🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Liễu Trì chỉ nói đùa một câu, sau đó tiếp tục giải quyết việc của công ty. Đừng nhìn hắn đùa giỡn với Văn Ngọc Thư như quen thân mà tưởng nhầm, Văn Ngọc Thư trong lòng biết hiện tại cậu trong mắt nam chính chỉ là một vệ sĩ.

Nhưng......

Người vệ sĩ mặc vest đen đứng một bên, cụp mắt xuống, che giấu sự háo hức muốn thử trong đôi mắt màu hổ phách nhạt, nhàn nhạt nghĩ, thế này mới thú vị chứ.

...

Hôm qua trời mưa nhẹ suốt đêm, mãi đến sáng mới tạnh, bên ngoài trời xám xịt mốc meo.

Giường trong phòng Văn Ngọc Thư có chút lộn xộn, bên trên vứt một chiếc áo ngủ.

Cậu đứng bên cạnh giường, bộ âu phục đen ôm lấy thân hình thon dài, một bàn tay trắng lạnh lẽo cầm một khẩu súng lục đen, cụp mắt xuống, gạt băng đạn sang một bên để kiểm tra, sau đó lại đẩy trở về giắt trên thắt lưng. Cậu đi ra cửa, kế bên là phòng của Liễu Trì, khi cậu đi qua, trong phòng Liễu Trì có một nữ thư ký mặc vest công sở đang cầm một tập tài liệu báo cáo hành trình của hắn ngày hôm nay.

"... Cậu Liễu, ngài có cuộc họp sáng nay. Buổi trưa, chủ tịch tập đoàn Như Sâm muốn mời ngài ăn tối, đã từ chối. Vào một giờ chiều, ngài sẽ trở lại trường học và lịch trình đã được điều chỉnh cho ngày mai. "

Thanh niên dường như vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần âu đen, thắt lưng buộc ngang hông, tóc mái thản nhiên rũ xuống trán. Hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, nghe thư ký đều đều giọng báo cáo hành trình hôm nay, uể oải cài từng cúc áo, ậm ừ xem như trả lời.

Văn Ngọc Thư đi tới gần hắn, lấy cà vạt trong hộp, cụp mắt xuống giúp thanh niên đeo vào.

Liễu Trì bận rộn trong phòng làm việc đến nửa đêm hôm qua, uống ba ly cà phê, hơn một lần ngứa răng đối với Liễu Thính Lam bay ra nước ngoài uống trà nhàn nhã, hiện tại hắn vẫn còn có chút buồn ngủ, mí mắt lười nhác cụp xuống, làm đôi mắt tràn ngập ính công kích biến thành tản mạn tùy ý. Sau vài giây, hắn đột nhiên bật cười, cất giọng nói vẫn còn chút mệt mỏi vì vừa tỉnh dậy:

"Thơm quá, anh xức nước hoa à?"

Một câu nói bình thường nhưng lại mập mờ không thể giải thích được.

Thư ký bên cạnh ngậm miệng lại, vẻ mặt kỳ quái, dù sao cũng vào ngành nhiều năm, đã nghe quá nhiều chuyện bẩn thỉu, bạn bè cũng là thư ký như cô thường phàn nàn sếp ngốc của mình. Thư ký lẩm bẩm, nhưng ai cũng biết giám đốc Liễu và chủ tịch không có sở thích chơi đàn ông, cho nên sẽ không cố ý nói ra câu này để trêu chọc nam vệ sĩ của mình.

Vẻ mặt hờ hững của Văn Ngọc Thư lộ ra vẻ khó hiểu, cậu là vệ sĩ, đương nhiên không thể xịt nước hoa hay thứ gì đó có mùi, nghiêm túc nhìn Liễu Trì giải thích:

"Thưa thiếu gia, tôi không dùng nước hoa."

Liễu Trì có thể cảm nhận được ngón tay cậu chạm vào mát lạnh, hắn đương nhiên không có suy nghĩ gì khác, không ngờ đối phương lại nghiêm túc đáp lại hắn như vậy, cười 'ừm' một tiếng.

Hệ thống lén lút quan sát, thấy nam chính không có phản ứng gì, không khỏi thở dài, lo lắng đến mức đèn trên người không sáng.

[Ais, nam chính thẳng quá, hoàn toàn không đáp lại sự đụng chạm của ký chủ, thật khó đối phó.]

Vẻ mặt Văn Ngọc Thư không thay đổi, thắt cà vạt cho nam chính, nhưng trong lòng lại hừ cười, không vội vàng nói.

[Đừng nóng vội thế chứ.]

Mưa rả rích cả ngày, trời vẫn chưa tạnh, học sinh cầm dù đi về phía khu nhà dạy học.

Một chiếc ô tô hạng sang đỗ ở cổng trường Đại học Kinh tế Tài chính, Văn Ngọc Thư xuống xe, đi tới cửa sau, giơ chiếc ô đen lên, cung kính mở cửa.

Siêu xe thì không có gì lạ ở ngôi trường này, nhưng đám vệ sĩ đi xuống đã thu hút sự chú ý của mọi người, học sinh đi ngang qua nhìn lại thì thầm.

Liễu Trì thay một bộ quần áo bình thường đơn giản, xuống xe, đứng dưới ô.

Hắn cao ráo, đôi chân dài, mặc áo khoác dáng dài trông rất đẹp, sản bước đi về phía trước, người vệ sĩ có vẻ ngoài đẹp đẽ lạnh lùng đứng phía sau bên trái cầm ô cho hắn với đôi tay trắng lạnh.

Mưa phùn mịn như tơ, đập vào ô đen, dần dần phủ lên ô một tầng ẩm ướt. Hai người một người đẹp trai, chỉn chu như một thiếu gia nhà giàu, người còn lại thì điển trai lạnh lùng, với bộ vest đen nghiêm nghị và lạnh lùng tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân dài miên man, sau tai còn đeo một tai nghe chiến thuật, vừa nhìn đã biết là vệ sĩ chuyên nghiệp, hai người đứng cùng dưới một chiếc ô, miễn bàn có bao nhiêu đẹp mắt.

Tại vì hôm mưa anh đưa chiếc ốô đã làm trái tim em có cầu vồng :((((((

Ai đó không nhịn được chụp lại tấm ảnh và đăng nó lên diễn đàn, ngay lập tức được thảo luận sôi nổi.

Liễu Trì là một nhân vật có tiếng trong trường, lúc còn đang đi học đã là giám đốc điều hành, còn giữa bao nhiêu giễu cợt coi thường của bên ngoài mà cầm về hợp tác chính phủ cho Sáng Thế, hoàn toàn khiến người khác ngậm miệng. Tin hắn đến lớp học được đăng tải trên diễn đàn, rất nhiều người đã đội mưa đến lớp học, không lâu sau đó lớp học chật cứng người.

Để không làm phiền người khác, Liễu Trì ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Văn Ngọc Thư vẫn luôn đứng sau lưng hắn, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thật ra rất cảnh giác.

Sau khi hai tiết học kết thúc, trời quang mây tạnh.

Lúc họ về, Liễu Trì bị một nữ sinh quen biết chặn lại, nữ sinh vén tóc ra sau tai, khuôn mặt có chút đỏ lên, muốn lại gần cùng Liễu Trì nói chuyện. Văn Ngọc Thư theo thói quen vệ sĩ trong tiềm thức tiến lên một bước ngăn cản lại.

Mặt cậu lạnh như băng, rất bất cận nhân tình, khí chất cũng áp đảo. Cô nữ sinh đàn em có chút xấu hổ mà nhìn Liễu Trì. "Đàn anh, em có thể nói chuyện với anh sao?"

Liễu Trì đoán được cô định nói cái gì, vì mặt mũi của cô gái, nghĩ nghĩ một lúc rồi đồng ý. "Được."

Hắn nhìn Văn Ngọc Thư: "Anh tránh ra một chút."

Nghe hắn nói thế, Văn Ngọc Thư mới không chặn đường cô gái nữa, cúi đầu đi về phía trước một hồi cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của họ nữa mới dừng lại, trầm mặc chờ đợi.

Cô gái thích Liễu Trì hơn một năm, sau này Liễu Trì lên làm tổng giám đốc điều hành cũng không mấy khi đến trường, cô sợ nếu không nói chuyện sẽ không có cơ hội cho nên thu hết can đảm để tỏ tình.

Kết quả không ngoài dự đoán, lời từ chối nhẹ nhàng của Liễu Trì khiến cô cảm thấy hơi mất mát, nhưng cũng không khó chịu như cô tưởng tượng, sau khi chúc hắn có một tương lai tươi sáng, cô liền rời khỏi con đường nhỏ.

Liễu Trì nhìn cô gái đi khuất, quay đầu lại liền thấy vệ sĩ của mình vẻ mặt lạnh lùng không chút cảm xúc thăng trầm, nhưng là một đôi mắt màu hổ phách nhẹ nhàng nhìn về phía bóng lưng cô gái rời đi đầy vẻ cảnh giác.

"..."

Hắn ngẩn người một lúc, sau đó trêu chọc: "Ngọc Thư, anh chưa từng có bạn gái đúng không?"

Văn Ngọc Thư sực tỉnh, tuy rằng không biết thiếu gia tại sao đột nhiên hỏi mình cái này, nhưng vẫn là gật đầu.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy nghi hoặc và tò mò của cậu, Liễu Trì khịt mũi, không đầu không đuôi nói:

"Tôi cũng đoán vậy."

...

Buổi tối, mấy vị con nhà giàu có chơi với Liễu Trì từ nhỏ rủ hắn ngoài chơi, Liễu Trì giải quyết xong một vụ hợp tác, cũng muốn thư giãn nên đưa Văn Ngọc Thư đến một quán bar.

Một nơi như quán bar không thích hợp để quá lộ liễu, vì vậy Văn Ngọc Thư để những vệ sĩ khác mặc quần áo bình thường, hòa vào đám đông để kiểm tra xem có chuyện gì không, chỉ khi nghe thấy báo lại bên trong an toàn mới đi vào cùng Liễu Trì.

Một đám con ông cháu cha tụ tập ăn chơi, có mấy người đẹp bưng rượu đi kèm, nhưng gọi họ cũng không làm gì khác, chỉ là uống rượu lắc xí ngầu, thỉnh thoảng nghe các cô trêu đùa làm sống động bầu không khí, Không làm gì quá mức.

Liễu Trì lười biếng dựa vào ghế sô pha, nghe một trong những phú nhị đại nói đùa tí tửng, cười mắng gì đó, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ mặc váy đỏ rực rỡ tươi cười rót rượu.

Dòng rượu trong suốt chảy vào trong chiếc cốc vuông, dưới ánh đèn có quầng sáng mờ ảo, Văn Ngọc Thư cúi người, cầm cốc lên ngửi rồi đưa cho Liễu Trì đang thản nhiên hút thuốc trên sô pha.

Cậu trông thật đẹp trai, mặc một bộ vest đen, sau tai có dây tai nghe chiến thuật, trông giống như một vệ sĩ cao cấp chỉ có trong tiểu thuyết. Cô gái không nhịn được nhìn cậu thêm một chút.

Thiếu gia kia quá hung hãn, không phải gu của cô, hơn nữa cô cũng tự biết thân biết phận, nhưng vệ sĩ phía sau thiếu gia hoàn toàn khiến cô rung rinh. Eo hẹp, chân dài, vẻ ngoài điển trai lạnh lùng cùng một bộ âu phục màu đen quá hấp dẫn đi, ai mà không thích.

Phụ nữ từ trước đến nay đều dám yêu dám hận, cô nhích người qua, mỉm cười hỏi cậu tên gì, có bạn gái hay không, thỉnh thoảng lại liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu, càng nhìn càng thấy thích.

Liễu Trì chú ý tới động tĩnh bên này, một tay nhấp một ngụm rượu nhìn trò vui, cũng tự hỏi không biết vệ sĩ lạnh lùng của mình có số đào hoa hay không.

Sau một tiếng vui chơi sôi nổi, Liễu Trì đã uống rất nhiều rượu, đứng dậy đi vệ sinh, vệ sĩ mặc đồ đen không hề nói một lời đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cùng hắn.

Cổ họng người phụ nữ nghẹn lại, thấy cảnh tượng này cô khịt mũi lẩm bẩm câu gì đó.

Trong quán bar xập xình sẽ không bao giờ thiếu những cảnh bỏng mắt, trong góc tối từng cặp đôi tranh thủ hôn hít sờ soạng nhau, Văn Ngọc Thư và Liễu Trì đi hết một đoạn đường, nhìn thấy vài cặp đôi, thậm chí họ còn mời chơi chung.

Vất vả lắm mới đến được phòng vệ sinh, vừa đi một chân vào liền thấy trong phòng tắm có hai người đàn ông đang ôm hôn khí thế ngất trời, Liễu Trì mí mắt nhảy dựng, mặt hoàn toàn đen lại.

Trong vòng quan hệ của hắn cũng có người chơi đùa với thiếu niên mới lớn, họ nói mùi vị đường bộ khác đường sông, nhưng thân là là nam chính ngôn tình, Liễu Trì chỉ cho rằng họ khùng, đực rựa thì có gì hay mà sờ?

Đây là lần đầu tiên đối mặt với cú sốc lớn như vậy, trong mắt hắn bất giác lộ ra một chút chán ghét, không cho bọn họ thời gian tiếp tục ưm ah ah, giơ tay lên thô bạo gõ cửa.

Hai người trong phòng vệ sinh đang quện nhau quên trời quên đất mới chịu dừng lại, nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, họ miễn cưỡng tách ra, kéo lại quần áo đi ra cửa.

Trong hai người có một thanh niên mặt đỏ bừng, chân có chút yếu, bước chậm đi ngang qua Văn Ngọc Thư rồi dừng lại, cười mờ ám. "Anh đẹp trai, mình thêm WeChat nha?"

Văn Ngọc Thư liếc cậu ta một cái.

Liễu Trì sốt ruột nói: "Không phải dạng người như anh đâu, mau cút khỏi đây."

Thanh niên không tức giận khi bị mắng, chỉ nhún nhún vai, nhưng tiếc hai người này là xì-chây, nuối tiếc bước đi.

Người bên kia đã rời đi, Văn Ngọc Thư vẫn đang quay đầu nhìn theo.

Liễu Trì cau mày: "Anh nhìn cái gì?"

Văn Ngọc Thư nghe vậy xoay người lại vẻ mặt lãnh đạm không thay đổi, bình tĩnh nói: "Họ đều là đàn ông."

Liễu Trì: "..." Tôi không mù.

Rõ ràng là trên mặt vẫn lạnh lùng, không hề có cảm xúc thăng trầm, nhưng Liễu Trì có thể nhìn ra một chút tò mò chưa thấy việc đời trên gương mặt cậu.

Tuy rằng Văn Ngọc Thư chưa đi theo hắn lâu, nhưng Liễu Trì đã nhìn ra tính tình như mèo trong lớp vỏ lạnh lùng của cậu.

Hắn đau đầu nhéo nhéo sống mũi: "Đúng vậy, hai người đàn ông, họ ..." Hắn đột nhiên dừng lại, nghĩ rằng hôm nay có lẽ hôm nay mình uống quá nhiều nên mới nói mấy chuyện này với vệ sĩ trong phòng vệ sinh: "Tôi với anh nói chuyện này để làm gì."

Nói rồi hắn bước chân đi vào.

Chỉ là không biết tại sao khi đi ngang qua bồn tiểu, hắn khựng lại dừng lại, sau đó đi vào buồng bên trong.

Trong phòng vệ sinh không có ai khác, vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ngọc Thư lộ ra nét sinh động, cậu nhìn gian phòng im ắng, khẽ cười.

[Ding——, kỹ năng hệ thống, sự kiện đặc biệt (đã đóng)]

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro