Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 008: Hàng xóm quái dị 08

Úc Bạch cứ thế nhìn chằm chằm vào chậu hoa hướng dương rực rỡ phía đối diện, im lặng suốt một phút.

Hai chậu hoa này trông rất giống nhau, đặc biệt là cái chậu, nhưng cây bên trong thì không hoàn toàn giống, chắc chắn không phải do một loại sức mạnh siêu nhiên nào đó sao chép ra.

Trong chậu của cậu có tám bông hoa, còn chậu đối diện có chín bông.

Màu sắc đóa hoa đối diện hình như còn tươi đẹp hơn một chút.
……

Không phải chứ, rốt cuộc tên này học cậu để hoa trong bếp làm gì vậy?!

Nghe cậu im lặng quá lâu, còn có tiếng nghiến răng hít sâu mơ hồ, Nghiêm Cảnh trong điện thoại không thể kiềm chế nổi tò mò, dè dặt hỏi: " Anh ta cũng nuôi một chậu hoa hướng dương à?”

“Ừ.”

"Hoa nhà anh ta lớn hơn hẳn à?”

“Không có, kích thước bình thường.”

"Vậy hoa nhà anh ta biết nói tiếng người không?”

Úc Bạch quay người rời khỏi bếp, bước nhanh đến bàn ăn, khó hiểu nói: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?”

"Không biết nói à? Vậy chỉ là một chậu hoa bình thường thôi nhỉ?" Nghiêm Cảnh cũng khó hiểu, "Thế cậu kích động làm gì? Đâu phải chỉ con người mới có thể trồng hoa.”

“...... Tôi kích động chỗ nào.”

Úc Bạch nhanh chóng tìm được thứ mình cần trên bàn ăn rồi đặt điện thoại sang một bên.

"Cậu kích động ở mọi chỗ! Không chỉ chửi thề mà còn im lặng lâu như vậy, chứng tỏ cậu rất để ý chuyện này.”

Nghiêm Cảnh chậc chậc lấy làm ngạc nhiên nói: "Trước đây nghe thấy tiếng khóc từ bức tường, cậu còn không hề thay đổi biểu cảm!”

Úc Bạch tiếp tục công việc của mình, cố gắng lừa gạt: "Tôi chỉ thất thần chút thôi.”

"Ơ, sao giọng cậu lại nghe xa thế?" Nghiêm Cảnh hiếm khi bắt được điểm quan trọng, "Cậu đang làm gì vậy? Sao có tiếng gió thổi?”

“Không có gì.”

Nghiêm Cảnh đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Không phải cậu đang tìm cách trả thù đấy chứ?”

Biểu tình Úc Bạch cứng đờ: "Tôi không có!”

"Wow, cậu thực sự rất để ý nha. Để tôi đoán, cậu không định thổi bay hết mấy bông hoa hướng dương bên đó chứ?”

"Làm sao mà có thể, cậu thật trẻ con. Mà này, mẹ cậu bảo tôi qua ăn cơm hôm nay phải không? Tối nay tôi rảnh.”

"Đúng rồi, đúng rồi, mau qua đây, đến ngay bây giờ cũng được." Nghiêm Cảnh không hề quan tâm đến việc cậu cố chuyển đề tài, vui vẻ nói, "Nhân tiện kể cho tôi nghe cậu định trả thù chậu hoa hướng dương đó như thế nào.”

“……”

Còn lâu cậu mới trả thù.

Đồ trong tay cuối cùng cũng đại công cáo thành, Úc Bạch mang nó vào bếp, dán lên mặt bàn bên cạnh chậu hoa của mình, nhìn chăm chú một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau đó cậu tắt đèn, ra ngoài, đi đến nhà Nghiêm Cảnh ăn cơm.

Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, ánh nắng vàng ấm áp lúc hoàng hôn bao phủ lấy chậu hoa hướng dương trong bếp.

….và cả ngón tay giữa bằng nilon bơm hơi đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió bên cạnh nó.

Úc Bạch vốn định đến gặp mặt người hàng xóm không phải con người mà cứ thích bắt chước cậu, tự tay giơ ngón giữa.

Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt quá đỗi trong sáng của đối phương khi bốn mắt nhìn nhau, cậu lại từ bỏ ý định.

Nhớ lại đôi găng tay dùng một lần từ đơn đặt hàng thức ăn mang về mà cậu từng tiện tay giữ lại, Úc Bạch nảy ra ý tưởng, bèn thổi một chiếc găng tay lên rồi dán bốn ngón còn lại lại với nhau.

Một ngón tay giữa bằng nilon sống động, không cần con người đã ra đời.

Hy vọng người hàng xóm không phải con người nhưng rất giỏi học hỏi này sẽ hiểu được ý nghĩa của cử chỉ này.

Đây là một lời cảnh báo nghiêm túc từ con người.

"Phì——”

Nghiêm Cảnh nghe xong, cười đến mức không cầm nổi cần điều khiển: "Chiêu này còn ngớ ngẩn hơn cả những gì tôi tưởng tượng đấy!”

Úc Bạch tập trung nhìn vào màn hình, ngón tay di chuyển nhanh chóng, nhân cơ hội này đánh bại đối thủ đang phân tâm. Nhân vật cơ bắp ngã xuống, chuẩn bị tụt máu bởi liên chiêu.

Nghiêm Cảnh luống cuống tay chân cúi đầu khống chế: "Này này này cậu đánh lén là thế nào!”

Úc Bạch lại bang bang cho cậu ta hai quyền.

Trên màn hình máy móc cũ kỹ nháy mắt bắn ra KO tươi sáng.

"Chết tiệt." Nghiêm Cảnh không phục, "Làm lại ván nữa!”

Bên ngoài vang lên tiếng của mẹ Nghiêm: "Chơi thêm ván nữa rồi ra ăn cơm nhé, ba con đang nấu món cuối rồi đấy!”

"Biết rồi, ra ngay đây——”

Trận chiến ác liệt lại bắt đầu.

Lần này đổi Nghiêm Cảnh ý đồ quấy nhiễu đối thủ.

"Nói thật đi, tại sao cậu lại quan tâm đến chậu hoa đó?"

Úc Bạch mắt điếc tai ngơ.

"Thực ra tôi thấy hàng xóm của cậu khá thú vị mà. Anh ta đâu có ác ý, còn nghiêm túc học theo cậu viết giấy nhắn và trồng hoa, thật đáng yêu, còn có thể tăng tốc thời gian nữa. Có một người hàng xóm như thế thật tốt, dù anh ta không phải là người——”

Úc Bạch vẫn không dao động, thao túng nhân vật nhỏ của mình đấu một hồi rồi đột nhiên mở miệng.

" Cậu định trồng hoa quả gì trên sân thượng?"

"Ối trời, thật không vậy!" Nghiêm Cảnh vui mừng quá đỗi, quay đầu nhìn cậu, "Để tôi nghĩ xem nên trồng gì trước đây, tôi đã mua dâu tây, anh đào…”

Nhân vật cơ bắp bay lên ngã xuống, màn hình lại hiện lên chữ KO to đùng.

Úc Bạch lại không tốn chút sức nào đánh bại đối thủ có trình độ tương đương, vui vẻ buông cần điều khiển ra, thả lỏng ngón tay.

“Không có gì, lừa cậu thôi.”

Nghiêm Cảnh lúc này mới nhận ra, nắm chặt tay: " Mẹ nó, chúng ta PK người thật luôn đi!”

Úc Bạch bình tĩnh đi ra ngoài, vừa hay gặp mẹ Nghiêm Cảnh, cậu liền mách: " Cô ơi, nó muốn đánh cháu.”

Mẹ Nghiêm lúc này trở tay đánh con trai một phát: " Con nói cái gì vậy! Không được ỷ vào vóc dáng cường tráng mà bắt nạt Tiểu Bạch!”

“Đậu má không phải! Là cậu ấy bắt nạt con!”

“Con nói tục nữa thử xem!”

Một mảnh gà bay chó sủa, bữa tối náo nhiệt bắt đầu.

Mẹ Nghiêm vui vẻ gắp thức ăn cho Úc Bạch: "Ăn nhiều một chút, đều là món cháu thích, cô thấy cháu gầy rồi, chắc sống một mình không ăn uống tử tế.”

Ba Nghiêm nói: "Tiểu Bạch ngày nào cũng phải viết bài, bận rộn thế thì làm gì có thời gian nghĩ đến ăn uống.”

“Vậy rảnh rỗi đến nhà ăn cơm đi. "Mẹ Nghiêm thở dài," Vẫn là lúc đi học thì tốt hơn, nghỉ thì ở nhà chúng ta, bớt việc.”

Ba Nghiêm cảm khái theo: "Nếu nhà của cháu không bị phá bỏ rồi dời đi nơi khác thì tốt rồi, lại nói tiếp, cháu định khi nào thì mua nhà? Ở bên ngoài thuê phòng cũng không phải biện pháp.”

Ngôi nhà nhỏ mà ba Úc Bạch để lại sau này đã bị giải tỏa, tiền đền bù và tiền hỗ trợ do hành động dũng cảm của ba cậu hoàn toàn đủ để cậu mua một căn nhà mới, nhưng cậu vẫn chưa mua.

Thời học sinh cần được chăm sóc theo lý lẽ vừa kết thúc, Úc Bạch liền chủ động trở thành người hướng nội một mình thuê phòng.

Nghiêm Cảnh bận rộn ăn cơm dụng tâm kín đáo bổ sung nói: "Tốt nhất mua cái tầng trên cùng.”

"Tầng trên cùng thì có gì hay? Áp lực nước thấp, còn dễ bị thấm dột!”

"Hehe, có sân thượng mà.”

"..." Nhìn thấy nụ cười ngây ngô đầy ẩn ý của con trai, mẹ Nghiêm không chịu nổi, bèn xoa xoa cánh tay nói với chồng, "Có lúc em chỉ muốn đánh con trai anh thôi.”

"Anh cũng vậy." Bố Nghiêm Cảnh phụ hoạ, "May mà Tiểu Bạch từ nhỏ đã không chê nó.”

"Này, con nghe thấy hết đấy!”

"Nói là để con nghe mà!”

Úc Bạch cười nhìn gia đình họ cãi cọ, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, cứ thế ăn xong một bữa tối ấm cúng.

Ăn quá ngon rồi, trên đường về, cậu không để ba Nghiêm đưa mà tự đi bộ về nhà. Nói là tự đi nhưng thật ra có vệ sĩ âm thầm theo sau, vẫn như mọi khi Úc Bạch không chào hỏi mấy người mặc áo sơ mi hoa, chỉ lặng lẽ đi con đường của mình, thỉnh thoảng còn bước nhanh hơn.

Bọn A Cường đã trông coi cậu từ hồi tiểu học, nhưng sau nhiều năm Úc Bạch vẫn không thể thân thiết với họ. Vì cậu đã chủ động né tránh nhiều cơ hội để trở nên quen thuộc hơn.

Bên cạnh cậu thường xảy ra những sự kiện kịch tính đủ loại, đôi khi là với cậu, đôi khi là với người quen. Có lúc là chuyện tốt, có lúc là chuyện xấu. Nhưng Úc Bạch không thể chắc chắn khi nào sẽ có chuyện xấu đặc biệt xảy ra, nên từ sau khi ba qua đời, cậu không còn muốn thân cận với ai nữa.

Ngoại trừ gia đình Nghiêm Cảnh có bát tự cứng nên mới dám kinh doanh nhà tang lễ.

Nghiêm Cảnh hỏi cậu tại sao lại quan tâm đến chậu hoa đó như vậy. Có lẽ vì nó giống như một dấu hiệu dự báo sự kết nối sắp hình thành giữa con người với nhau.

Rõ ràng có hai hàng xóm bên trái bên phải không phải người, sao lại phải chọn học cậu?

Úc Bạch tâm tình phức tạp nghĩ như vậy, về tới khu chung cư.

Lúc bước vào thang máy, cậu gặp một người hàng xóm khác.

Người đàn ông tóc dài suy đồi sống ở phòng 1203.

Đối phương dường như vừa từ cửa hàng tiện lợi trở về, tay xách một túi bia lạnh, giữ nguyên vẻ lạnh như băng thường thấy, tai nghe của anh ta mơ hồ phát ra tiếng nhạc rock ồn ào.

Từ túi quần rộng thùng thình của anh ta thò ra một vật cứng trắng trắng, dưới ánh đèn mờ trông có chút rùng rợn. Thậm chí còn trông quen quen.

Nhìn ở khoảng cách gần, Úc Bạch với kinh nghiệm thu thập tư liệu về xương người khi viết tiểu thuyết kinh dị, xác định thứ mà cậu đã nhìn thấy dùng để đánh trống ngày đó tuyệt đối không phải là dùi trống bình thường.

May mà không cá cược với Nghiêm Cảnh.

Úc Bạch điềm tĩnh quay đi. ...Thứ không phải người không học theo cậu cũng tốt. Không đúng, khả năng cao là thứ không phải người đã biến cậu thành như vậy. Người bình thường có ai dùng thứ đó làm nhạc cụ chứ?!

Úc Bạch trở về nhà, đóng cửa lại, ép mình quên đi những gì vừa thấy, cố gắng tiếp tục như trước, phớt lờ mọi điều kỳ lạ xung quanh. Cho đến khi cậu đụng phải thứ gì đó trong nhà vệ sinh của mình.

Trong phòng vốn tối om, chung quanh im ắng, Úc Bạch mở đèn vừa muốn rửa mặt. Trong gương bỗng hiện ra đôi mắt đen trắng rõ ràng.

“Tôi - -!”

Úc Bạch thực sự phải kiềm chế lắm mới không buột miệng thốt lên tiếng đệt ngay tại chỗ. Cậu quay đầu lại nhìn, trong nhà vệ sinh của căn nhà mà cậu sống một mình, lúc này lại có một cô bé mặc đồng phục tiểu học, vẻ mặt ngây thơ, hai bím tóc như bánh quai chèo thả xuống vai,  vẻ mặt không biết phải làm sao.

Khi khoảnh khắc khi đối diện với cậu, cô bé kích động giấu quyển sách đang cầm trong tay ra sau lưng. Không khí rơi vào tĩnh mịch ngắn ngủi, hai người nhìn nhau chằm chằm, như là đều bị kinh hãi.

Một lát sau, lại gần như đồng thời mở miệng.

Úc Bạch miễn cưỡng duy trì thái độ hiền lành: "Em làm sao vào được nhà của anh?”

Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, cậu phán đoán cô bé này không phải là ma.

Ma hẳn là sẽ không cầm một quyển tiểu thuyết tình yêu thanh xuân học trường mà đọc.

Hơn nữa khi bị người ta bắt gặp sợ tới mức giấu sách ra sau lưng.

Cô bé nói với giọng ấm ức nức nở: "Anh ơi, em xin lỗi, em trượt vào đây, không phải cố ý đâu.”

...... Tiếng khóc nức nở này nghe quen quá. Úc Bạch bỗng nhiên phản ứng, cậu theo phản xạ ngẩng đầu nhìn trần nhà. Trần căn phòng này được làm khá cẩu thả, chỉ cần nhấc tấm ván lên là có thể thấy đường ống và các dây dẫn. Lúc  Vương sư phụ giúp cậu lắp đặt lớp cách âm, cậu đã thấy đường ống nước phía trên.

Tuyệt đối không thể dung nạp một học sinh tiểu học bò tới bò lui.

Đến lúc này Úc Bạch cuối cùng cũng hiểu ra bí ẩn về âm thanh kỳ dị trong tường đã từng quấy nhiễu cậu. Cậu hít sâu, bình tĩnh hỏi: "Nhà em ở mấy lẻ mấy?”

Cô bé sợ hãi mở miệng: "... 1104.”

Căn nhà dưới 1204.

Cô bé thấy Úc Bạch không nói gì, dường như có hơi ấm ức, vội chớp mắt cầu xin: "Anh ơi, anh có thể đừng nói với ba em không? Ông ấy sẽ đánh chết em mất.”

"Nói gì với ông ấy?" Úc Bạch mặt vô cảm giúp cô bé nhớ lại, "Em gõ bài Twinkle Twinkle Little Star trong ống nước vào nửa đêm? Khóc thút thít trong tường? Hay là trộm cười khúc khích khi đang đọc tiểu thuyết?”

Mấy ngày trước sau khi lắp đặt lớp cách âm xong, cậu đã mơ hồ nghe thấy tiếng cười trong tường, không phải ảo giác.

Chỉ là cậu không ngờ tiếng cười đó lại có nguồn gốc kỳ lạ như vậy.

Cô bé nghe vậy, cả kinh lùi lại hai bước: "Anh nghe thấy à?!”

Nếu không thì sao? "Úc Bạch lộ ra nụ cười hiền lành,"Em nghĩ nơi này cách âm tốt lắm sao?”

"Em sai rồi, em sai rồi!" Cô bé luôn miệng xin lỗi, “Sau này em nhất định không lên tiếng nữa!”

Úc Bạch ồ một tiếng, nghe ra ý ở ngoài lời: "Nhưng sau này em còn muốn tiếp tục chơi trong ống nước nữa?”

Cô bé nghẹn lời, nước mắt lưng tròng nhìn cậu: "Em không làm được bài tập, chẳng ai chịu dạy em.”

Úc Bạch gần như sụp đổ: "Không làm được bài tập thì đi xem sách giáo khoa, leo ống nước có ích gì? Chẳng lẽ muốn anh dạy em sao?”

“A! "Cô bé nháy mắt mở to hai mắt, có chút được sủng mà kinh," Thật sự có thể sao?”

Đủ rồi.

Úc Bạch quyết đoán ngậm miệng lại, xách cô bé đến trước thang máy, đưa cô bé đến tầng mười một, tận mắt nhìn cô rón rén đi vào nhà mới trở về.

Khi đi ngang qua cánh cửa phòng 1204 yên tĩnh, cậu nhìn lướt qua như muốn đục một lỗ trên cánh cửa.

Cô bé sống ở phòng 1104 ngay bên dưới, còn người đàn ông tóc dài sống ở phòng 1203 bên cạnh.

Nhớ lại, vị trí đặt chậu hoa cũ trên tầng thượng gần như nằm trên phòng 1204.

Tất cả những hiện tượng kỳ dị đều xoay quanh căn phòng 1204. Thời gian trôi nhanh, không gian phớt lờ mọi quy luật vật lý, và cả người đàn ông tóc dài không biết phải diễn tả thế nào.

... Đưa cả cuộc sống của mình vào âm nhạc nghĩa trên mặt chữ sao?

Ngoại trừ cậu, mọi người hay vật tiếp xúc trực tiếp với người hàng xóm không phải con người đều bị ảnh hưởng bởi những điều trái với thường thức của con người.

Vì sao chỉ có cậu êm đẹp?

Sau khi nhanh chóng hiểu ra logic của những hiện tượng lạ, Úc Bạch vẫn không thể hiểu được điều này.

Cậu nhìn kỹ ngôi nhà có vẻ như mọi thứ đều bình thường.

Sau đó nhìn thấy chậu hoa hướng dương bình thường trên bàn bếp.

Còn có ngón giữa nilon bơm hơi vô cùng trẻ con bên cạnh.

Hình như có hơi không giống với lúc chạng vạng tối trước khi ra ngoài.

Úc Bạch ngay lập tức tiến lại gần nhìn.

Theo thời gian trôi qua, lượng không khí trong chiếc găng tay tự nhiên giảm đi, làm cho nó xẹp bớt.

Ngón trỏ vốn được dán lại không biết từ khi nào đã bung ra, nhẹ nhàng rung rinh trong gió cùng với ngón giữa.

Vừa khéo tạo thành một dấu hiệu cái kéo vui vẻ.

Hoàn toàn trái ngược với hàm nghĩa mà ngón giữa muốn biểu đạt.

Úc Bạch trầm mặc một lát, có chút tuyệt vọng liếc sang phòng bếp bên cạnh.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, bên cạnh chậu hoa hướng dương khác, lại có một chút ánh sáng phản chiếu đặc trưng của nilon.

Ngay cả cái này cũng học theo à?

... Vậy tại sao ban ngày cậu phải làm ra cái thứ quái dị này cơ chứ?

Chết tiệt.

Không phải chỉ số thông minh của cậu cũng bị ảnh hưởng rồi chứ?

Quả nhiên nên trực tiếp tìm tới cửa.

Úc Bạch không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cậu hít một hơi thật sâu, xoay người đi ra ngoài, nặng nề gõ cửa phòng hàng xóm bên cạnh.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, cửa nhanh chóng mở ra, hiện lên một hình bóng ngày càng quen thuộc.

Đôi mắt xanh xinh đẹp không giống nhân loại, lúc này vẫn trong suốt sáng tỏ đến nỗi có thể nhìn thấu.

Úc Bạch không do dự, trực tiếp đặt câu hỏi: "Anh có thể dọn đi khỏi đây không?”

Người hàng xóm không phải con người ban đầu giật mình, sau đó mỉm cười.

"Xin lỗi, làm phiền cậu chỗ nào sao?"

Giọng điệu rất là thân thiện.

Xem ra thật sự không hiểu ra ngón giữa của cậu.

“Anh không biết sao?” Úc Bạch ngoài cười nhưng trong không cười, "Người đàn ông ở phòng bên cạnh mỗi ngày đều dùng xương gõ trống, học sinh tiểu học dưới lầu buổi tối từ trong ống nước bò ra bảo tôi dạy cô bé làm bài tập."

Người hàng xóm không phải con người lắng nghe một cách nghiêm túc, dường như còn suy nghĩ một lúc, rồi nhiệt tình đưa ra một lời khuyên rất chuẩn mực.

“Đây là quấy nhiễu quần chúng, cậu nên báo cảnh sát.”

Cậu đã sớm báo cảnh sát rồi!

Ngày đó cậu nên gọi đội trưởng đội điều tra hình sự quay về xem quả dưa hấu!

Úc Bạch cuối cùng không thể chịu nổi, nghiêng người về phía trước, nắm chặt cổ áo của người hàng xóm thần bí, làm cho lớp vải vốn gọn gàng sạch sẽ ngay lập tức nhăn lại.

Cậu gằn từng chữ: "Đừng, giả, vờ, nữa.”

Úc Bạch nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh xám gần trong gang tấc, không sợ hãi mà đưa ra lời đe dọa.

"Hoặc là trả lại mọi thứ xung quanh như cũ.”

"Hoặc, cút đi.”

Khi nói xong, cậu nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương nổi lên gợn sóng không bình tĩnh.

Mà một giây sau, Úc Bạch đã không rảnh lại đi tự hỏi những gợn sóng kia đến tột cùng đại biểu cho cảm xúc gì.

Cậu chỉ nhớ rằng đầu ngón tay đang nắm lấy cổ áo của đối phương, dường như đã chạm vào một mảnh da lạnh lẽo.

Ngay sau đó thế giới trước mắt bắt đầu rung lắc, chìm vào bóng tối hỗn loạn.

Tình trạng kỳ dị thuộc về hắn bất ngờ không kịp đề phòng đã đến.

Úc Bạch mở mắt ra lần nữa, tầm mắt bị ánh nắng tươi sáng bao phủ, giọng nó mơ hồ dần dần hợp thành một câu giống như đã từng quen biết.

"Có vẻ như việc chuyển nhà lần này thực sự giúp ích cho công việc của cháu.”

Bác sĩ Trần tóc hoa râm đang cười nhìn lại, trong nụ cười thân thiết mang theo bao dung cùng bất đắc dĩ.

“Ham muốn sáng tác dồi dào như vậy sao?”

Bên tai là lời trêu chọc của vị bác sĩ tâm lý, dưới thân là bề mặt mềm mại, thoải mái của ghế sofa.

Mọi thứ rất quen thuộc.

Thanh niên tóc nâu vùi ở trong sô pha đầu tiên là mờ mịt chớp chớp mắt, sau khi từng đợt mê muội nhìn chung quanh bốn phía, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ khó có thể che giấu.

Vừa rồi rõ ràng cậu đứng ở cửa nhà, làm sao lại đột nhiên ngồi ở chỗ này?

Đây là phòng tư vấn tâm lý mà cậu đã từng đến rất nhiều lần.

Lần cuối cậu đến là vào một tuần trước, ngày được coi là nguồn gốc của mọi tai họa.

Xuất phát từ một số nguyên nhân rõ ràng, Úc Bạch nhớ rõ tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó.

Cậu nhớ rõ câu nói này và nụ cười này.

Đó là ngay sau khi cậu kể xong câu chuyện về Little Star trong ống nước cho bác sĩ tâm lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro