút ra, làm biến dạng lỗ nhỏ hẹp hòi cùng những âm thanh bành bạch phùn phụt, hành hạ phần thịt mềm mại sâu nhất.

Cơ thể của Thích Vận ướt đẫm mồ hôi, những vết trầy xước trên lưng hắn dính mồ hôi đau rát, nhưng hắn không rảnh lo quan văn đang cào cắn hắn, lỗ dâm kia quá mềm, hắn chỉ ước gì mình có thể chết trên người cậu. Hắn căng cái lỗ nhỏ vô cùng mềm mại mà nắc mấy chục lần, tiếng da thịt vỗ vào nhau dâm đãng, suýt chút nữa giết chết người phía dưới. Cảm thấy đối phương run rẩy, lại phun nước dâm cho hắn, hắn lại ra sức ấn chặt bắp đùi, cái đầu khấc bấu chặt vào miệng trực tràng, hai quả trứng căng phồng như con cá nóc chặn miệng lỗ đang sủi bọt nước, phọt ra luồng tinh nóng rực cuồn cuộn không ngừng, bắn sâu vào trong tràng thịt sưng đỏ.

"A!!!"

Văn đại nhân tung hoành trong triều nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ bị tướng quân đối địch đè ra địt chết đi sống lại, lại bị bắn đến căng đầy, chẳng mấy chốc đã trương lên. Rất nhanh, thân thể đàn ông không chịu nổi chua xót vì bắn bên trong, hai mắt đột nhiên trở nên đen kịt, ngón tay thon dài run rẩy giống như ôm lấy người đàn ông đang xâm phạm mình. Các ngón tay thon dài run rẩy đặt trên tấm lưng đầy vết trầy đỏ tươi, một đôi chân trắng nõn vô lực kẹp lấy eo, đại tướng quân cao lớn phủ trọn lên cơ thể cậu, bắn vào bụng đầy con cháu của hắn.

Khoái cảm xuất tinh khiến mọi dây thần kinh của Thích Vận đều kêu gào phấn khích, toàn thân đẫm mồ hôi khẽ run lên, hắn ôm lấy người đàn ông cũng đang đổ mồ hôi dưới thân mình, thở gấp mà hít hà mùi đàn hương nóng ẩm trên cổ cậu, đầu khấc vùi sâu trong lỗ thịt mềm mại co rút cũng đang run lên mà tận hưởng vui thích.

Hắn xuất tinh một lần, hết tác dụng của thuốc, dương vật tím tái không còn đau như trước, cũng tỉnh táo trở lại, biết mình đã làm chuyện kinh thiên động địa gì, nhưng hắn không định dừng lại, không định buông tha Văn đại nhân đang run lẩy bẩy khi bị mình bắn vào trong.

Nệm giường mềm mại bị hai người làm cho nhăn nhúm, từng vệt nước thấm ướt loang lổ, hắn ôm lấy lưng người đàn ông, nửa người dưới dính chặt vào nhau ngồi dậy, quan văn bị hắn lăn lộn không còn chút sức lực nào ngồi trong lòng ngực hắn, thân thể vô lực ngửa ra sau, một tay đặt trên gường. Thích Vận vừa ôm lấy cậu vừa đẩy lên, miệng cắn núm vú màu hồng nhạt của bằng hàm răng trắng, cửa sổ bên cạnh đang mở, bóng người phản chiếu trên mành sa.

Ân Hi và nhóm của gã bên cạnh cười nói, không biết trong một căn phòng khác đang diễn ra cảnh xuân gì, mùi hương dâm dục đọng lại rất lâu, cuối cùng quan văn bị tướng quân sung sức lăn qua lộn lại mà địt cũng thật sự không chịu nổi, khóc khản cả giọng:

"Tha cho ta đi, tiểu hầu gia..."

Người đàn ông khẽ cười: "Tha cho ngươi? Tha cho để hôm sau ngươi lại lật lọng cắn người à? Đồ không có lương tâm... Lần này tiểu hầu gia không muốn tha cho ngươi."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro