🌦️[VỆ SĨ LẠNH LÙNG].4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Liễu Trì năm nay 21 tuổi, đang học năm ba đại học. Hắn khi lên công ty và khi ở trường hoàn toàn khác nhau. Liễu Trì có thể mặc âu phục, bày mưu tính kế hay chuyện trò vui vẻ với một đám hồ ly già trên công ty, cũng có thể nở một nụ cười sảng khoái vì đã ném được một trái bóng rổ đẹp trên sân, vén áo lau mồ hôi trên mặt.

Văn Ngọc Thư đứng dưới một gốc cây lớn trong sân vận động, nhìn Liễu Trì trong chiếc áo sơ mi trắng nhảy lên ghi một cú úp rổ ba điểm, trong tiếng ồn ào không cam lòng của đội bên kia mà tươi cười đập tay với đồng đội, nhủ thầm Liễu Trì xứng đáng là nam chính ngôn tình, mị lực này đã thu hút hàng loạt fan hâm mộ vây quanh sân vận động chờ tặng khăn và nước cho hắn.

Hôm nay trời không nóng nhưng ở cái tuổi tràn đầy sức trẻ này, chạy qua lại vài lần thì lưng ai cũng lấm tấm mồ hôi.

Liễu Trì thản nhiên dùng mu bàn tay xoa xoa mồ hôi trên cằm, ném bóng cho tiền đạo đối diện, sải bước đi về phía cây lớn nơi Văn Ngọc Thư đang đứng, cao giọng nói:

"Tôi uống nước đi, hai người chơi trước."

Tiền đạo cầm bóng ờ một tiếng, bảo cầu thủ dự bị vào sân thay người. Khi Liễu Trì ra đến, các cô gái bên ngoài sân vận động đang chờ đưa nước và khăn trở nên bồn chồn.

Không có nghĩa là mọi người đều thích Liễu Trì, nhưng Liễu Trì thực sự rất nổi tiếng trong trường Tài chính, được rất đông các cô gái yêu thích, hầu hết mọi người đều coi hắn như một thần tượng.

Họ đẩy tôi tôi đẩy bạn, vừa định chuẩn bị đi đưa nước, người vệ sĩ rất lạnh lùng và ưa nhìn không hiểu phong tình hoàn toàn phớt lờ họ, đưa cho hắn một chiếc khăn sạch, mở nắp chai nước khoáng chờ hắn lau mặt xong thì vô cảm đưa hắn uống.

Các cô gái chờ đưa nước: "..."

Liễu Trì đang uống nước loáng tháng có thể nghe thấy giọng nữ đang lẩm bẩm giận dữ với bạn bên cạnh, đáng ghét, cho dù anh ta đẹp trai mặc âu phục tôi cũng không tha cho anh ta đâu!

Rồi một giọng nữ khác trả lời: "Thôi đi bà già, lúc nãy còn chụp ảnh người ta lia lịa".

Hắn bị sặc nước, vừa ho vừa không nhịn được cười, vặn nắp chai nước khoáng rồi nói đùa với Văn Ngọc Thư:

"Sao không cho các cô gái đưa nước cho tôi?"

Văn Ngọc Thư sửng sốt một chút, sau đó suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, nhãn hiệu nước khoáng này uống không tốt sao?"

Liễu Trì cũng ngẩn ra, nhưng sau khi nhận ra mình đang nói gì, liền phá lên cười.

"Này, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Văn Ngọc Thư có chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp: "27."

"Ồ?" Liễu Trì nói đùa: "Hơn tôi sáu tuổi nha anh Văn. Anh thích mẫu con gái như thế nào?"

Lá cây xào xạc trong gió, họ đứng dưới tàng cây, thản nhiên trò chuyện, giọng nói lãnh đạm của Văn Ngọc Thư không hề dao động.

"Yên lặng, ít nói, không làm phiền"

Liễu Trì thở dài, thầm nghĩ ba từ này cùng một nghĩa mà, cũng nhìn ra cậu lúc nói chuyện bất cẩn như thế nào, sợ người khác hỏi cũng sẽ nhận được cái nhìn lạnh lùng như thế thôi, hắn cố ý đáp lại trái ngược hoàn toàn, trẻ con nói: "Ừ, tôi thì thích ồn ào."

Vẻ mặt của Văn Ngọc Thư không thay đổi, nhưng trong lòng thương hại nghĩ, thảo nào trong nguyên văn lại đui mù ra như thế.

Liễu Trì không biết rằng vệ sĩ lạnh lùng đang cà khịa hắn đui mù, sau khi trò chuyện một lúc, hắn lại đi chơi bóng với bạn cùng lớp.

Nhưng Liễu Trì không ngờ rằng vừa mới nói đùa mình thích con gái ồn ào, Liễu Nhiễm Nhiễm đã vả bốp bốp vô mặt hắn.

Liễu gia, phòng làm việc.

Động tác ký tên của Liễu Trì khựng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Vũ Oanh đang đứng trước mặt.

"Chị nói Liễu Nhiễm Nhiễm gọi Văn Ngọc Thư qua?"

Vũ Oanh đổi ca với một vệ sĩ khác vào buổi chiều, lẽ ra cô ấy nên về nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên muốn nói chuyện với đội trưởng về biện pháp phòng ngừa an toàn cho bữa tiệc tiếp theo nên quay lại, tình cờ gặp vệ sĩ của tiểu thư đưa đội trưởng lên tầng 2. Đội trưởng thấy cô ở tầng dưới, ném cho cô ánh mắt ẩn ý.

Tiểu thư không thích đội thưởng, không biết gọi cậu đi làm gì. Vũ Oanh đắn đo một hồi rồi kể với thiếu gia.

Liễu Trì cân nhắc một lúc rồi quyết định xem thử.

Phòng của Liễu Nhiễm Nhiễm ở bên dưới phòng của Liễu Trì, khi Liễu Trì đi qua, có một vệ sĩ mặc vest đen đứng ở cửa.

Người vệ sĩ hoảng sợ khi nhìn thấy Liễu Trì và Vũ Oanh ở phía sau, vừa định lên tiếng, Liễu Trì đã giơ tay ngăn cản khiến anh ta phải ngậm miệng lại.

Liễu Trì mở hé cửa nhìn vào trong.

Đúng lúc này, bất ngờ có tiếng cốc vỡ "xoảng", còn có tiếng cô gái sợ hãi hét lên.

Liễu Trì còn không nhìn rõ bên trong, hắn cau mày mở cửa, Văn Ngọc Thư đang nhíu mày định bỏ ra ngoài bị bất ngờ không kịp né mà bổ nhào vào lồng ngực hắn, ngẩng đầu lên ẩn nhẫn gọi:

"Thiếu gia."

Liễu Nhiễm Nhiễm đang giả vờ sợ hãi hét lên trong phòng lập tức im bặt, cô ta mở to mắt, vẻ tự mãn lóe lên trong mắt biến mất sạch.

Văn Ngọc Thư ở trong nhà họ Liễu càng lâu, lòng Liễu Nhiễm Nhiễm càng không yên, cô ta nghĩ ra vô số cách an toàn, vốn dĩ cô muốn bắt Văn Ngọc Thư ở bên ngoài, tra tấn thân thể rồi xử lý, giả bộ làm thế lực thù địch tra tấn cậu rồi mới giết, dù sao ngành vệ sĩ đều là dùng mũi dao liếm máu. Nhưng cậu hầu như theo sát Liễu Trì từng bước, Liễu Nhiễm Nhiễm không có cách nào thực hiện. Cô ta đành phải cố ý nói mình không thích vệ sĩ ở nhà với một tên công tử nhà giàu trong một bữa tiệc. Quả nhiên gã nói nói mình có một ít thuốc làm ngứa ngáy cả người, cô ta lập tức tỏ ra hứng thú, được hắn đưa cho vài gói, nhưng sau lưng lại lén tên nhà giàu ngu ngốc bí mật mật trộn thêm thuốc kích dục vào.

Khi có cơ hội gọi Văn Ngọc Thư đến, cô ta đã cho cậu uống thuốc kích dục và hét lên sợ hãi khi cậu bị ngấm thuốc. Văn Ngọc Thư dù vì phản ứng sinh lý hoặc để tránh hiềm nghi cũng sẽ chạy khỏi khòng cô ả, sau đó vệ sĩ ở cửa sẽ bắn cậu.

Vệ sĩ có thể nói là tưởng Văn Ngọc Thư giở trò với tiểu thư, dù sao thì cậu cũng sẽ bị thuốc làm cương cứng. Mặc dù chắc chắn sẽ phát hiện ra Văn Ngọc Thư bị hạ thuốc, nhưng Liễu Nhiễm Nhiễm đã chuẩn bị sẵn cái nồi để đội cho gã công tử nhà giàu kia.

Cô ta vừa nhìn thấy vệ sĩ lạnh lùng không vừa mắt, chỉ muốn dạy cho cậu một bài học, đùa chơi một chút thôi, ai biết tên con công tử nhà giàu lại cho cô thứ gì đó trộn với thuốc kích dục, Văn Ngọc Thư lại ngây ngô chết như vậy.

Sau cậu khi chết, Liễu Nhiễm Nhiễm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phải nói kế hoạch này hầu như không có gì sai lầm, nguyên chủ rất trung thành với nhà họ Liễu, lòng trung thành này bao gồm cả tiểu thư Liễu Nhiễm Nhiễm, nên sẽ không từ chối, tương tự như vậy Văn Ngọc Thư cũng không thể từ chối. Còn tên công tử nhà giàu kia ăn chơi có tiếng trong giới, nếu không Liễu Nhiễm Nhiễm cũng không thể đội nồi cho gã. Có khi bản thân gã cũng nghĩ mình vô tình đưa nhầm cho Liễu Nhiễm Nhiễmmà gây ra tai nạn.

Nhưng Văn Ngọc Thư có kỹ năng của hệ thống, sử dụng "sự kiện đặc biệt" biết được vệ sĩ của nữ chính đến tìm mình, khiến Vũ Oanh đột nhiên nghĩ ra, liền nói với Liễu Trì khi thấy cậu bị bắt đi.

Liễu Trì nhìn Văn Ngọc Thư.

Khuôn mặt lãnh đạm của người thanh niên đỏ ửng hiếm thấy, môi cũng ửng hồng, ngay cả hương thơm cơ thể trong trẻo lạnh lùng cũng trở nên lưu luyến, có một loại cám dỗ khó tả, hơi thở cậu nóng rực, giọng nói lạnh lùng khàn khàn tràn đầy kìm nén:

"Thiếu gia, tôi xảy ra chút vấn đề, cần phải tránh đi trước."

Liễu Trì thu hồi ánh mắt, hiểu được một hai điểm, nói: "Ừm, đi đi."

Sau khi vệ sĩ đi khuất, hắn nhìn Liễu Nhiễm Nhiễm đang chết lặng trong phòng, không hài lòng hừm một tiếng:

"Liễu Nhiễm Nhiễm, chị làm ầm lên cái gì vậy?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Liễu Trì, Liễu Nhiễm Nhiễm biết rằng mình đã thất bại, đương nhiên cô ta không thể nói rằng mình đánh thuốc Văn Ngọc Thư rồi muốn giết cậu trong lúc hỗn loạn, nhưng vẫn không cam lòng, thế là cô ta lôi lý do thoái thác chuẩn bị từ trước, đội cái nồi cho tên con ông cháu cha, nói gã đưa thuốc cho cô ta.

Kết quả không có gì ngạc nhiên, mặc kệ Liễu Trì có tin hay không, cô ả bị mắng cho một trận, đồng thời bắt cô ta phải ở nhà và không được ra ngoài chơi với những người đó nữa.

Liễu Nhiễm Nhiễm tức giận đến mức bật khóc.

Liễu Trì cố nén lại cơn giận, rời khỏi phòng Liễu Nhiễm Nhiễm.

Liễu Nhiễm Nhiễm đã ở nhà họ từ lâu, nhưng lúc đó cha của hắn đang ở độ tuổi cực thịnh, trong đầu chỉ có sự nghiệp, hắn cũng ở trong trường học, cho nên số lần gặp mặt ít đến đáng thương, cả năm có thể được tính trên một bàn tay. Trước đây hắn chỉ cho rằng Liễu Nhiễm Nhiễm kiêu ngạo, không ngờ lại nuôi dưỡng thói hư tật xấu đến thế này.

Dù gì đó là lỗi của chị gái trên danh nghĩa của mình, Liễu Trì quyết định đi gặp Văn Ngọc Thư.

...

............

Để tiện bảo vệ hắn, phòng của Văn Ngọc Thư ở ngay bên cạnh, cách âm không tốt lắm, Liễu Trì bước lên lầu ba, vừa mới đẩy cửa phòng bên kia ra một chút, thì một tiếng rên rỉ bị kìm nén đã vang ra.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro