🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Liễu Trì dời ánh mắt, nhìn gã đàn ông người da trắng mặt đầy vết máu, chậm rãi khen: "Tên hay..."

"Đưa gã trở về."

Văn Ngọc Thư vẻ mặt bình tĩnh: "Vâng."

Cậu đứng trước mặt nam chính, cúc áo cởi hết khi vừa đánh nhau, lộ ra một mảnh da trắng lạnh, nhìn lại gã đàn ông ngoại quốc, cậu dùng bàn tay dính đầy máu chạm vào tai nghe chiến thuật bên tai, ra lệnh cho cấp dưới của mình với một giọng nói lạnh lùng.

Không lâu sau, hai vệ sĩ mặc vest đen bước vào phòng tắm, nắm tay người đàn ông da trắng, lôi gã xuống như một con chó chết.

Liễu Trì dựa vào bồn rửa tay, nhìn đối phương đối diện đang cúi đầu, đi tới bồn rửa tay.

Bàn tay nhuốm máu rất trắng, với những ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa cẩn thận, ướt đẫm bởi dòng nước chảy xiết, như chưa từng giáng những cú đấm tàn nhẫn vào đầu kẻ địch.

Nước chảy xiết, máu loãng thành màu hồng nhạt chảy xuống cống.

Đôi tay ướt đẫm lấy khăn giấy ra thấm nước, vẻ mặt Văn Ngọc Thư rất bình tĩnh, lau vết máu bắn tung tóe trên xương quai xanh và ngực.

Liễu Trì nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt.

...

Trở lại nhà, lão quản gia ra chào hỏi.

"Thếu gia, cậu đã trở lại."

Liễu Trì cởi áo khoác, đưa cho Văn Ngọc Thư đang đứng phía sau, thản nhiên hỏi: "Cha tôi đâu?"

"Ông chủ đi nước ngoài dự tiệc trà của một vị quý tộc, mấy ngày nữa mới có thể trở về." Lão quản gia mặc một bộ lễ phục đuôi tôm màu đen, đeo găng tay trắng, mái tóc hoa râm được chải tỉ mỉ. Ông cúi đầu nói tiếp, "Ông chủ trước khi đi có dặn thiếu gia đừng quên đến trường."

Liễu Trì à một tiếng, cười ruồi: "Ông già cũng biết hưởng thụ ghê nhỉ."

Quản gia cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.

Văn Ngọc Thư khoác áo vest trên cánh tay, cùng một vệ sĩ khác đứng phía sau, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên nghe thấy thanh niên gọi mình.

"Văn Ngọc Thư."

Cậu ngước mắt nhìn lên.

Liễu Trì khoanh chân ngồi trên ghế sô pha da, đôi mắt đào hoa tươi cười tự nhiên nhìn cậu, tản mát như có nghĩa nặng tình thâm, nhưng khi nhìn kỹ lại, trong mắt hắn không có bao nhiêu ý cười.

Văn Ngọc Thư bình tĩnh lại, trên tay khoác chiếc áo khoác màu đỏ rượu tiến lên một bước, giọng nói thanh lãnh: "Thiếu gia."

"Gã ngoại quốc kia giao cho anh, đừng để tôi thất vọng."

Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống: "Vâng."

Cậu quay lại thay một bộ âu phục khác rồi đi xuống tầng hầm. Nhà của họ Liễu rất lớn, vệ sĩ đều mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe chiến thuật, ngực và cánh tay đều căng phồng cơ bắp, so với họ vóc dáng Văn Ngọc Thư cân đối hơn, khuôn mặt lãnh đạm cũng rất đẹp. Cậu đi về phía tầng hầm, đi ngang qua các vệ sĩ khác ai cũng cúi đầu im lặng chào hỏi.

[Hệ thống không khỏi lo lắng: Ký chủ, nam chính đang theo dõi giám sát, cậu có muốn ... ừm, thêm chút máu trong lúc thẩm vấn không?]

Vẻ mặt hờ hững của Văn Ngọc Thư vẫn không thay đổi, sau khi vệ sĩ cúi đầu chào hỏi thì tiến vào tầng hầm, liếc mắt nhìn người đàn ông ngoại quốc đang bị dây treo ở giữa vẫn đang mắng nhiếc bằng tiếng Anh, thở dài.

[Không, Liễu Trì là con sói đầu đàn. Anh ta yêu cầu tôi thẩm vấn kẻ giết người để xem tôi có ích gì cho anh ta không, có đáng để bồi dưỡng hay không.]

[Giống như một đám dã thú trên đồng cỏ, thủ lĩnh đã già, ừm ... Tuy rằng ông bô của anh ta chưa già, nhưng sói trẻ tuổi nóng tính đã bắt đầu bành trướng thế lực rồi.] 

Cậu ấm ức nói.

[666, mày vẫn đang lo lắng về việc liệu một thanh niên tốt sống trong xã hội pháp trị không dám ra tay à.]

[Biểu tượng cảm xúc = _ = xuất hiện trên màn hình hệ thống, nhìn ký chủ đang nhập vai: ... Ký chủ, tôi có tất cả thông tin của cậu đấy.]

Nghe vậy, Văn Ngọc Thư ngượng ngùng cười cười. Cậu được người hâm mộ trong giới giải trí gọi là thanh quý công tử, thứ nhất là vì ngoại hình và phép tắc, thứ hai là vì, gia đình bên nội quả thật là quý tộc của nước F, nhưng fan hâm mộ chỉ mơ hồ biết rằng gia đình cậu có một trang viên và một lâu đài, không biết trước đây là một tay buôn vũ khí, nhưng cũng thật may mắn ...

Văn Ngọc Thư không có bóng ma tâm lý nào về việc tra hỏi sát thủ, cũng không làm cho Liễu Trì thất vọng, rất nhanh đã tra hỏi ngọn ngành từ miệng đối phương. Cậu buông tóc gã đàn ông, đứng thẳng lên từ tư thế ngồi xổm, lạnh lùng nhìn xuống người da trắng không biết sống chết trước mặt, lau bàn tay đẫm máu bằng khăn ướt.

Máy ảnh lỗ kim hoạt động nhẹ nhàng.

Trong phòng làm việc.

Máy tính trên bàn đang phát hình ảnh tầng hầm, Liễu Trì lười biếng dựa vào trên ghế, bưng ly cà phê nhìn vệ sĩ đứng trên vũng máu, trong mắt lóe lên một tia thưởng thức.

...

Để vệ sĩ cấp dưới xử lý hiện trường, Văn Ngọc Thư đi thay quần áo sạch sẽ, trở lại phòng làm việc, báo cáo kết quả với nam chính.

Những con chip do nhà họ Liễu phát triển đã đe dọa các quốc gia khác. Một chính khách ở nước Y kiêu căng ngạo mạn, tràn đầy tự tin cảm thấy bị xúc phạm bởi những người da vàng thấp hèn, thẹn quá hóa giận tự triển khai hành động.

Người đàn ông da trắng không biết nhiều, nhưng cạy được từ miệng gã vài tên của vệ sĩ bên người mấy chính khách là đủ rồi.

Liễu Trì ngồi ở sau bàn làm việc xem tài liệu, nghe Văn Ngọc Thư báo cáo xong, cười phun ra hai chữ:

"Ngu xuẩn."

Văn Ngọc Thư trầm mặc không nói.

Cánh cửa phía sau đột nhiên vang lên, vệ sĩ ở cửa gọi tiểu thư, có người mở cửa, tiếng bước chân rất nhanh vang lên.

Văn Ngọc Thư cúi đầu, bước sang một bên, đứng cùng nữ vệ sĩ Vũ Oanh, liền nhìn thấy một cô gái ăn mặc đẹp đi ngang qua.

Nữ chính làm tu hú chiếm chỗ bao nhiêu năm, giống như một nàng công chúa thực sự, khuôn mặt toát ra vẻ cao cao tại thượng vì được nuông chiều, nhưng không những không gây khó chịu mà còn trông vui tươi hoạt bát.

Vừa nhìn thấy Văn Ngọc Thư, sắc mặt cô ả tái nhợt, cố gắng điều chỉnh được cảm xúc, cô ta quay mặt đi chỗ khác bước tới chỗ Liễu Trì gọi hắn.

"A Trì."

Liễu Trì đóng tài liệu lại, đặt lên chồng giấy tờ bên cạnh: "Hả? Có chuyện gì."

Liễu Nhiễm Nhiễm vừa mở miệng muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại, quay đầu nhìn Văn Ngọc Thư đang đứng bên cạnh trầm mặc cúi đầu, cao ngạo nói: "Vậy thì ai, cậu, đi lấy cho tôi một ly cà phê. "

Liễu Trì ký văn kiện, nghe cô ta nói không khỏi ngẩng đầu nói: "Tại sao, không có người hầu ở nhà à?"

Liễu Nhiễm Nhiễm cong môi hừ mũi, "Có, nhưng chị khát nước, muốn cậu ta lấy giùm." Văn Ngọc Thư biết nữ chính muốn mình đi khuất mắt nên cúi đầu rời đi theo ý muốn của cô ả, vào nhà bếp để lấy cà phê.

Cậu đã đoán ra được tính cách của Liễu Trì rồi, không lo sẽ bị nam chính chuyển vị trí hay trừng phạt vì nữ chính nói xấu.

...

Sau khi Văn Ngọc Thư rời đi, Liễu Nhiễm Nhiễm thấp thỏm bất an mới thở phào nhẹ nhõm, nói chuyện phiếm với Liễu Trì: "A Trì, em đừng để tên vệ sĩ đó đi theo mình được không? Nhìn cậu ta lạnh như băng, đáng sợ thế nào ấy. Chị không thích chút nào."

Cô ta sợ nếu Văn Ngọc Thư đi theo Liễu Trì lâu thì đuổi cậu đi càng khó hơn, khi đó khả năng cô bị bại lộ cũng tăng lên, vì vậy thừa dịp Văn Ngọc Thư không có mặt, vắt óc kiếm chuyện nói xấu.

Liễu Nhiễm Nhiễm tính tình kiêu căng, không có gì lạ khi vô duyên vô cớ không ưa ai đó. Liễu Trì không để ý chuyện đó, hắn rất bận, không có thời gian để đối phó với tính khí khó hiểu của cô ta:

"Không còn gì khác?"

Nhìn thấy giọng điệu lạnh nhạt của hắn, Liễu Nhiễm Nhiễm đành phải ngậm miệng. Ngồi một lúc, cô ta đành mặt nhăn mày nhó đi ra cửa trong ánh mắt tiễn khách của Liễu Trì.

Đầu óc cô ả rối bời, không nhìn đường, lúc mở cửa phòng làm việc tiến lên một bước, tình cờ va chạm với Văn Ngọc Thư đang bưng cà phê, cốc cà phê đổ cả lên người cậu.

"Ah!"

Liễu Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, trên quần áo sáng màu hiện lên một vệt cà phê, trong lòng cô ta vốn đã bốc hỏa, hung hăng lườm nguýt Văn Ngọc Thư, như để trả đũa cho sự lo lắng cho chính mình mấy ngày nay, cô ta dùng chân đá một cái lên bắp chân cậu, để lại một dấu giày.

"Cậu không có mắt à?"

Nói xong, cô ta tức tối bỏ đi.

Liễu Trì trong phòng làm việc nghe thấy động tĩnh, bỏ văn kiện xuống nhìn về phía cửa, đúng lúc nhìn thấy ngực và tay áo của vệ sĩ vừa thay quần áo đã bị ướt cà phê, bắp chân dính dấu giày. Cậu nhìn ống quần mình, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vẻ hoang mang khó chịu, như một con mèo đang ngủ dưới ánh mặt trời ấm áp thì bị đá giật mình tỉnh giấc, tỉnh dậy thì run rẩy không biết cắn ai, như thể ... hơi bực bội?

Hắn không nhịn được cười một tiếng, đôi mắt đào hoa cong lên, nói đùa: "Ngày đầu tiên nhậm chức đã làm hỏng một bộ, làm bẩn hai bộ. Nếu lương không đủ mua quần áo nhớ tìm thiếu gia, thiếu gia trả cho anh."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro