🏵️[VỢ NAM HIỀN HUỆ].9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thậm chí không thèm ngẫm lại xem súc sinh nào đã cắn sưng phồng, mặc quần áo vào khiến Văn Ngọc Thư vừa đau vừa ngứa, hành hạ cậu cả buổi sáng.

"Đừng ... đừng chạm vào."

Đại trạch nhà Hạ lợp bằng gạch xanh và ngói xanh, bên kia vòm tròn có tiếng người hầu vang lên. Văn Ngọc Thư đỏ bừng mặt, bắt lấy tay Hạ Tuần không cho hắn thả dê trong áo trường sam, nhưng sức lực của cậu không là gì so với con chồng cường tráng, bàn tay nóng bỏng vươn vào trong quần áo, sờ lên ngực cậu, nhéo nhéo hai đầu vú sưng tấy khiến Văn Ngọc Thư khẽ run lên, "A" nhẹ một tiếng.

Trên người cậu luôn có mùi thơm thoang thoảng, giọng Ngô Nông mềm mại của vùng Giang Nam run lên, không dám để lộ ra hành động xấu xa của con chồng, chỉ có thể dùng hai tay nắm lấy cổ tay của hắn ngăn cản, bị con chồng chặn vào trong góc tường, anh đưa một tay vào bên dưới lớp trường sam, véo đầu vú sưng cứng, run rẩy vì bị bắt nạt. Hạ Tuần rất táo bạo, giữa thanh thiên bạch nhật, lúc nào đó có thể sẽ có người đi qua, Văn Ngọc Thư sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng hắn không hề sợ hãi. Tối hôm qua hắn suy nghĩ cả đêm, lão bố hắn tốt ở chỗ nào, càng nghĩ càng tức, cả đêm trằn trọc mãi không ngủ.

Hắn nhốt mẹ kế nam vào trong góc tán tỉnh, cúi đầu lười biếng vùi vào chiếc cổ trắng như tuyết, ngửi lấy mùi thơm cơ thể. Hơi thở nóng bỏng dị thường phả lên cổ, chỉ một lúc làn da trắng đỏ ửng lên, một cổ tay hơi lạnh còn bị hắn nắm lấy, vẫn tiếp tục sờ soạng bên trong lớp áo, cất giọng biếng nhác nói:

"Sờ một chút thì đã sao? Con trai đến giờ còn chưa bú được ngụm sữa nào của mẹ kế đâu. Mẹ kế vén áo lên cho tôi bú nhé?"

Văn Ngọc Thư xấu hổ đến phát điên: "Tuần tiểu gia, cậu bao nhiêu tuổi rồi, buông ra!"

"Lớn bao nhiêu thì cũng là con của mẹ," Hạ Tuần xoa xoa cổ của cậu thản nhiên nói, "Uống chút sữa thôi cũng không được?"

Văn Ngọc Thư ngượng đến chín cả người, sống quy củ nhiều năm như vậy, sau khi kết hôn xong chồng không thương, ngay cả hôn cũng không có, càng đừng bàn đến mấy lời hạ lưu kích thích này. Cậu chưa bao giờ nghĩ có một ngày chồng không thương, nhưng em chồng và con chồng lại thích bắt nạt cậu như vậy.

Nhưng cậu không thể làm gì được, coi như có tức cũng chỉ biết tát rồi mắng súc sinh thôi, vẫn buộc phải nghe đối phương nói bậy, kéo vào góc khuất mà sờ soạng. Núm vú sưng đỏ bị véo đến đau,, đầu vú nhỏ nguyên bản màu hồng nhạt bị tàn phá sưng tấy lên, đẩy vải áo phồng lên một chút, bờ ngực trắng nõn cũng đỏ bừng.

May mà có người từ xa đi tới, Hạ Tuần cũng không dám điên cuồng như vậy, nghe tiếng bước chân, động tác sờ sờ trong trường sam đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu tiếc nuối lẩm bẩm cái gì, chậm rãi cài cúc áo, chỉnh lại quần áo xộc xệch cho mẹ kế nam đang trắng bệch mặt, sau đó buông cậu ra lùi lại một bước.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, người hầu vừa vào cửa vòm, nhìn thấy bà cả mặt sượng sùng đứng bên cạnh tiểu gia, liền giật mình vội vàng chào: "Tiểu gia, đại nãi nãi."

Văn Ngọc Thư tim đập thình thịch, cũng không dám dừng lại, bận tranh thủ thời gian người hầu chào hỏi vội vàng rời đi.

Hạ Tuần tức giận hừ mũi, hắn còn chưa trêu chọc đủ đâu, nhưng gần đây Tây phương thường xuyên xảy ra xích mích, Nhật Bản cũng ngo ngoe muốn nổi lên, buổi chiều hắn còn phải đi bàn chuyện dược phẩm súng đạn với chú hai, hiện tinh thần không tốt lắm, tốt nhất là phải về ngủ tiếp.

Hắn xoay người trở lại viện của mình, vừa mới ngồi xuống ghế bưng lên một chén trà, người hầu liền bưng tới một bát mì nóng: "Chủ nhân, đại nãi nãi phái người nói sáng hôm nay ngài không ăn được nhiều, cơ thể cũng không khỏe nên bảo tiểu nhân nấu mì cho ngài, chờ sau đó bác sĩ đến khám."

Hạ Tuần vừa vào phòng liền mất tinh thần trêu chọc mẹ kế, lười biếng ngồi xuống ghế, nghe người hầu nói liền dừng uống trà: "Nói cho cậu biết khi nào?"

Người hầu suy nghĩ một chút: "Chắc là lúc vừa ăn sáng xong, đại nãi nãi kêu nha hoàn ở cửa đến báo cho tiểu nhân. Nha hoàn đấy cũng nhắc tới chuyện Nhị gia và lão thái thái cãi nhau. Đại nãi nãi vừa ra cửa đã túm lấy cô ấy nhờ báo cho tiểu nhân nấu mì. "

Hạ Tuần nhướng mày, liếc nhìn bát bì đang bốc hơi khói bàn, trong lòng lại sảng khoái, bất cần đời cười một tiếng.

"Không biết mẹ kế nam đức hạnh của mình có đang hối hận không."

Người hầu khó hiểu gãi đầu.

Hạ Tuần không trả lời nghi ngờ của người hầu, đóng nắp tách trà 'cách' một tiếng, đặt nó sang một bên, cầm đũa lên ăn sạch bát mì, người hầu khom lưng bưng bá xuống, nhìn cái bát sạch sẽ đến đáy, thầm thở dài, nhìn xem, thiểu gia của chúng tôi đói thành cái dạng gì rồi, ăn sạch cả một bát lớn!

Ở đằng kia, Hạ Tuần xoa bụng rồi đi nằm, nhưng cứ trằn trọc không ngủ được, tự hỏi không biết có phải mình bị bệnh không.

...

Văn Ngọc Thư mấy ngày nay rất kích thích, lần nào cũng bị hai chú cháu nhà họ Hạ thay phiên quấy rối, người kia vừa đi người nọ lại đến chặn đường, hai người còn nghĩ những vết nhỏ trên người đều là tên cặn bã làm, tính chiếm hữu chết tiệt của đàn ông khiến họ càng thêm chướng mắt Hạ Thừa Tự vô tội. Dù Hạ Thừa Tự có nói gì, Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần đều cà khịa đến mức gã tức nghẹn cổ họng, phất tay áo bỏ đi.

Cũng vì thế hai chú cháu lại thấy hài lòng với nhau hơn.

Mà Hạ Thừa Tự thì cảm thấy mình thật xúi quẩy, có một đứa em và một đứa con trai khốn nạn như vậy, không nể tình ruột rà từ chối giúp gã thì thôi, lại còn móc mỉa nói kháy gã khắp nơi! Gã cũng là thiên chi kiêu tử được săn đón, không thể nuốt trôi cục tức này, quyết định sẽ không cầu xin họ cả đời, vừa thầm thề thốt như thế thì nha hoàn của Quý Phàm Nhu bất ngờ xông vào, quỳ xuống trước mặt gã khóc lóc cầu xin gã cứu tiểu thư.

Hạ Thừa Tự không biết chuyện gì, hỏi một chút mới biết rằng Quý Phàm Nhu đi biểu tình với các học sinh để phản đối tư tưởng xã hội cũ, xảy ra mâu thuẫn với những người trong đồn cảnh sát. Những người trẻ tuổi quá khích đã vô tình làm ai đó bị thương, thế là cảnh sát có lý do, tóm sạch vào ngục giam!

Mắt gã tối sầm, Phó trưởng đồn công an thường xuyên bị gã chế giễu trên báo, nếu là người khác cứ cầm tiền đến chuộc, thể nào cũng phải nể mặt nhà Hạ, nhưng lần này mặt mũi của gã vô dụng, đành phải để Hạ Tuyết Phong hoặc Hạ Tuần đi ...

Nha hoàn không ngừng khóc lóc, cầu xin gã cứu tiểu thư, Hạ Thừa Tự khó xử đến mức suýt nôn ra máu, nhưng đó là người tình của gã, gã cũng rất thích quan niệm tân thời bài trừ tư tưởng phong kiến cổ hủ của cô ta. Do dự cả buổi, gã đành bảo nha hoàn đi về trước, còn gã quay lại và tìm Văn Ngọc Thư.

Văn Ngọc Thư đang đọc sổ cái trong phòng làm việc, nghe thấy tiếng cửa mở, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn thấy tên chồng cặn bã mặc âu phục ba mảnh, đeo đồng hồ bỏ túi, kính mắt dây vàng, làm màu từ trên xuống dưới đang nhìn mình. Dù gì Hạ Thừa Tự nhìn cậu lâu một chút cũng không muốn, cậu lấy làm lạ nhìn lại gã.

"Đại gia." Sau khi chào hỏi tượng trưng, ​​cậu lại cúi đầu bận bịu việc riêng của mình.

Hạ Thừa Tự dè dặt "ừm" một tiếng, thấy Văn Ngọc Thư không để ý, gã đi tới bên tủ đầy sách, nhìn mấy quyển sách trên đó rồi im lặng một hồi, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xuống ghế cầm cốc trà. Còn chưa uống hớp nào đã "chát" một tiếng buông xuống, vẻ mặt bồn chồn. Phía sau bàn làm việc, Văn Ngọc Thư chậm rãi lật sổ cái, biết cặn bã có việc muốn nhờ mình, cậu làm lơ tiếp tục xem sổ sách, không mở miệng, để tên cặn bã sốt ruột giãy dụa.

Sau hơn mười phút, Hạ Thừa Tự cuối cùng cũng mở miệng, hắng giọng, như đang nói chuyện gì vụn vặt, bình tĩnh mở miệng.

"Phàm Nhu đi biểu tình cùng các học sinh nên bị bắt. Cậu đi báo cho chú hai, bảo chú ấy đến đồn cảnh sát đưa Phàm Nhu trở về."

Văn Ngọc Thư Ngưng lật từng trang, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "... Đại gia, bảo tôi đến nói chuyện với Nhị gia?"

Hạ Thừa Tự ngượng ngùng cầm tách trà lên, cúi đầu thổi lá trà, gã không bỏ được sĩ diện, lại sợ bà già phong kiến bảo thủ biết chuyện này sẽ có ấn tượng không tốt với Quý Phàm Nhu, cho nên chỉ có thể để Văn Ngọc Thư đi, để anh dâu này đi nói với em chồng.

Gã mơ hồ "ừm" một tiếng, cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, nhiều nhất là Văn Ngọc Thư bị Nhị gia cùng tên nghiệt súc kia chế nhạo vì là vợ của gã.

"Nếu lão nhị nhân cơ hội yêu cầu bất cứ điều gì, cậu cứ đồng ý trước, chuộc Phàm Nhu trở lại đã. Cô ấy yếu đuối không thể chịu được khổ."

Văn Ngọc Thư trong lòng ồ lên một tiếng, xúc động nói, không ngờ tên cặn bã lại tự đưa sừng nhờ mình cắm, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ cảm xúc. Đương nhiên, Hạ Thừa Tự chắc chắn không biết tại sao, cậu rũ mi xuống, ngồi yên lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Khi đến viện của Hạ Tuyết Phong, cậu thấy hai chú đang ngồi nói chuyện với nhau, một người mặc quân phục màu nâu nhạt với thắt lưng bản to, đi ủng quân đội quấn quanh bắp chân, đeo găng tay da đen, mũ quân đội đặt bên cạnh, chậm rãi nhâm nhi tách trà.

Người kia mặc áo khoác da màu đen và đi ủng ngắn, lười biếng dựa vào chiếc ghế rộng được chạm khắc. Cậu loáng thoáng nghe cái gì mà gần đây Phương Tây tranh chấp, Nhật Bản muốn nhân cơ hội âm mưu gì đó. Hạ Tuyết Phong trầm mắt lắng nghe, sau đó nhắc đến vài câu về khoáng sản và công nghiệp nặng.

Tuần tiểu gia không chỉ giao thiệp trong Bắc kỳ lục tỉnh. Hắn những người Đức đã mua một lô máy móc và dực phẩm tiên tiến để nghiên cứu cách đây hai năm. Đức vẫn là cường quốc công nghiệp lớn thứ hai sau Hoa Kỳ trong thời kỳ này, và vũ khí của họ chính là thứ mà Hạ Tuyết Phong cần.

Hạ Tuyết Phong và Hạ Tuần nhìn thấy Văn Ngọc Thư đến, liền ngừng bàn bạc. Văn Ngọc Thư đến không cần người thông báo Hạ Tuyết Phong phân phó, hắn có chút kinh ngạc, đặt tách trà xuống, cười hỏi.

"Tại sao anh dâu lại đến chỗ tôi?"

Văn Ngọc Thư mặc một chiếc trường sam màu tuyết mỏng manh đứng trong đại sảnh, nhìn người đàn ông có vẻ dễ gần cùng con chồng cà lơ phất phơ bên cạnh đang nhìn cậu với ánh mắt như muốn đục mấy lỗ lên người mình, thở dài.

"Nhị gia, đại gia nói cô Quý đi biểu tình cùng các học sinh trên phố bị bắt, nhờ tôi chuyển lời hỏi anh giúp đưa cô ấy về. Nếu anh có yêu cầu gì ..." Giọng cậu đột nhiên biến mất.

Hạ Tuyết Phong đã hiểu, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh ta đến xin tôi à ..., yêu cầu gì cũng được đúng không?"

Một lúc lâu sau, Văn Ngọc Thư mới nói "Vâng".

Hạ Tuyết Phong bật cười, đôi mắt đen cong cong, chậm rãi nói: "Được, vậy để anh cả mời tôi một chầu nhậu."

Hạ Tuần bên cạnh không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt màu hổ phách có chút lóe lên, cười hì hì nói:

"Không phiền thì thêm tôi nữa nhé, mẹ kế."

-

Thế giới này ông chồng hãm hết cả phần nữ chính.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro