Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 013: Hàng xóm quái dị 013

Trong cầu thang yên tĩnh hơn nhiều so với bên ngoài, vài tiếng bước chân với tần số khác nhau nhẹ nhàng vang lên, lúc nặng lúc nhẹ.

Úc Bạch đi ở phía trước, sóng vai với người hàng xóm lạ mặt phải đi bộ xuống lầu do thang máy ngừng hoạt động, cậu luôn muốn thuận thế quay đầu nhìn lại.

Tiếng bước chân phía sau cậu không nhanh không chậm, an tĩnh bước qua từng bậc thang. Sau khi cảm ơn vì hành động tốt bụng của mình, người hàng xóm không phải con người kia không nói thêm lời nào nữa.

Úc Bạch đã gặp hắn không chỉ một lần, cũng coi như dần dần quen thuộc, thậm chí muốn tùy tiện tán gẫu chút gì đó, chẳng hạn như " Anh không ngốc mà còn khá thông minh đấy.”

Tiếc là trong vòng lặp này, đối phương mới gặp cậu lần đầu, vừa rồi trong thang máy cũng không có trao đổi gì, hai bên hoàn toàn là người xa lạ.

Không đúng, không phải lần đầu, trước đó hắn có nói đã gặp mình hôm qua.

Nghĩ đến đây, Úc Bạch cuối cùng không kiềm được sự tò mò, dừng bước quay đầu lại, giả vờ như ngẫu nhiên lên tiếng: "Hôm qua anh cũng xuống lấy đồ ăn bên ngoài à?”

Ngày hôm qua của một tuần trước cậu luôn ở nhà viết bản thảo, chỉ xuống lấy đồ ăn hai lần, không ra khỏi cổng khu.

Cậu nhớ mình chưa từng gặp người như vậy trên đường, dù sao ngoại hình của đối phương dễ thấy như thế thì lẽ ra cũng phải để lại chút ấn tượng mờ nhạt nào đó.

Cho nên người này đã gặp cậu ở đâu?

Tiếng bước chân vững vàng kia ngừng lại, người đàn ông nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên, yên lặng chăm chú nhìn cậu.

Úc Bạch thấy thế vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Như thể suy nghĩ một chút, sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, người đàn ông nghiêm túc mở miệng.

“Đồ ăn bên ngoài?”

Câu hỏi rất nghiêm túc.

"… Không có gì.”

Úc Bạch khống chế biểu cảm của mình, không để nó vặn vẹo, bình tĩnh quay đầu lại.

Mẹ nó.

Coi như mình chưa hỏi.

Cậu tăng tốc bước đi hết bảy tầng cầu thang, đi vào tầng mười hai, trở về căn hộ 1205 của mình.

Lúc đóng cửa, người đàn ông bên cạnh mới vừa bước vào hành lang, có lẽ chỉ kịp thấy cánh cửa vừa đóng lại.

Cho nên lần này không có lịch sự chào tạm biệt lẫn nhau.

Không sao cả, ngày mai xác suất lớn còn phải gặp lại.

Úc Bạch đứng sau cánh cửa, nghe tiếng đóng cửa từ phòng bên cạnh, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Xế chiều hôm nay đáng lẽ phải hoàn thành bản thảo, nhưng bây giờ không cần nữa, cậu hoàn toàn tự do để sử dụng thời gian còn lại.

Mặc dù Úc Bạch tạm thời chưa hiểu tại sao mình lại bị mắc kẹt trong vòng lặp thời gian, cũng không rõ cách thoát khỏi nó, nhưng dù sao đi nữa, mấu chốt để tìm ra câu trả lời chắc chắn nằm ở gã hàng xóm không biết đồ ăn bên ngoài là gì.

Vậy cậu nên tìm hiểu thêm về người hàng xóm không phải con người này trước đã hay sao?

Hiểu trước, rồi mới có thể giải quyết.

Một lát sau, khuôn mặt kiên nghị tràn ngập lo lắng của Tôn Thiên Thiên xuất hiện trong cuộc gọi video, đối diện với ánh mắt tràn ngập trầm tư của Úc Bạch.

"Tiểu Bạch à, em không sao chứ? anh nghe A Cường nói thang máy trong khu nhà em gặp sự cố——”

Người đàn ông với khí chất hung hãn ở đầu bên kia màn hình đang nói như pháo  đột ngột dừng lại, đầu đầy sương mù nói: "Em có cái biểu cảm gì vậy?”

"Ở trong thang máy thì không sao nhưng về nhà thì có.”

Úc Bạch mặt không đổi sắc mà sử dụng cùng một cái cớ: "Em bị tắc ý tưởng, anh Thiên, em có thể hỏi ý kiến của anh không?”

"May quá, em không sao là tốt rồi!" Anh Thiên nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn trái nhìn phải, xác nhận thực sự không có gì khác thường mới trầm tĩnh lại," Em hỏi đi, hỏi đi, anh ở đây nhiều người sức lớn!”

Tôn Thiên Thiên lắc điện thoại, để lộ cửa sổ kính từ sàn đến trần bên ngoài có chiếc máy bay đậu,  bên cạnh là một hàng đàn em mặc vest chỉnh tề đang đồng loạt vẫy tay chào về phía ống kính: "Úc thiếu gia buổi chiều tốt lành!”

“... Chào mọi người. "Úc Bạch bình tĩnh giơ tay chào hỏi," Tình tiết này là thế này.”

“Vì một vài lý do bất đắc dĩ, nhân vật chính của em cần phải tìm hiểu về một người sống ở căn hộ bên cạnh. Vậy làm thế nào để tiếp cận đối phương tốt nhất?”

Úc Bạch thực sự không có nhiều kinh nghiệm trong việc tiếp cận và tìm hiểu một ai đó. Lần gần đây nhất có lẽ phải quay về thời tiểu học, khi cậu đang chơi máy bay giấy một mình, chẳng may máy bay của cậu bay trúng vào đầu của Nghiêm Cảnh. Cậu liền xin lỗi,  sau đó, Nghiêm Cảnh vốn đang ngồi một mình đã òa khóc. Từ đó, hai người dần trở thành anh em khác cha khác mẹ.

Nghe thì không có logic gì, cho nên càng không có giá trị tham khảo.

Nghe xong, Tôn Thiên Thiên vung tay nói: “Tiếp cận thế nào ư? Đến gõ cửa chào hỏi chứ sao!”

“Quá trực tiếp rồi, em... nhân vật chính của em cảm thấy làm vậy có chút kỳ quặc, có cách nào khéo léo hơn không?”

“Câu chuyện là của em em tự định đoạt đi, em muốn người bên cạnh không thấy kỳ quặc là được chứ gì? Có gì mà phải lo nghĩ nhiều?”

Tôn Thiên Thiên có chút khó hiểu rồi đột nhiên một đàn em bên cạnh thì thầm vào tai hắn điều gì đó, khiến hắn chợt hiểu ra, vỗ đùi một cái.

“Ồ! Thì ra là em... khụ, em có một nhân vật chính cơ à.”

Tôn Thiên Thiên tiến sát vào video màn hình, hóng hớt hỏi: “Nhân vật chính của em có lý do bất đắc dĩ gì mà phải tìm hiểu về người ta vậy?”

Đám đàn em thông minh cũng làm theo.

Úc Bạch sâu kín trừng mắt nhìn bọn họ một cái.

“Chỉ là lý do bất đắc dĩ thôi, rất quan trọng, liên quan đến tính mạng, nên bắt buộc phải tìm hiểu đối phương.”

“Ồ, liên quan đến tính mạng à, vậy là muốn giết người ta?” Tôn Thiên Thiên kéo dài giọng, cười ha ha, “Hay là muốn theo đuổi người ta?”

“... "Úc Bạch mặt vô cảm cắn chặt răng," Là muốn giết hắn.”

“Thật không? Hàng xóm của em chọc giận em à?” Tôn Thiên Thiên lập tức gạt bỏ tâm tư tọc mạch, cau mày hỏi, “Có cần anh bảo A Cường đến đánh hắn một trận không? Giết thì thôi, chúng ta sống trong xã hội pháp trị, không thể làm bậy được.”

“Không cần, không nghiêm trọng đến thế, em chỉ muốn biết một vài thông tin từ hắn thôi, em sẽ tự làm... ý em là nhân vật chính của em sẽ tự làm.”

“Được rồi, nghe em nói vậy thì anh sẽ chỉ em – chỉ cho nhân vật chính của em vài cách hữu ích, nhưng đừng kể họ Lệ đó biết nhé!”

“Vâng, anh Thiên. "Úc Bạch làm bộ kéo khóa miệng, ham học hỏi nói," Nhất định sẽ giữ bí mật với chú Lệ.”

Tôn Thiên Thiên nhìn động tác của cậu, không nhịn được cười: “Hôm nay trông tâm trạng của em rất tốt, không giống như gặp chuyện xấu, thật sự không phải muốn theo đuổi hàng xóm à?”

Một đàn em thông thái bên cạnh thì thầm bổ sung: “Đại ca, Úc thiếu gia có thể là gặp hàng xóm trong thang máy bị sự cố, khi lo lắng tim đập nhanh, cảm giác này khá giống với cảm giác rung động, cái này gọi là hiệu ứng cầu treo.”

“…” Úc Bạch không thể chịu nổi nữa, tức giận nói: “Này, cậu đủ rồi đấy! Tôi nghe thấy hết rồi!!”

Sau cuộc điện thoại, ngoài việc thu thập được một loạt các kiến thức rình mò và tra hỏi mà không nên để cảnh sát biết, Úc Bạch còn nghe được từ các đàn em nhiệt tình một đống kỹ năng theo đuổi con gái.

Đúng là kỳ diệu.

Úc Bạch nghĩ vậy, rồi lấy ba lô đi ra ngoài, khóe miệng không kiềm chế được mà nhếch lên một chút.

Chẳng trách Tôn Thiên Thiên và mấy người bên cạnh đều là những kẻ độc thân ngàn năm.

Những chiêu trò nát thế này, có tìm được bạn gái mới lạ.

Nếu cậu có thể trở về thế giới mà thời gian diễn ra bình thường, nhất định sẽ phải sửa lại những quan niệm theo đuổi kỳ quái của họ.

Úc Bạch lên xe buýt tại trạm dừng trước cổng khu chung cư, đi đến trung tâm mua sắm, mua sắm một đống đồ dùng cần thiết cho đêm thức khuya và theo dõi hôm nay.

Sau đó cậu lại ghé qua phòng tập thể thao nơi Nghiêm Cảnh làm việc, gửi một tin nhắn rồi đứng chờ bên ngoài tòa cao ốc.

Đêm nay cậu muốn bảo trì thanh tỉnh, không được ngủ, để xem lần lặp này sẽ kết thúc ở đâu.

Một mình thức đêm chắc chắn sẽ cảm thấy cô đơn, hơn nữa cậu lo rằng mình sẽ vô thức ngủ quên, có người khác ở bên cạnh sẽ an toàn hơn.

Dù sao ngày đó một tuần trước, Nghiêm Cảnh vốn đã ở đây.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan ca, Úc Bạch không phải đợi lâu, đã thấy huấn luyện viên thể hình với cơ bắp rắn chắc nhanh chóng bước ra.

“Oa tôi còn chưa thử qua loại cảm giác có người chờ tôi tan tầm này. "Nghiêm Cảnh thở hổn hển, cười ngây ngô nói, “Thật là lãng mạn, hay là ngày mai cậu cũng đến đón tôi tan ca nhé?”

Úc Bạch đưa cái túi nặng trong tay cho cậu ta: “Tôi có thể, nhưng ngày mai cậu không có đi làm.”

“Đúng rồi nhỉ, tôi quên mất, sao cậu biết?” Nghiêm Cảnh thật thà nhận lấy túi đồ nặng làm cu li, “Chúng ta đi đâu đây? Có muốn về nhà tôi ăn cơm trước không? Ba tôi đang nấu ăn ở nhà đấy.”

“Không đi, không muốn ăn canh nấm.”

“Cái gì?”Nghiêm Cảnh khiếp sợ nói, "Làm sao cậu biết ba tôi muốn nấu canh nấm? Ông ấy vừa mới gửi tin nhắn nói với tôi đang rửa nấm!”

Úc Bạch lộ ra nụ cười bình tĩnh: "Bởi vì tôi là thiên tài.”

Nghiêm Cảnh nghi ngờ nhìn cậu một cái, rồi ngay lập tức bị cái túi trong tay thu hút sự chú ý, ngạc nhiên nói: “Cậu mua cái gì thế? Mũ, cà phê, dầu bạc hà, ống nhòm... còn cả đống đồ ăn vặt. Chúng ta đi đâu làm gì vậy? Lên núi thức đêm ngắm sao à? Vậy đáng lẽ phải mua nước hoa chứ, dầu bạc hà đâu có đuổi muỗi được…”

Trong tiếng dong dài của cậu ta, thế giới trước mắt Úc Bạch vẫn hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu gì của việc khởi động lại.

Dù cho có treo hết những điểm đáng ngờ trước mặt cậu ta, người đầu óc đơn giản như Nghiêm Cảnh cũng có thể không nhìn thấy, nên Úc Bạch hoàn toàn yên tâm nhờ cậu ta giúp đỡ.

Sự khác biệt giữa người với người thật sự lớn đến vậy.

À, là người với không phải người.

Hai người thảo luận một đường dầu bạc hà rốt cuộc có đuổi muỗi hay không, khi trở lại nhà Úc Bạch thì sắc trời đã tối.

Đến giờ ăn tối, trong khu chung cư không có nhiều cư dân, nhưng hương vị thức ăn vẫn lan tỏa khắp nơi.

Ngoại trừ tầng mười hai của Úc Bạch.

Phòng 1203 chỉ truyền ra mùi rượu và thuốc lá, phòng 1204 không có mùi gì, phòng 1205 thì tràn ngập mùi dầu bạc hà.

Úc Bạch bị mùi này kích thích đến thanh tỉnh dị thường tìm một cái ghế nhỏ, tắt đèn ngồi ở trong phòng bếp nhà mình, lắp ống nhòm lên bàn, còn làm một ít ngụy trang để tránh bị đối tượng theo dõi phát hiện.

Tuy nhiên, xét đến việc đối phương thậm chí còn không biết đồ ăn bên ngoài là gì, chắc cũng khó mà nhận ra được ống nhòm.

Úc Bạch chăm chú quan sát căn phòng bên cạnh. Bên trong có ánh đèn sáng, nhưng do góc nhìn hạn chế, cậu chỉ có thể nhìn thấy nhà bếp, bàn ăn sát cạnh bếp và một phần nhỏ của bức tường phòng khách.

Dù chỉ có thể nhìn thấy vài góc như vậy, cậu vẫn có thể đoán được rằng trang trí trong căn nhà này vô cùng đơn giản.

Ngoài những món nội thất và thiết bị điện lớn mà người thuê nhà thường có, hầu như không còn gì khác, không gian trống rỗng khiến căn nhà có vẻ cô quạnh.

Lúc này, người hàng xóm không phải người không ở trong tầm mắt của Úc Bạch, không biết đang làm gì, chỉ có những cái bóng dáng thỉnh thoảng chớp động trên tường.

Nhưng anh Thiên đã nói, kỹ năng quan trọng nhất của việc theo dõi là phải học cách chờ đợi.

Cho nên Úc Bạch tay cầm ống nhòm, kiên nhẫn ngồi ở trên ghế nhỏ chờ đợi.

Nghiêm Cảnh vừa bôi dầu bạc hà lên tay để thử nghiệm, ôm một đống đồ ăn vặt rồi ngồi xổm xuống bên cạnh xem, nhỏ giọng bình luận: "Thực sự mà nói, hành vi của cậu có hơi biến thái đó.”

Úc Bạch không chớp mắt, trả lời lạc đề: "Người này có vẻ rất khỏe, có lẽ cơ bắp đã được rèn luyện tốt.”

“Thật à?” Nghiêm Cảnh ngay lập tức vứt đống đồ ăn vặt, giật lấy ống nhòm: “Người đâu? Để tôi xem nào!”

“Cậu nhỏ tiếng thôi—”

“Suỵt, hình như ra rồi kìa.” Nghiêm Cảnh đột nhiên mở to mắt, căng thẳng quan sát rồi thở phào nhẹ nhõm, "Rất tốt chỗ nào, so với tôi thì còn kém xa, cậu xem, hắn ta theo phong cách nghệ thuật, chắc chắn không mạnh mẽ gì đâu.”

Úc Bạch lập tức giật lại ống nhòm, nghiêm túc nhìn qua.

Người hàng xóm không phải người của cậu đang ngồi bên bàn ăn, trước mặt là một cuốn sách đang mở ra. Hắn cúi đầu cầm bút, viết gì đó lên đó.

Úc Bạch ngạc nhiên, đoán rằng đây có thể là chiếc bàn duy nhất trong căn nhà này có độ cao phù hợp.

Gã này viết gì vậy?

Không phải là nhật ký chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro