🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Về đêm, mây đen che kín mặt trăng.

Hạ Tuần người đầy mùi rượu trở về nhà Hạ, cởi giày dựa vào ghế sa lon, nâng một chân lên, xoa xoa thái dương đau nhức, lông mày nhíu chặt vào nhau. Nhớ tới mấy tờ báo bạn bè đưa hắn xem trên bàn rượu hôm nay, hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hầu hết lăn lăn. Hạ Tuần mở mắt ra, đưa tay cầm lấy tách trà trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhấp một ngụm, nhưng phát hiện trong tách trà đã cạn, liền bực bội rống lên:

"Người đâu, chết ở xó nào rồi, tiểu gia về cả buổi rồi không thấy à?!"

Không lâu sau, một người hầu vội vàng vào cửa bưng một chén trà: "Tiểu gia, trà đến rồi."

Hạ Tuần liếc anh ta một cái, uống một ngụm trà, cũng không truy cứu anh ta tranh thủ mình vắng nhà mà lười biếng, đặt chén trà lên bàn nhắm mắt lại tiếp tục xoa thái dương, đều đều nói:

"Được rồi, cút đi."

Người hầu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói "vâng", thấy hắn xoa huyệt thái dương khó chịu, liền do dự hỏi.

"Tiểu gia, ngài đau đầu ạ?"

Hạ Tuần phát ra tiếng "ừm".

Hạ Tuần nổi tiếng giang hồ đất Bắc, suốt ngày hay cười, ai cũng nói chuyện chơi đùa được, nhưng nếu ai nói điều gì khiến hắn không hài lòng thì một giây trước còn đang tán tỉnh cười đùa, một giây sau sẽ có thể trở mặt rút ​​súng dí vào đầu, là một sát tinh từ đầu đến chân, nhưng ngay cả như vậy, Tuần tiểu gia vẫn có một mạng lưới quan hệ rộng rãi kể cả trong nước lẫn ngoài nước.

Các doanh nhân giàu có đều nói đùa rằng gặp sự cố gì thì đừng hoảng hốt, cứ hỏi xem tiểu gia gần đây này thích gì, chỉ cần dỗ hắn vui vẻ thì chuyện cũng chỉ là một vài câu nói đã qua.

Hôm nay có mấy quan chức và con trai một doanh nhân giàu có tổ chức ăn chơi, rủ đi nhậu thì hắn đi, mấy người này đùa giỡn, quậy phá một hồi thì bỗng có người mang tờ báo ra nói em gái anh ta không rời mắt được khỏi bài quảng cáo sườn xám trên đó, tiếc là vẫn chưa bắt đầu bán. Nghe nói đây là cửa hàng của gia đình Hạ, anh ta mới hỏi Hạ Tuần xem hắn có vui lòng cho anh ta được mua trước một bộ để cứu rỗi lỗ tai bị con bé em tàn phá mỗi ngày hay không.

Hạ Tuần xem tờ báo, đó không phải là tờ báo mà mẹ kế của hắn làm mẫu đấy sao? Chỉ là không có chiếc sườn xám ren trắng kia, ngoài tấm mặc sườn xám cầm tì bà, còn có một tấm khác với những ngón tay mảnh khảnh cầm điếu thuốc, khiến người ta không thể rời mắt. Hắn liền nhớ lại cảnh tượng hôm đó, sau khi đi về, từ ngày đó về sau hắn đều mơ thấy mẹ kế hai mắt đỏ hoe tát hắn, cổ họng khô khốc không chịu được, vội vàng nhấp một ngụm rượu.

Mấy tên bạn ăn chơi ở đó xem qua khen mấy câu về "cô gái" trên báo, không biết có phải vì biết đó là tiệm của nhà Hạ nên mới khen lấy lòng hay là khen thật mà khen từ đầu đến đuôi. Gặp dịp thì chơi, họ tiện miệng nói Hạ Tuần cũng tiện tai nghe, cuối cùng không biết ai lầm bầm cô gái này chỗ nào cũng đẹp chỉ bị cái 'hai lưng', hắn không kìm được phun một ngụm rượu ra ngoài, thầm nghĩ dĩ nhiên rồi, không chỉ phẳng mà nâng sườn xám lên còn có họa mi đấy. Không biết chơi thế nào, hắn vô tình uống quá nhiều, lúc về có lẽ bị trúng gió, đầu hơi đau.

Người hầu đi ra cảm thấy tiểu gia tâm tình không tốt, suy nghĩ một hồi liền quyết định đi gặp đại gia và đại nãi nãi báo một tiếng

Chủ viện, ngôi nhà cổ của dòng họ nhà Hạ lợp ngói xanh, lối đi đơn sơ, cửa ra vào kiểu xưa.

Văn Ngọc Thư vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ướt, mặc một chiếc áo trường sam kiểu cũ có thêu vân chìm, ngồi trên ghế mềm in hoa đặt cuốn sách trên tay xuống, sau khi nghe người hầu nói thì bình tĩnh hỏi.

"Đưa canh giải rượu cho tiểu gia chưa?"

Người hầu cười khổ: "Rồi ạ, nhưng tiểu gia không thích uống, lại than đau đầu. Đại nãi nãi cũng biết tính tình của tiểu gia mà, cứ ngủ như thế này ngày mai dậy sẽ không khỏe đâu. "

Văn Ngọc Thư có chút do dự, Hạ Tuyết Phong chơi bạo quá, hôm nay hai chân cậu run lẩy bẩy suýt thì phải lết về nhà, thắt lưng đau mông cũng đau, thật sự không muốn trêu chọc con chó điên nhỏ này. Lỡ bị cắn thì làm sao?

"Có báo cho Đại gia và lão thái thái chưa?"

Người hầu ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn cậu, ngập ngừng: "Lão thái thái đi ngủ sớm. Đại gia... Nghe nói Đại gia và cô Quý đi vũ trường, có nữ ca sĩ mới hát rất hay, rất tân thời, bây giờ vẫn chưa về nhà ạ."

Văn Ngọc Thư đã cắm một cái sừng thật chắc chắn cho tên cặn bã cũng không tức giận, cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy mình cắm chưa đủ nhiều, liền "ừm" một tiếng, đứng dậy đi tới chỗ của chó điên nhỏ.

Hạ Tuần là dòng chính, phòng của hắn cách chủ viện không xa. Văn Ngọc Thư vào cửa liền trông thấy đèn sáng, một người thanh niên mặc sơ mi trắng quần tây nằm thẳng trên ghế dài, gác một cái chân. Tay áo hắn xắn cao, trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ rất hiện đại, mu bàn tay che mắt, như thể đang ngủ.

Cậu bước đến chiếc ghế dài bằng gỗ gụ lát đá cẩm thạch, liếc nhìn bát canh giải rượu nguội lạnh trên bàn, người kia không phản ứng gì với xuất hiện của cậu. Do dự một lúc cậu nhẹ nhàng nói: "Hạ Tuần? Đừng ngủ ở đây, dậy uống canh giải rượu, vào phòng ngủ đi. "

Hạ Tuần còn chưa ngủ, lúc Văn Ngọc Thư đến gần hắn liền biết là ai tới, dù sao trên người mẹ kế nam đến từ Giang Nam này luôn có mùi hương, hắn lười biếng mở miệng.

"Không đi, không uống."

Văn Ngọc Thư không nghe, bưng bát canh nguội đi ra ngoài, kêu người hầu đổi một bát ấm hơn, biết Hạ Tuần đau đầu lại bảo người hầu đem đến một chậu nước nóng.

Vào phòng, cậu đặt canh lên bàn bên cạnh Hạ Tuần, xắn tay áo, cầm khăn bỏ vào chậu nước cho ướt rồi vắt khô, đến bên cạnh ghế dài.

"Ngồi dậy, lau mặt rồi uống canh đi, nếu không ngày mai cậu đổ bệnh đấy."

Hạ Tuần hôm nay thấy rất sai, không biết đã bao nhiêu lần hắn nghĩ về mẹ kế nam của mình, nhưng người kia cứ tự đến, bảo hắn uống chút gì đó bằng giọng điệu Giang Nam nhẹ nhàng. Hắn cảm thấy phiền phức buông tay, đôi mắt hổ phách nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh ghế dài, chiếc áo trường sam trắng che thân hình gầy gò của cậu, hắn cười khẩy:

"Tôi mới gọi anh là mẹ kế anh đã coi mình là mẹ tôi thật đấy à?

Má, cái nết chó gì vậy?

Văn Ngọc Thư cau mày, không nói gì, đặt khăn ấm xuống, xoay người định đi về, phía sau Hạ Tuần chống tay lười biếng ngồi dậy, ngay lập tức thay đổi sắc mặt chuyển sang rên rỉ đáng thương.

"A ..., mẹ kế, đầu đau quá."

Bóng lưng Văn Ngọc Thư đang định bỏ đi nháy mắt dừng lại, nhịn không được thầm cảm thán chó điên nhỏ lại giả vờ ngoan ngoãn đây.

Cậu thở dài, quay lại đưa cho hắn bát canh giải rượu trên bàn.

"Uống đi, uống xong lau mặt, ngủ một giấc sẽ không đau nữa."

Canh giải rượu được đun với mật ong và nấm linh chi, nước béo ngọt lại có vị đắng của nấm, Hạ Tuần chán ghét đến mức hai mắt như hiện lên chữ 'chán ghét', hắn nằm lại trên chiếc ghế dài bằng gỗ gụ:

"Tôi không uống."

Văn Ngọc Thư kiểm tra một lúc, dở khóc dở cười với tính tình như con nít giận lẫy của hắn, nhẹ nhàng nói: "Không đắng đâu, cậu thử xem?"

Hạ Tuần nằm trên băng ghế thở dài thườn thượt, hắn vốn đẹp trai, bộ dạng ỉu xìu cũng rất bắt mắt: "Đau đầu ... không muốn nhúc nhích, mẹ kế lau mặt cho tôi đi. Lau mặt xong tôi sẽ uống. "

Văn Ngọc Thư ây da một tiếng trong lòng, đòn chí mạng cậu không đỡ được chính là nhõng nhẽo như chó con thế này. Khăn mặt đã nguội bớt, cậu nhúng nước lần nữa lại cầm đến, ngồi bên cạnh ghế dài đưa tay ra lau mặt cho con chó điên nhỏ đẹp trai.

Một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh cầm khăn bông lau mặt cho con riêng, động tác vô cùng nhẹ nhàng, hơi nóng mang theo hương thơm nhàn nhạt từ cơ thể làm Hạ Tuần ngạt thở, Hạ Tuần lười biếng nằm trên băng ghế, đôi mắt màu hổ phách mắt nhìn Văn Ngọc Thư đang ngồi yên lặng bên băng ghế rũ mắt lau mặt, từ đôi mày thanh tú của cậu đến sống mũi thẳng, đến đôi môi đỏ không bình thường.

Ánh mắt nóng bỏng đến mức có thể đốt cháy mấy lỗ trên người, Văn Ngọc Thư dừng lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của hắn tim như lỡ nhịp, vừa định rút tay ra thì đã bị hắn nắm chặt. Chó điên giả vờ ngây thơ, ôn tồn nói.

"Mẹ kế ... đầu tôi đau quá. Bệnh viện của người Tây nói uống nhiều rượu sẽ đau đầu, đổ mồ hôi một chút thì đầu không đau nữa."

"... Mẹ kế thương tôi đi."

Khuôn mặt mẹ kế nam mét ngay lập tức, trông rất cuống quýt, còn chưa kịp lùi lại đã cảm thấy trời đất quay cuồng, câu bị con chồng bị bệnh "đau đầu yếu ớt" bế lên, ôm chặt lấy sải bước đến chiếc giường lớn bên trong, ném cậu lên chiếc chăn bông mềm mại.

"Cậu định làm gì!"

Văn Ngọc Thư đứng dậy định chạy, nhưng bị đối phương tóm cổ chân kéo xuống giường, cậu thở gấp giãy giũa cái chân đang bị túm lấy, thấy đối phương không chịu buông tha liền quay đầu định la lớn. "Có ai mm —— "

Một bàn tay to đột nhiên che miệng cậu, sau đó hai tay đang giãy dụa bị chính dây lưng của đối phương trói lại, không thể nhúc nhích, cậu nằm trở lại trên giường, đôi mắt đen láy mở to, liền cảm thấy hạ thể đột nhiên lạnh lẽo, chiếc quần dưới áo trường sam cũng bị con riêng cởi ra, bị ép lộ ra hai chân dài trắng nõn. Cậu vừa thẹn vừa khó xử, co quắp chân lại, cố gắng che giấu dương vật đỏ hỏn giữa hai chân.

Hạ Tuần quỳ trên giường, một tay vuốt ve chân trái, nhấc nó lên, đưa đầu cắn vào đùi trong trắng nõn mềm mại, để lại một vết đỏ. Văn Ngọc Thư run lên đau đớn, không có ai che miệng nhưng cậu cũng không dám kêu to nữa, chẳng lẽ người hầu xông vào, nhìn thấy con chồng đang lột quần của mẹ kế, cắn đùi mẹ kế à?

"Mẹ kế sao lại chạy?"

Hạ Tuần trèo lên người cậu rồi từ từ cởi cúc áo trường sam, đôi mắt màu hổ phách nhìn vào cổ cậu với những vết đỏ rải rác, giọng điệu rất thân mật.

"Đã hứa sẽ giúp con trai mình đổ mồ hôi rồi mà?"

Tất cả cúc áo trường sam đều được cởi ra, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, hai tay bị buộc vào nhau bằng thắt lưng màu đen.

Đôi chân trắng muốt nằm trên nền chăn bông màu sắc lòe loẹt thời dân quốc rất bắt mắt, eo nhỏ chân dài, xương quai xanh còn có một vết cắn mơ hồ này đến vết cắn khác, cậu nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của đứa con riêng, cả người run lên, muốn cuộn người lại vì xấu hổ.

Hạ Tuần rũ mắt xuống, đảo qua dấu vết trên thân thể Văn Ngọc Thư, nở nụ cười không phải là cười:

"Không ngờ ông già kia cũng độc ác gớm, tôi nhìn mà còn xót. Mẹ kế....." Hắn đột nhiên trở nên dịu dàng, cúi xuống hôn lên cằm Văn Ngọc Thư:" Anh không thể muốn loại đàn ông không biết nặng nhẹ thế này được."

Một bàn tay từ từ đưa lên dọc theo chiếc bụng phẳng lì đưa đến một đợt rùng mình, rồi véo nhẹ hai đầu vú nhỏ hồng hào.

"Ưm......"

Thân thể Văn Ngọc Thư run càng dữ dội hơn, thở dốc dồn dập, cậu thầm nghĩ: "Chó điên nhỏ, cha cậu không có làm với tôi, nhưng sau này cậu có thể đi so với ông chú cầm thú của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro