🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Mây đen bên ngoài che mất mặt trăng, trong phòng của đại thiếu gia nhà Hạ, quần áo rách nát rơi vãi trên nền nhà màu nâu đỏ. Tiếng bú mút sướng tê tái xen lẫn tiếng thút thít của một người đàn ông đã chịu đựng đến tột cùng làm lòng người ngứa ngáy.

Da thịt trắng như tuyết mỏng manh run lên, khom người trên chiếc chăn bông lòe loẹt, đạp hai chân, con riêng vùi đầu cha kế vào ngực mình, ngậm lấy đầu vú nhỏ như bú sữa. Văn Ngọc Thư nước mắt chảy không ngừng, vẫn chưa bị làm gì mà vừa khóc vừa thở hổn hển, đầu vú ngứa ngáy căng cứng, từng đợt nhiệt nóng dồn xuống bụng dưới, suýt nữa thiêu chết cậu.

Cậu kìm nén nỗi uất nghẹn mắng con riêng là "đồ khốn nạn, đồ súc sinh", nóng nảy vặn vẹo cơ thể trần truồng, cơn nóng trong bụng chạy toán loạn, cậu thở hổn hển xao động, khó chịu đạp chân mấy cái, gậy thịt hồng nhạt đã đứng thẳng, sưng đỏ cứng ngắc, dịch nhầy nóng hổi trào ra chảy dài xuống mông, cọ xát vào lớp chăn gấm, hằn lên những vết ướt lớn.

Hạ Tuần cũng cởi sạch, để lộ một thân hình đẹp với bờ vai rộng eo hẹp cùng những đường cong cơ bắp. Hắn cúi người mút đến khi mẹ kế nam run lẩy bẩy, mới từ bi nhả ra đầu vú sưng đỏ bóng loáng, đầu vú đỏ mọng tiếp xúc với hơi lạnh khiến mẹ kế hắn run lên, môi sắp bị cắn, vừa run vừa nức nở.

"Sao mẹ kế lại khóc? Con trai còn chưa bú được chút sữa nào, đang khát đây." Hắn cầm lấy dương vật to lớn của mình, chậm rãi cọ lên bờ mông ướt át của Văn Ngọc Thư, không biết nhục mỉm cười.

"Đồ khốn, đồ khốn ..." Cổ họng mẹ kế nam của hắn nghẹn lại, kìm nén tiếng khóc mắng hắn.

Hạ Tuần hừ mũi, chưa kịp nói gì đã để ý thấy đầu khấc của mình được siết chặt, một vũng dịch nóng xối lên, hắn nhìn xuống thì thấy mẹ kế hắn đang nằm trên giường, hai chân bị chính mình tách ra, một mảnh trắng nõn ở giữa có lỗ cúc bị địt đỏ lên cực kỳ dễ thấy, nước chảy xuống đùi, bên trong đùi non trắng nõn dính đầy giọt nước, da thịt ướt át run rẩy, gợi cảm chết đi được.

Hơi thở nên nặng nề, hắn cầm dương vật của mình chặn cái lỗ cúc đang sủi bọt nước, đút đầu khấc vào thật nông, mỗi lần đút vào đều thấy nước dâm chảy ra, đôi mắt màu hổ phách nhìn cậu với một nụ cười, rất thân mật nói.

"Mẹ kế chảy nhiều nước thật đấy, đang sướng lắm đúng không? Con trai giúp mẹ xả ra nhé?"

"Không... không được..."

Văn Ngọc Thư rõ ràng ra nước muốn lụt cả giường còn ra vẻ không chấp nhận nổi, toàn thân căng thẳng, một đôi mắt đen ướt át nhìn hắn nhục nhã run rẩy: "Hạ Tuần, cậu không được." ... không thể làm thế này. "

Hạ Tuần thản nhiên nghĩ, tại sao không? Chỉ vì anh là vợ của ông già kia à?

Hắn nhìn xuống mẹ kế đang cầu xin mình vài giây, rồi từ từ lùi lại, dương vật to rút một nửa đầu khấc hồng hào ra khỏi cái lỗ đang chảy nước, kéo theo một sợ nước bạc, có vẻ thật sự tha cho cậu.

Văn Ngọc Thư đang thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng bên kia lầm đường lạc lối đã biết đường quay lại, đột nhiên bị bên kia ấn mạnh vào giữa chân, gậy thịt to lớn đã rút ra bất ngờ 'phụt' một tiếng dập trở lại, bắn tung tóe nước dâm.

"!!" Cơ thể trần truồng của cậu kịch liệt run rẩy như một con cá trắng bị mất nước, cậu tuyệt vọng ưỡn eo, trên bụng nổi rõ một khối phồng đáng sợ. Cậu run rẩy cắn môi, thở hổn hển pha chút nức nở mơ hồ nghẹn ngào, nước mắt nóng hổi chảy ròng ròng trên mặt, gậy thịt hồng nhuận không chút lông run lên mấy cái, không bắn ra được một chút gì.

"Hít ... Mẹ kế thế nào mà ngay cả vật kia cũng đáng yêu thế, lông không dài, phía sau cũng non nớt, con trai còn không dám làm mạnh ..."

Hắn miệng thì bảo không dám làm mạnh, cảm thấy tội nghiệp cho mẹ kế bị lão già kia làm tàn nhẫn, nói không thể muốn loại đàn ông không biết nặng nhẹ thế này được, nhưng khi đến lúc tự mình đụ vào cái lỗ cúc hồng đó, bị mút gần như đau điếng, bên trong sưng tấy lên, ruột thịt quấn lấy cây hàng cương cứng của hắn thỉnh thoảng lại co giật phun ra một dòng nước ấm, vòng eo sảng khoái tê rần, hai chân mở rộng, cầm dương vật lớn lao vào trong lỗ, lại cắm sâu tới tận cùng, đập vào miệng lỗ và đùi trong phát ra từng tiếng bạch bạch, lực quá nặng khiến Văn Ngọc Thư xóc nảy suýt rơi ra khỏi giường, hét lên một tiếng,

"Hưm, sướng quá!"

Lỗ hậu mềm mại kẹp chặt cây gậy thịt to lớn, lực mạnh đến mức có chút đau đớn, Hạ Tuần rên rỉ, đè chặt hai chân cậu, điên cuồng thẳng lưng địt và lỗ nhỏ chặt chẽ, như muốn chơi lỏng nó ra. Sau một hồi uống rượu, lại là lần thực chiến đầu tiên của hắn, hắn chỉ biết dùng sức đâm thật mạnh vào cái lỗ nhỏ nóng bỏng của mẹ kế nam, đâm thật sâu và dữ dội, ma sát dữ dội phát ra tiếng nước ngột ngạt, cái bụng trắng nõn của Văn Ngọc Thư co rút, ẩn ẩn có thể nhìn thấy dương vật của con riêng gồ lên trên bụng, một cây gậy nóng đang dời sông lấp biển bên trong, đôi chân trắng nõn mềm mại dần dần được bao phủ bởi chất lỏng trong suốt văng ra, da thịt ướt dầm dề run rẩy đã, cậu khó chịu muốn khép chân lại bị Hạ Tuần tách ra.

Hai tay bị thắt lưng đen trói buộc, hai chân trắng nõn non mềm mở rộng bị đè lên giường lớn. Lỗ thịt bị cưỡng gian, lộ ra màu đỏ chín mọng, cậu chỉ biết để con riêng của mình thô bạo đóng cọc, khóc lóc thở hổn hển, thân hình gầy guộc bị dương vật nóng hổi của con riêng chọc vào bụng đau nhói.

Quá sâu ... quá sâu ...

Dương vật của chó điên nhỏ không thẳng, đầu dương vật hơi cong lên, địt vào vách tràng rất sướng, chết... chết mất.

"Hừ... Mẹ kế, anh chặt quá." Con chó điên nhỏ hiển nhiên sướng mê, thần kinh cũng hưng phấn nâng cao dương vật mà nắc tới tấp.

Cái lỗ đỏ mọng mềm mại bị gậy thịt to lớn đâm mạnh vào, vách thịt co giật chảy ra nước, hôm nay Văn Ngọc Thư vừa vụng trộm trong hang đá với em chồng của mình xong, lỗ cúc đã sưng tấy lên, lúc này lại bị cây hàng to nóng của con riêng lấp đầy, bụng nóng và sưng lên, khó chịu kinh khủng.

Đại gia nhà Hạ không thích người vợ nam phong kiến, bảo thủ, đi vũ trường với cô em gái tân thời nhỏ xinh, không biết vợ nam của mình giờ đang ở trên giường của con trai, bị con trai đè xuống hung hăng đóng cọc. Họ vụng trộm không màng luân lý, dương vật của con riêng dập tới tấp vào lỗ cúc của mẹ kế nam, được bọc một tầng nước nhầy sáng lấp lánh, cặp mông đào của mẹ kế nam bị dập rung rinh qua lại.

"Sướng không mẹ kế, của tôi lớn hay lão già kia lớn?!"

Tiếng bạch bạch bạch càng lúc càng dồn dập, Hạ Tuần ấn chặt mông cậu, vừa hỏi vừa thẳng lưng thô bạo đâm vào cái động mất hồn, cố sức nghiền ép khối thịt mẩn cảm gồ lên, làm hành ruột run lẩy bẩy, bụng dưới cũng co rút theo.

Văn Ngọc Thư khó chịu ngửa đầu, cậu gần như gập đôi lại, chỉ có hai cái chân trắng nõn đang lủng lẳng hướng lên trên. Lỗ cúc hồng hào mỏng manh chưa bao giờ bị chồng chơi qua, chỉ vừa sưng tấy khi ngoại tình với em chồng của mình, bây giờ nghe con riêng hỏi như thế, kích thích loạn luân và ngoại tình cuốn lấy Văn Ngọc Thư, cả người suy sụp đến cao trào, run rẩy phun nước.

"Chậc chậc ... lại phun? Mẹ kế thật sự là làm bằng nước đấy." Hạ Tuần sung sướng thở dài, mồ hôi toát ra từ thân thể cường tráng, nằm trên cơ thể gầy gò trắng nõn của Văn Ngọc Thư, gặm nhấm cái cổ tuyết trắng, phần eo lắc lư nhanh, chỉ huy dương vật đâm vào tràng ruột run rẩy vừa mới đạt cực khoái, Văn Ngọc Thư vừa ngẩng đầu liền bị hắn cắn, vòng eo mảnh khảnh đổ mồ hôi, khoái cảm không ngừng dâng lên dưới, cậu gào khóc.

"Nhẹ... nhẹ thôi !!"

Va chạm mạnh bạo khiến chiếc giường lớn rung chuyển, chiếc chăn bông ưa thích nhăn nhúm, hằn lên những vết nước lớn sẫm màu.

Con riêng cao lớn, cơ bắp cường tráng lấm tấm mồ hôi, chồm lên người mẹ kế nam, cắn hôn lên cái cổ trắng như tuyết như một con chó điên, nhanh chóng cử động phần thân dưới.

Mẹ kế nam gầy hơn, cơ thể gần như bị người đàn ông trên người bao phủ hoàn toàn, thân dưới gấp khúc, cặp mông trắng như tuyết dính đầy nước, biến dạng do tác động của phần hông con riêng dập vào liên tục.

Một đôi chân trắng nõn bị đè lên ngực, hai chân hướng lên trời đung đưa theo nhịp nắc của con riêng, thế này quá xấu hổ, người đàn ông phong kiến ​​bảo thủ không chịu nổi, run rẩy khóc như sắp chết.

"Được rồi...... mẹ kế... Nói đi, là của tôi lớn hay của cha tôi lớn? Ai chơi anh sướng hơn? Nói đi, con trai sẽ nhẹ."

Hạ Tuần chăm chú nhìn cậu, vừa thở dốc vừa nói, đũng quần đập mạnh vào mông cậu, "bốp" một tiếng, dương vật to lớn dính đầy nước, nhanh chóng đâm vào nhụy hoa đỏ tươi đẹp đẽ.

Lỗ đít nhỏ của không chịu được kích thích co rút thật chặt, khi gậy thịt to lớn đâm vào rồi rút ra kịch liệt, một dòng nước trong suốt chảy ra. Văn Ngọc Thư không nhịn được nữa, cậu chỉ vừa được khai bao hôm nay, cái lỗ mềm mại đã bị em chồng địt đến sưng tấy rồi, giờ lại để cho vật cứng to và nóng hổi của con chồng hiếp dâm, đâm vào lỗ thịt mềm đến mức chỉ cần chạm vào là sẽ ứa nước, đau muốn chết đi được.

"Của... của cậu lớn, nhẹ... nhẹ thôi," Đôi lông mày thanh tú của Văn Ngọc Thư tràn đầy động tình, khuôn ngực trắng nõn mướt mồ hôi phập phồng kịch liệt, đầu vú trái bị cắn đến sưng đỏ, từ hồng nhạt trở nên lộng lẫy. Nhìn Hạ Tuần bằng một đôi mắt đen láy và sạch sẽ, cậu run lên vì khóc, nức nở nói gì đó, cậu luôn nói bằng giọng Giang Nam, rất mềm mại và quyến rũ.

Nhưng vừa chịu đựng xấu hổ xin tha xong, cậu đột nhiên bị khép chân lại, xoay người một cái, cây gậy thịt to lớn như que cời không hề chịu rút ra, xoay tròn trong lỗ hậu mẫn cảm của cậu!

"A !! Rút! Rút ra, xót quá ... ..., khốn ... khốn khiếp."

Hai tay cậu bị trói, quỳ ở trên giường vặn vẹo eo mông, dưới ánh đèn, da thịt trắng nõn phản chiếu ánh mềm mại, cái mông dẩu cao dính đầy chất lỏng, khe mông bị thứ hàng thô to thọc vào rút ra, cái lỗ nhỏ hẹp bị ép ăn cây gậy quá lớn, chất lỏng trong suốt dần dần chảy ra khắp chân.

Tâm lỗ sắp bị dương vật bự của con riêng đam nát rồi, nóng quá,... cứng quá.

Dương vật của hắn bị lời nói của cậu kích thích lại càng cứng hơn, cơ bắp lấm tấm mồ hôi, hắn dùng hai tay nắm lấy vòng eo thon thả của Văn Ngọc Thư, vừa kéo lại dập cậu vào háng mình vừa ngang nhiên nâng cây gậy đỏ tía thúc tới, tàn khốc như dã thú giao phối. Lỗ thịt mềm mại dù bị hành hạ vẫn cắn chặt lấy hắn không buông. Hắn sung sướng thở dốc, hạ mắt nhìn xuống bờ mông trắng tuyết bị đâm, miệng lỗ đỏ tươi cố gắng ngậm rồi nhả cây gậy đỏ tía ngày càng cứng hơn, bên trong càng đâm lại càng ướt.

Hơn nữa thân phận của họ còn cấm kỵ, loạn luân như thế khiến hai người không khỏi sướng đến rùng mình.

"Mẹ kế ướt quá, cắn thật chặt. Hưm ... Mẹ kế để tôi bắn vào được không?"

Con riêng liều mạng đẩy về phía trước, đánh mạnh vào tâm lỗ đã sưng phồng, mẹ kế nam nằm trên giường, chổng mông lên bị dương vật của hắn địt.

Bên ngoài mây đen che khuất mặt trăng, chồng đang cùng đàn bà khác nghe ca sĩ hát trong vũ trường, còn cậu thì làm tình với con riêng của chồng, thân thể tròng trành theo từng nhịp nắc, lỗ cúc bị mài đến mòn vẹt.

"Không ... không, tên khốn, cậu không thể, không thể bắn vào, a —— "

Người đàn ông đến từ Giang Nam chưa bao giờ trải qua những chuyện thế này, vừa ngoại tình với em chồng lại bị con riêng của chồng địt, bụng nóng ran, vừa nghĩ đến mình đang ngoại tình loạn luân với con chồng liền mẫn cảm, bụng ngày càng co thắt, cơ thể đung đưa trên giường trong tư thế giao phối của thú, vừa nghẹn ngào nức nở vừa thở hổn hển. Đôi tay đó đột nhiên ôm chặt lấy eo cậu, hung ác nện thật nhanh!

Nước dâm cuồn cuộn chảy ra, dương vật nóng hổi, ​​khi đút vào ép nước bay tứ tung. Hạ Tuần chỉ cảm thấy mình đâm vào nơi nóng bỏng và chặt chẽ, hít một hơi, ôm eo Văn Ngọc Thư nắc vào thành ruột, hắn sướng đến đốt sống cùng tê dại, dương vật càng ngày càng cứng đâm trong lỗ hậu của mẹ kế nam mà bạch bạch bạch nắc. Văn Ngọc Thư như không chịu được nữa, nhéo hắn một cái, run rẩy cả buổi mới toát ra được một âm thanh vô lực.

"A..."

"Bắn! Bắn đầy mông mẹ kế, để mẹ kế ngậm tinh dịch của tôi, mặc quần áo của tôi mà về!"

Dương vật dính đầy chất lỏng ướt át ra vào trong lỗ thịt mềm nhũn, hai quả trứng ở cửa hậu co rút lại như con cá nóc, tinh dịch nóng hổi cứ thế phun ra từng hồi. Hai người ngoại tình sướng muốn chết đi được, thân dưới giao hợp kịch liệt, tinh dịch đặc sệt trong cái lỗ đỏ tươi bị dương vật to không nỡ rút ra đè ép, không ngừng chảy ra nhớp nháp nhớp nháp, uốn lượn xuống đôi chân trắng nõn mềm mại của mẹ kế nam.

Đầy! ! Bị chó điên nhỏ bắn đầy!!

Văn Ngọc Thư đột ngột ngẩng cổ lên, hai mắt mở to, môi bị cắn nát tan, cả người run rẩy vì bị xuất tinh bên trong, trong đầu chỉ toàn là ý niệm đang lừa gạt Hạ Thừa Tự, đối tượng ngoại tình lại là con trai riêng của gã, dương vật cứng quá ... sướng quá, được bắn đầy..

Phía dưới phun nước, phía trên bắn không được, chân tay run lên vì hưng phấn, lồng ngực mồ hôi phập phồng kịch liệt, cậu thở hổn hển, thật lâu sau khoái cảm làm đầu óc trắng xóa mới dần dần biến mất.

Sau khi qua cơn cực khoái, Văn Ngọc Thư hoàn toàn mất đi sức lực, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, nằm sấp xuống chăn bông gấm, thân trên mềm nhũn, da thịt mướt mồ hôi phản chiếu lấp lánh ánh sáng, cặp mông trắng vểnh lên, kẹp lấy dương vật của con chồng đang không ngừng bắn bên trong. Hai chân càng thêm lầy lội, dương vật nhỏ tinh xảo phía trước đang phồng lên cứng ngắc đỏ ửng, như bị kích thích quá mức đâm ra hỏng, muốn bắn cũng không được.

Một mùi dâm đãng lan ra giường lớn, tiếng thở dốc hồi lâu chưa ngừng lại.

Hạ Tuần tận hưởng khoái cảm lỗ cúc mút lấy dương vật sau cơn cực khoái, lại háo hức muốn thử lần nữa, nhưng chắc do thấy mẹ kế nam yếu ớt như sắp tắt thở, đành phải rút đồ ra.

Thứ đã ướt đẫm nước được rút ra liền phát ra tiếng 'baa', lỗ thịt đỏ tươi lập tức co rút lại, một dòng tinh dịch trắng đục chảy ra.

Hạ Tuần mồ hôi nhễ nhại, đầu cũng không còn đau nữa, cũng tỉnh hẳn rượu, thấy Văn Ngọc Thư mông chảy đầy tinh trùng, hạ thân ướt nhẹp, liền vác theo dương vật tím vẫn còn đứng thẳng của mình xuống giường, xách chậu nước và khăn mặt tới.

"Chảy hết ra rồi, để tôi lau cho mẹ kế."

Hắn đứng dậy khỏi giường, cười nói, một tay tách rộng chân Văn Ngọc Thư, lấy khăn lau phần dưới đầy dâm dịch của cậu.

Tiếng nước chảy tí tách lại vang lên, nước trong chậu dần trở nên đục ngầu, Hạ Tuần lau sạch chất lỏng nhớp nháp trên chân cậu. Lúc chuẩn bị hôn, người đàn ông đã im lặng đột nhiên đưa tay lên đánh vào mặt hắn.

Văn Ngọc Thư đáng lẽ phải tức giận khi bị con riêng của mình cưỡng hiếp, nhưng cậu thực sự không còn sức lực, bàn tay như lướt nhẹ trên mặt hắn.

Hạ Tuần đang chuẩn bị vuốt ve an ủi cậu sững sờ trong giây lát, hắn cau mày đánh giá mẹ kế nam trần truồng nằm dưới thân mình, đôi mắt đỏ hoe, đau khổ cực kỳ mà nhìn hắn, khí thế lập tức bay biến mất, cất giọng như hờn dỗi.

"Anh lại đánh tôi?"

Văn Ngọc Thư vừa rồi cũng quá sướng, rùng mình cảm thán eo chó điên nhỏ thật khỏe. Cậu vốn sở hữu dung mạo tuấn tú, hiện tại khuôn mặt tuấn tú đầy dục tình, lông mày thanh tú cũng hoạt sắc sinh hương, đôi mắt xinh đẹp dịu dàng đầy nước mắt, nhìn Hạ Tuần im lặng rơi lệ, ướt cả gối, nhẹ giọng mắng:

"Súc sinh."

Tim Hạ Tuần tê dại, cảm thấy mình thực sự đã uống quá nhiều, bị mắng là súc sinh lại kích động như thế. Cặp mắt màu hổ phách hứng chớp chớp: "Mẹ kế mắng thật dễ nghe, tôi lại cứng lên rồi."

Thứ nóng hổi phấn chấn đè lên chân khiến Văn Ngọc Thư căng thẳng. Cậu thầm nghĩ, đệt, đúng biến thái. Khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, cả buổi cũng không tiêu được, cuối cùng quay mặt đi không nhìn hắn.

Hạ Tuần chậm rãi vuốt má Văn Ngọc Thư bằng một tay, để mắt cậu nhìn mình, ung dung cạy góc tường của bố ruột:

"Nghe nói ông già kia đi vũ trường với Quý Phàm Nhu? Mẹ kế chỗ nào cũng tốt chỉ là không có mắt nhìn người. Ông ta đã không thương anh, nên anh cứ vui vẻ với tôi đi."

Môi Văn Ngọc Thư mấp máy, lời mắng mỏ bị cậu nuốt trở lại, cậu quay mặt đi, đẩy hắn người ra khỏi người, hai chân run rẩy leo ra khỏi giường, nhìn thấy quần áo trên mặt đất đã hỏng không mặc được nữa, cậu bước đến tủ của con riêng.

Vừa mở cửa, mùi xà phòng thoang thoảng trên người Hạ Tuần tỏa ra, cậu lục tung đống quần áo treo trong tủ và tìm thấy một bộ áo sơ mi trắng và quần âu cậu có thể mặt, tuyệt không dám đụng đến mấy cái quần lót đen đó, cúi gằm mặt xuống vì xấu hổ mà mặc vào.

Hạ Tuần cao lớn và rắn chắc. Quần áo của hắn hơi rộng so với Văn Ngọc Thư, khiến vòng eo của cậu trông càng nhỏ hơn. Cổ áo quá lớn lộ ra xương quai xanh và bờ vai, da thịt trắng như tuyết in hằn những dấu đỏ rải rác. Cậu vươn tay kéo quần áo che kín da thịt, che giấu hết thảy dấu vết dưới quần áo, giờ phút này từ trong ra ngoài cậu đều được bao phủ bởi mùi của Hạ Tuần.

Hạ Tuần ngồi dậy trên chiếc giường lớn có kệ chạm khắc cổ kính, ngơ ngác nhìn cảnh mẹ kế nam mặc đồ của mình, lòng thoáng rung động, nhưng rồi sắc mặt lại tối sầm, không vui hỏi.

"Rốt cuộc tôi không bằng ông già kia ở chỗ nào? Ông ta già rồi, còn được bao nhiêu năm."

Văn Ngọc Thư mệt đến không muốn nhúc nhích ngón tay, giọng nói cũng khàn khàn, lười cãi nhau với chó điên nhỏ, cậu phải nhanh chóng trở về, nếu không Hạ Thừa Tự trở về thấy cậu trong bộ quần áo của con riêng sẽ lại có chuyện. Cậu mặc quần áo mang giày xong, bước ra khỏi tầm mắt của đối phương.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tuần bị người khác coi thường như vậy. Hắn nằm xuống giường, xoay người nhắm mắt ngủ như thích đi thì đi, nhưng chẳng được bao lâu hắn tức giận ngồi dậy, mặc lại quần áo rồi sải bước chạy theo.

Hôm nay trời mưa to, ban đêm gió thổi qua lạnh, Văn Ngọc Thư được gió thổi, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng lạnh chưa được bao lâu, sau lưng liền ấm áp, thanh niên đuổi theo mặc áo sơ mi mỏng quần tây, cổ áo sơ mi lộ ra một mảnh da thịt nhỏ, cũng không thấy lạnh lắm, lấy áo khoác choàng cho cậu, gió lạnh liền bị chặn lại bên ngoài. Thấy cậu nhướng mắt nhìn mình, khuôn mặt quá tuấn tú nhướng mày, cà rỡn nói.

"Anh đi bộ được không? Hay tôi cõng mẹ kế về nhé?"

Văn Ngọc Thư thu hồi ánh mắt, túm lấy áo khoác trên vai không biết nên nói cái gì, trầm giọng nói: "Không cần."

Hạ Tuần không nói thêm gì nữa, đi theo bên cạnh, ung dung đi đến nhà chính.

Nhà chính cách sân viện của hắn không xa, đi vài bước là đến, Văn Ngọc Thư liếc mắt nhìn phòng người hầu lờ mờ có ánh đèn, bước chân càng lúc càng chậm, sau đó liền dừng lại, nhịn không được mà nhìn lại hắn, tiếc là ở đây không có trà, nếu không Văn Ngọc Thư không biết đã bưng trà tiễn khách bao nhiêu lần.

Hạ Tuần nhìn sơ cũng có thể hiểu ý của cậu, hừ thầm trong bụng, dù sao cũng là lần đầu tiên hắn mới ăn được mẹ kế này, giống như một con sói con bảo vệ thức ăn, đôi mắt hổ phách cong cong ngâm đầy mật độc quấn lấy cậu:

"Mẹ kế, con trai đi nhé, nhưng mà nhắc nhở mẹ kế một câu, nếu không muốn bố tôi phát hiện ra quan hệ của chúng ta, thì đừng có cho ông ta chạm vào mấy ngày tới, nếu không ... cho dù ông ta không phát hiện ra, tôi cũng sẽ địt anh trước mặt ông tâ đấy. "

Hắn cà lơ phất phơ, hai chữ kia lại nhấn mạnh, Văn Ngọc Thư không biết là xấu hổ hay tức giận mà mặt đỏ bừng, mặc kệ hắn đi thẳng vào phòng.

Cậu tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ ôm sát, cất quần áo của Hạ Tuần giấu dưới tủ, may mà Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần đều để lại dấu vết ở không ở nơi dễ nhìn thấy, nhưng chỉ cần cậu cởi cúc áo ra là có thể nhìn thấy những dấu vết đỏ đỏ dưới bộ đồ ngủ.

Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, có tiếng bước chân bên ngoài, Hạ Thừa Tự đã trở lại. Hôm nay gã đi vũ trường với Quý Phàm Nhu, được ăn được nói nên tâm trạng thoải mái.

Gã treo mũ và áo khoác len lên kệ rồi đi sang bên cạnh tắm rửa, thay bộ đồ ngủ rất Tây, cau mày nhìn khuôn mặt ửng hồng cắn chặt môi của Văn Ngọc Thư, trong lòng thầm nghĩ hạ dược một thời gian rồi cũng không thấy cậu có chuyện gì, thậm chí còn trông tốt hơn? Môi vợ gã có đỏ như vậy sao?

Thế ra đã bỏ thuốc cho Ngọc Thư rồi hả thằng chó này!!!!

"Miệng bị sao vậy?"

Văn Ngọc Thư đang dọn giường và chăn bông dừng lại, sau đó tiếp tục động tác, nhẹ nhàng nói: "Tôi vô tình cắn phải."

Mối quan hệ vợ chồng của họ chỉ có hư danh, Hạ Thừa Tự chưa bao giờ quan sát Văn Ngọc Thư như thế nào. Ở chung với gã cũng chẳng khác ở một mình, vô vị như nước. Sau khi hỏi một câu hỏi tượng trưng như vậy, gã "ừm" chiếu lệ, nằm xuống phía trong xoay người đi ngủ.

Đèn tắt, cả hai nằm chung một giường, khi chồng úp mặt vào tường, vợ nam "nhạt nhẽo" đưa tay chạm vào môi, sờ vào dấu vết không nhịn được mà tự mình cắn nát vì con chồng đâm quá sâu. Mây đen che trăng trôi đi, một tia ánh trăng tràn vào nhà, cúc áo ngủ buộc chặt, che đi dấu vết ái muội, một số do em trai chồng làm, số còn lại là của con ruột của chồng.

Dưới chiếc tủ quần áo gỗ nguyên khối đắt tiền bên cạnh còn nhét một bộ quần áo xịn, đó là bằng chứng cho thấy vợ nam của gã đang vụng trộm với con riêng.

Cắm cho tên cặn bã bên cạnh hai cái sừng to dài, Văn Ngọc Thư cảm thấy thoải mái, thỏa mãn nhắm mắt lại, chuẩn bị đi ngủ, không quên cho hệ thống cho Hạ Thừa Tự một châm để gã ngủ ngon hơn.

Phòng con riêng cách không xa, con chó điên nhỏ đang nằm trên giường một mình trằn trọc trong đêm tối. Hắn mở to đôi mắt sói sáng lấp lánh, ngửi mùi dâm mỹ còn lại sau khi giao hợp, nghiến răng trèo trẹo nghĩ thầm, ông bố hắn quá được hời đi.

...

Nhà Hạ ngoài lão thái thái, ngay cả tên cặn bã và nữ chính đều có việc riêng nên chỉ có thể quây quần bên nhau trong bữa cơm.

Có rất nhiều thức ăn trên một chiếc bàn tròn lớn bằng gỗ đàn hương ở sảnh thiện, sau khi ông cụ Hạ mất, các vợ nhỏ của ông hầu như đều trốn tránh không ra ngoài, tuy dòng chính không nhiều nhưng thức ăn và quần áo thì tốn kém vô cùng.

Bà cụ Hạ dùng canh gà vào buổi sáng, tên chồng cặn bã và nữ chính không ăn sáng bằng món Trung Quốc, thích bánh mì trắng hoặc cà phê, sữa bò giống người nước ngoài. Hai chú cháu Hạ Tuần và Hạ Thừa Tự không quen ăn đồ Tây, cảm thấy không no, dẫn đến việc trên bàn đồ ăn Đông Tây kết hợp. Những chuyện nhỏ nhặt như thế này từ trong ra ngoài, bao gồm ai uống trà ai uống cà phê, đều do Văn Ngọc Thư sắp xếp.

Nhưng rõ ràng mẹ con nhà Hạ và Quý Phàm Nhu không coi trọng những chuyện nhỏ nhặt này, và họ cũng không nghĩ nó là gì cả.

Trên bàn có tiếng bát đũa va chạm vào nhau, Hạ Tuyết Phong ăn vài miếng thì dừng đũa, nhìn Văn Ngọc Thư đang uống cháo - hay chính xác là vết thương trên môi cậu - với đôi mắt đen lạnh, nụ cười thản nhiên của hắn tắt dần. Hạ Tuần ngày hôm qua không uống bát canh giải rượu kia, lúc tiễn Văn Ngọc Thư trở về, gió lạnh lại thổi qua, Văn Ngọc Thư bị hành hạ như thế không bệnh, hắn ngược lại lại đổ bệnh, dựa vào lưng ghế ủ ê.

Bà cụ Hạ hớp một ngụm canh gà, lau miệng: "Hai ngày nữa là sinh nhật tôi rồi. Giấy mời đã chuyển hết chưa?"

Văn Ngọc Thư đặt chiếc thìa xuống, đáp: "Đã giao rồi, các món ăn tiệc sinh nhật đều do đầu bếp nổi tiếng của mấy nhà hàng làm, bốn mươi bàn yến tịch, tám mươi bàn vây cá, một trăm bàn thường, các vị khách quý và bà con dùng bữa tại nhà Hạ, không thân thì ở nhà hàng."

Quý Phàm Nhu du học nhiều năm ở nước ngoài, được giáo dục tự do và dân chủ, cô ta không thể chịu đựng được những suy nghĩ phong kiến ​​và những điều cổ hủ. Nghe Văn Ngọc Thư sắp xếp tiệc sinh nhật, cô ta không nén được, lẩm bẩm: "Mọi người đều bình đẳng, tại sao họ lại bị đối xử khác nhau?"

Hạ Thừa Tự khẽ nhíu mày khi nghe lời lẩm bẩm này, gã luôn được đông đảo học sinh yêu thích vì thường gửi bài châm biếm xã hội cũ và những thói hư tật xấu thời phong kiến lên báo, nếu để có người biết chính trong nhà gã còn có tư tưởng cổ hủ thế này thì coi sao được, thế là nói: "Tất cả đều dùng tổ yến đi."

Văn Ngọc Thư thật sự không nói nên lời, cậu cũng không phải phản đối tư tưởng phóng khoáng, cũng biết trong thời kỳ sau này của Tân Văn hóa Phong trào còn có những cô con gái không nhận cha, gọi là bạn bè, càng không phủ nhận phong trào văn hóa mới giải phóng mọi người khỏi các tư tưởng cổ hủ, chẳng qua là hai thanh niên thời đại mới đi du học này không thể ở nhà biết củi, gạo, dầu, muối đắt đỏ thế nào! Của hiếm thì quý, Tổ yến ở thời Trung Hoa Dân Quốc vốn đã hiếm, đã đắt đến mức mà nghe đến Văn Ngọc Thư đi thử các món ăn thôi cũng xót rồi, thế mà hai con người kia há miệng là đòi tất cả bàn đều đãi tổ yến.

Trong lòng đang nghĩ muốn lật bàn, nhưng ngoài mặt lộ ra vẻ khó xử nhẹ giọng thuyết phục: "Đại gia, dùng quá nhiều yến sào như thế thì phải đi mua từ tỉnh khác mới đủ, tiền sẽ đắt gấp mấy lần. Hay là hạ tất cả xuống thành bàn vi cá đi."

Bà cụ lại không vui, đang đợi đến thọ yến, các quan viên cấp cao vì Hạ Tuyết Phong mà đến càng thêm nở mày nở mặt, chuyện này không làm cho bà ta mất mặt không vui nói: "Không được."

Hạ Thừa Tự bên cạnh cũng cảm thấy không được, rất mất thể diện, cau mày không nói gì.

Hạ Tuần bị họ nhao nhao đến đau cả đầu, mệt mỏi nhìn xuống, không thèm ngẩng đầu lên: "Phân cấp thì la bất bình đẳng, cào bằng thì nói mất mặt, thật khó hầu hạ."

Hạ Thừa Tự và bà cụ không ngờ Hỗn Thế Ma Vương lại không màng cấp bậc lễ nghĩa như thế, tất cả đều nổi giận. Hạ Thừa Tự nghiêm khắc nói:

"Không biết phép tắc. Người lớn nói chuyện mày được xen vào sao?!"

Hạ Tuyết Phong chậm hơn một bước, nghe đến đây thì đột nhiên bật cười: "Không phải đại ca vừa nói mọi người đều bình đẳng à, sao còn tự dán cái mác trưởng bối lên người? Thọ yến cũng sắp đến rồi, anh dâu nhỏ cũng đã sắp xếp xong xuôi, không vừa ý mọi người chỉ chép miệng vài cái, người ta phải chạy đôn chạy đáo cả ngày để thay đổi đấy. Anh cả, mẹ, thế này không tốt đâu."

Quý Phàm Nhu đỏ mặt ngay lập tức, cô ta muốn nói điều gì đó lại thôi. Hạ Thừa Tự và bà cụ Hạ cũng xanh mặt, bà Hạ ôm ngực ai u mắng con bất hiếu, rõ ràng bị chọc đến tăng xông.

Bữa cơm cuối cùng cũng không ai ăn nổi, bà cụ một tay che ngực, ngón tay run rẩy chỉ về phía cửa bảo Hạ Tuyết Phong cút. Hạ Tuyết Phong rất quyết đoán chỉnh lại ống tay áo quân trang, ung dung ra cửa.

Quý Phàm Nhu chạy đến an ủi bà cụ sắp mất bình tĩnh, Văn Ngọc Thư thấy cũng không tiện ở lại nên đi ra ngoài. Hạ Tuần chuẩn bị rời đi đã bị bị người bố của mình đen mặt cản lại không cho đi.

Ngay khi Văn Ngọc Thư vừa đi ra khỏi tầm mắt của nha hoàn đã bị một bàn tay đeo găng tay da kéo vào góc hành lang, bị bất ngờ chưa kịp phản ứng, cậu đã bị áp vào bức tường lạnh lẽo, bàn tay đó cách một lớp găng tay da vuốt ve cằm cậu. Một người mặc quân phục màu nâu nhạt đứng ở trước mặt, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vết thương trên khóe môi, cười nửa miệng lẩm bẩm, "Anh dâu quên tôi nói cái gì sao? "Găng tay da lạnh lẽo khẽ lau đôi môi bị trầy, chậm rãi, để lộ chút hơi lạnh.

"Tôi đã nói, đừng để hắn chạm vào em mà."

Ban ngày ban mặt người người ra vào, chỉ cần ai đó nhìn về phía này đều có thể nhìn thấy tư thế mờ ám của em chồng và anh dâu, hơi thở Văn Ngọc Thư trở nên rối bời, cậu không thể không quay đầu lại xem có ai xung quanh không, nhưng lại bị Hạ Tuyết Phong túm cằm không thể động đậy, cậu miễn cưỡng từ bỏ ý định này, nhỏ giọng khó hiểu thì thầm:

"Nhị gia, anh định làm gì?"

Hạ Tuyết Phong ngoài mặt thì đang cười, nhưng trong mắt không hề lộ ra ý cười, trong lòng có chút không hài lòng: "Em nghĩ thế nào? Anh dâu nhỏ, anh cả của tôi ngoài đụng vào chỗ này còn chỗ nào khác không?"

Ngang ngược đến cục đất còn phải nhảy nên tức giận, Văn Ngọc Thư mím môi không nói gì.

Hạ Tuyết Phong nheo mắt lại: "Không nói cho tôi biết? Anh dâu, Nhị gia là đồ khốn kiếp, đừng làm tôi ột đồ làm em ngay ở đây."

Văn Ngọc Thư kinh ngạc nhìn hắn, đỏ bừng mặt không biết là xấu hổ hay vì tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái. Cậu thật sợ hai tên điên này, giọng Ngô Nông vốn đã mềm lại càng thêm mềm mại: "Tự tôi sơ ý cắn, đại gia không đụng vào."

Hạ Tuyết Phong cân nhắc một lúc, liền ngẩng đầu nhìn Văn Ngọc Thư: "Cắn lại cho tôi xem?"

Văn Ngọc Thư sợ bị phát hiện chuyện ngoại tình của hai người nên rất căng thẳng, chỉ muốn hắn mau buông mình ra, liền vội càng tự cắn mạnh môi, làm Hạ Tuyết Phong giật mình nhanh chóng đưa ngón tay vào miệng Văn Ngọc Thư, bị cậu cắn tê rần ngón tay, hít hà một tiếng. Hắn đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên nghe nói đến Văn Ngọc Thư hắn đã có suy nghĩ gì về cậu, không nhịn được gục đầu lên vai cậu nở nụ cười, vui vẻ một lúc lâu.

Nếu lúc sau không nghe phụ tá đang hỏi thăm người hầu có thấy mình ở đâu không, Hạ Tuyết Phong cũng không thể buông tha cho anh dâu "đầu óc không tốt" của mình nhanh như vậy mà phải trêu chọc cho đến cùng. Nhưng giờ việc quân quan trọng, hắn đành tiếc nuối rút ngón tay ra khỏi khoang miệng ướt át, hôn lên khóe môi, từ trong góc bước ra ngoài, nói vài câu với phụ tá rồi rời khỏi nhà họ Hạ.

Văn Ngọc Thư chờ họ đi khuất mới ra ngoài, ai ngờ vừa tránh được cái vỏ dưa liền bị vỏ dừa bịt miệng từ phía sau kéo vào một góc khác, tường đá lạnh áp sát trên lưng, cơ thể nóng bỏng của con chó điên nhỏ áp sát, hơi thở của người bên kia nóng rực, một bàn tay khô nóng cởi từng cúc áo của cậu, tiến vào sờ soạng một thứ gì đó cứng rắn, Văn Ngọc Thư hơi rùng mình một cái, cau mày rên rỉ, bên tai nghe thấy một người đàn ông nhếch mép cười.

"Đầu vú của mẹ kế cứng quá, lúc ăn cơm tôi thấy nó đẩy cả áo lên."

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro