Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 009: Hàng xóm quái dị 08

Chìm trong cảm xúc khó tin, Úc Bạch mất một lúc lâu cũng không thể phản ứng.

“Tiểu Úc? Cháu làm sao vậy?”

Bác sĩ tâm lý đối diện chăm chú nhìn biểu cảm khác lạ của cậu, nụ cười ban đầu dần tắt hoá thành nỗi sầu lo chân thành.

Bà nhớ lại câu chuyện mà Úc Bạch vừa kể xong, rồi không biểu cảm hỏi: " m thanh gõ vào đường ống nước mà cháu vừa nhắc tới...cháu còn nhớ nó kéo dài bao lâu không? Có thể kể lại chi tiết hơn được không?”

Những lời này chưa từng xuất hiện, rất xa lạ.

Nghe đến đây, Úc Bạch đột nhiên bừng tỉnh.

Ngày này một tuần trước, cậu không muốn bác sĩ Trần sắp về hưu phải bận lòng nữa, nên đã mặc nhiên coi câu chuyện hoang đường và linh dị ấy chỉ là một điều cậu thuận miệng bịa đặt.

Tiếp theo, cậu sẽ nói lời chia tay đầy tình cảm với bác sĩ Trần, tặng quà mừng về hưu rồi lên chuyến xe buýt về nhà. Vì không chịu nổi cảnh đôi tình nhân lạ cãi nhau rất là cẩu huyết, cậu xuống xe giữa chừng đi bộ về khu chung cư, sau đó bước vào thang máy vừa dừng ở tầng một…

Và sau đó gặp người hàng xóm không phải con người đó lần đầu tiên.

Cảm giác lạnh lẽo của làn da vẫn còn như đọng lại trên đầu ngón tay.

Khi cậu túm lấy cổ áo của người hàng xóm kia, đã nói gì nhỉ?

Hoặc là khôi phục mọi thứ xung quanh như cũ.

Hoặc là, cút khỏi đây.

...Khoan đã, khôi phục như cũ?

Úc Bạch theo bản năng hỏi: "Vừa rồi cháu vẫn luôn ở đây sao?”

Đồng thời, cậu với tay kiểm tra chiếc ba lô bên cạnh.

“Hửm?” Bác sĩ Trần cuối cùng cũng đợi được cậu mở miệng ngơ ngẩn, nhìn cậu bằng ánh mắt lo lắng càng sâu, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “ Cháu vẫn luôn ở đây mà, chúng ta đang trò chuyện đấy thôi.”

Hộp quà vẫn ngoan ngoãn nằm trong ba lô, chưa được lấy ra, trên đó vẫn còn cái nơ mà cậu tự tay buộc.

Đến giờ khắc này, Úc Bạch cuối cùng đã chắc chắn về tất cả những gì đang xảy ra trước mắt.

Cậu thật sự trở về quá khứ.

Một loại khôi phục hoàn toàn dị thường nào đó.

……

Mặc dù sửa sai kịp thời là tốt, nhưng hành động này có phải là quá nhanh không?

Chẳng lẽ không thể báo trước cho cậu biết một tiếng rồi mới quay ngược thời gian sao?!

Cậu hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào!

Úc Bạch tâm tình phức tạp thở phào nhẹ nhõm, không kịp bận tâm đến sự khác lạ mơ hồ trong lòng - Trong cái nhìn cuối cùng, mặt hồ xanh xám bất chợt nổi lên những gợn sóng, cũng không giống như đã sẵn sàng.

Nhưng cậu tạm thời không có thời gian để suy nghĩ nhiều hơn, bởi vì lúc này bác sĩ Trần trước mặt đã lộ ra biểu cảm mà cậu rất quen thuộc.

Sau khi ba cậu bất ngờ qua đời, bác sĩ Trần được cử đến để hỗ trợ tâm lý, đã dùng ánh mắt này để nhìn Úc Bạch khi cậu còn là một học sinh tiểu học.

Ánh mắt đầy tình yêu thương và lo lắng thận trọng, luôn sẵn sàng đón nhận sự sụp đổ tinh thần có thể xảy ra bất cứ lúc nào của cậu.

“... "Úc Bạch nhớ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cố gắng sửa chữa," Xin lỗi bác sĩ Trần, vừa rồi cháu thất thần.”

“Không sao.” Giọng nói của bác sĩ Trần dịu dàng, “ Cháu có muốn nghỉ một chút không? Hay chúng ta tiếp tục trò chuyện? Bác rất tò mò về những hiện tượng kỳ lạ mà cháu đã kể.”

Đừng tò mò.

Nguyên nhân đằng sau nó thật sự quá chấn động đối với con người bình thường.

Úc Bạch bình ổn lại tâm trạng, nở một nụ cười thoải mái: “Bác sĩ Trần, có phải bác đã bị dọa sợ không?”

“Hả? Sao lại nói như vậy?”

“Vì vừa nãy cháu cũng bị dọa sợ.” Đôi mắt Úc Bạch đột nhiên sáng lên, trông rất hứng phấn, “ Cháu vừa nghĩ ra một câu chuyện rất thú vị, bây giờ chỉ muốn viết nó ngay thôi!”

Bác sĩ Trần im lặng một lát, sau đó dùng ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu nhìn kỹ cậu.

“Sử dụng cuộc trò chuyện của chúng ta trước đó làm phần mở đầu thì sao? Cháu thấy rất thú vị... Khi nào viết xong, nhất định cháu sẽ đưa cho bác xem, hoặc gửi cho bác.”

Không đúng, diễn xuất của cậu không tốt lắm.

Dù sao cậu cũng chỉ là một tay viết cho tạp chí hạng ba, khao khát một cuộc sống yên bình, mà không hiểu sao lại phải đối mặt với những chuyện kỳ lạ đến thế.

Úc Bạch đã mất một lúc lâu mới thuyết phục được bác sĩ Trần tin rằng cậu chỉ bị cảm hứng đột ngột dâng trào khiến cậu hơi mất kiểm soát, chứ không phải là cậu đã phát điên.

Tiếp theo, cậu theo đúng quy trình tặng món quà ấy đi. Chiếc hộp vuông chứa thiên sứ bằng sứ tinh xảo nặng trĩu.

“Chúc mừng về hưu. " Úc Bạch kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng, vội vàng cúi xuống ôm lấy bác sĩ Trần, “Cảm ơn bác vì tất cả những năm qua.”

“Còn quà nữa... Ấy?”

Bác sĩ Trần bất ngờ không kịp đề phòng bị ôm đầy cõi lòng, xúc động đến mức nước mắt chưa kịp rơi, lại bật cười trước.

Bà đưa tay xoa xoa mái tóc Úc Bạch: "Đứa nhỏ này, hôm nay thật là lạ.”

Úc Bạch nói ra lời từ đáy lòng: “Không có, chỉ là cháu quá vui thôi.”

“Vậy sao?” Bác sĩ Trần cười càng vui hơn, trêu ghẹo, “Vui vì bác cuối cùng cũng nghỉ hưu, không làm phiền cháu nữa hả?”

“...... Đương nhiên không phải!”

“Được được được, không phải. "Trước khi chia tay, bác sĩ Trần cười vỗ nhẹ lưng cậu," Bác nghĩ sau khi về hưu, bác cũng sẽ rất nhớ cháu.”

“Tiểu Úc, khi rảnh rỗi nhớ gọi cho bác nhé, đừng nghĩ là làm phiền bác.”

Người trẻ tuổi tựa vào vai bà liền trả lời bằng một giọng hơi rầu rĩ: “ Cháu sẽ làm vậy.”

Lần này, ngược lại là Úc Bạch lại cảm thấy sống mũi hơi cay.

Có lẽ bởi vì cuộc sống trở lại bình thường là điều quá xúc động.

Chia tay bác sĩ Trần, Úc Bạch rời đi một mình.

Cậu đi thẳng qua khu vực thang máy của tòa nhà, cố ý đi xuống bằng cầu thang bộ.

Ít nhất trong ngày đặc biệt này, cậu sẽ không đi thang máy nữa.

Đây mới thật sự là biểu hiện của chấn thương căng thẳng sau tai nạn thang máy.

Lúc xuống lầu, Úc Bạch dùng di động gọi một cú điện thoại. Cậu đợi một lúc lâu, điện thoại mới được kết nối.

“Alo?” Giọng nói quen thuộc vang lên, thở hổn hển, “ Tôi vừa tập nâng tạ xong... Có chuyện gì vậy Tiểu Bạch? Cậu gọi tôi có việc gì à?”

“Ừ, có việc. "Úc Bạch hỏi," Cậu muốn ăn dưa hấu không?”

“Dưa hấu? "Nghiêm Cảnh có chút ngoài ý muốn, do dự nói," “ Tôi muốn ăn... chắc vậy? Nhưng thứ này nhiều đường, không thể ăn nhiều, tôi đang chuẩn bị thi đấu.”

"Tôi nhìn thấy một quả dưa hấu khổng lồ có kích thước bằng quả bóng yoga".

“Đậu má thật hay giả đấy! "Nghiêm Cảnh không chút suy nghĩ nói," Tôi ăn tôi ăn! Cậu ở đâu? Tôi tới bây giờ.”

Đầu óc thiếu gân não quen thuộc, nhưng không có phản ứng gì với thử nghiệm dưa hấu.

Dường như chỉ có một mình cậu mang theo ký ức trở về quá khứ.

Như vậy cũng tốt, dù sao năng lực chịu đựng tâm lý của cậu mạnh hơn người bình thường không ít.

Chỉ cần cậu quên đi ký ức này, thế giới này sẽ trở lại bình thường.

Úc Bạch thở phào nhẹ nhõm, đọc một cách máy móc: “Ồ, tôi nhìn nhầm, hóa ra đó là một quả bóng yoga được sơn như quả dưa hấu.”

“Cái gì? "Nghiêm Cảnh cố gắng lý giải lời của cậu," Cái quái gì vậy?”

“Đúng vậy, thứ đồ kỳ cục, không biết ai lại nghĩ ra.” Úc Bạch chuyển chủ đề, “ Tôi muốn đến nhà cậu ở vài ngày, được không?”

“Được chứ! Mấy ngày trước mẹ tôi còn nói cậu thuê nhà ở ngoài không tốt, chi bằng về nhà bọn tôi ở, bà ấy rất nhớ cậu, à, không phải bà ấy đã gọi điện cho cậu rồi chứ?”

“Không có.” Nhưng Úc Bạch đã biết điều đó, “Chỉ là tôi cũng rất nhớ cô thôi.”

“...” Nghiêm Cảnh lập tức hít sâu một khí lạnh, “Mẹ tôi nghe chắc sẽ vui lắm, nhưng thành thật mà nói tôi hơi sợ khi nghe cậu nói vậy.”

"Cậu không sao chứ Tiểu Bạch! Bị bệnh à? Hay bị bắt cóc rồi? Đây là mật ngữ gì sao! Mẹ ơi, giờ mình phải làm gì đây——”

Úc Bạch lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của cậu ta:  “Tôi có việc, tôi cúp điện thoại đây, tạm biệt.”

"Được rồi, cậu không sao là tốt rồi!" Nghiêm Cảnh vui vẻ mà yên lòng, "Cậu đến sớm nhé, chờ tôi tan làm rồi cùng đi chơi game, tối gặp!”

“Buổi tối gặp lại.”

Úc Bạch cúp điện thoại đồng thời bước ra khỏi cầu thang u ám, rời khỏi tòa nhà, cuối cùng cũng thấy được con phố nhộn nhịp ồn ào.

Cậu còn nhìn thấy dưới mái hiên phía đối diện, bốn gã đàn ông đầu đinh mặc áo sơ mi hoa đang giả vờ chơi bài.

Lúc này, bọn họ dừng động tác đồng loạt ngẩng đầu nhìn cậu.

Thật sự là hình ảnh thân thuộc.

Úc Bạch bình tĩnh đối diện với bọn họ.

Sau đó cậu chậm rãi đưa tay ra, thân thiện chào hỏi.

“Chào buổi chiều.”

Cường mặt sẹo dẫn đầu lộ ra biểu tình khiếp sợ. Không đợi nhóm vệ sĩ lên tiếng, Úc Bạch chủ động tiến tới: "Tôi có chuyện muốn nhờ các anh.”

“ Cậu chủ Úc cậu nói đi.”

“Đừng gọi tôi như vậy.”

“Được, cậu Úc! Cậu cần chúng tôi làm cái gì!”

“...... Tôi định chuyển nhà.”

Úc Bạch nhờ nhóm vệ sĩ đến nhà thu dọn đồ đạc của cậu, chuyển đến nhà của Nghiêm Cảnh, còn đặc biệt dặn dò họ không được đi thang máy bên trái.

Nếu đến đó mà gặp một người đàn ông trung niên mặc áo polo bụng bia, đang cầm túi nilon thơm phức chạy vào thang máy, hãy nhớ cản ông ta lại, đừng để ông ta vào trong.

Úc Bạch vẫn rất biết ơn Vương sư phụ vì đã giúp cậu làm cách âm, dù lần này họ vẫn chưa quen biết.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thang máy hỏng đó sẽ dừng lại giữa chừng, không thật sự xảy ra chuyện nhưng tránh được nỗi chấn kinh vẫn tốt hơn.

Hôm nay cậu không chỉ không định đi bất kỳ thang máy nào, mà còn sẽ không vào khu chung cư đó nữa.

Không chỉ hôm nay, sau này cũng vậy.
Úc Bạch muốn cắt đứt tất cả khả năng mình gặp lại người không phải người thần bí kia.

Không thể phụ lòng thời gian đã khởi động lại một cách kỳ diệu.

A Cường không thắc mắc gì về yêu cầu kỳ lạ của cậu, nhiệt tình đồng ý: "Chúng tôi sẽ làm ngay!”

"Cảm ơn, làm phiền các anh rồi.”

Úc Bạch nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, đột nhiên nghiêm túc nói thêm: "Cái áo sơ mi này đẹp lắm.”

Gió không ngừng thổi phấp phới những vạt áo sơ mi màu sắc sặc sỡ.

A Cường ban đầu định theo phản xạ nói không cần khách sáo, đây là việc họ nên làm.

Nhưng khi nghe vậy, hắn vô thức liếc nhìn đồng đội phía sau, rồi hơi ngượng ngùng gãi đầu: "Cậu thấy không xấu là tốt rồi.”

Trong buổi tối ánh đèn vàng nhạt, Nghiêm Cảnh ngồi trước máy chơi game sau khi nghe xong câu chuyện, ngơ ngác gãi đầu: "Vậy sau này cậu định sống ở đâu?”

Hai người đàn ông cơ bắp trên màn hình đều dừng lại.

Úc Bạch nói: "Thuê thêm phòng, hoặc là mua, tôi còn chưa nghĩ ra.”

“Ồ, vậy cậu cứ từ từ nghĩ, sống ở nhà tôi luôn cũng được mà! Nhưng sao cậu lại đột nhiên muốn chuyển đi, khu chung cư đó không phải thật sự có ma chứ?”

“Còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. "Úc Bạch hàm súc nói," Sau này cậu cũng đừng vào khu đó.”

"Thật á? Vậy lần sau tôi sẽ đi vòng qua." Nghiêm Cảnh tò mò hỏi, "Rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì ở đó?”

Cậu đừng biết thì tốt hơn. "Úc Bạch nghĩ nghĩ, cảm thán nói," Có điều, hình như tôi đã bỏ lỡ một cơ hội để cậu phất nhanh trong một đêm rồi.”

Sau khi thời gian quay ngược lại, cậu không thể không nghĩ đến một điều tiếc nuối.

Trong một tuần này trên thế giới không có phát sinh đại sự gì, nhưng có rất nhiều chuyện nhỏ cứ liên tục xảy ra.

Bình thường cậu không bao giờ để ý đến những thứ như xổ số, vì sợ có sự kiện kịch tính nào đó rơi xuống đầu mình.

Nếu cậu nhớ số trúng thưởng của tuần này, cậu sẽ đưa nó cho gia đình Nghiêm Cảnh.

“Cái quái gì?”

Nghiêm Cảnh sửng sốt, thấy cậu không có ý định nói tiếp, ánh mắt đảo qua, chú ý tay Úc Bạch không nắm chặt cần điều khiển.

Ngón tay cậu ta nhanh chóng di chuyển.

Nhân vật cơ bắp của Úc Bạch bất ngờ ngã xuống, bị đánh bang bang liên tục rất nhiều cú.

Trên màn hình máy móc cũ kỹ nháy mắt bắn ra KO tươi sáng.

"Hê, tôi thắng rồi!" Nghiêm Cảnh lập tức quên mất những lời chưa nói hết trước đó, điên cuồng lấy cùi chỏ chọc cậu, " Tó con, chơi lại một trận nữa nào!”

“……”

Quên đi, không nhớ rõ số xổ số cũng rất tốt.

Úc Bạch lúc này nắm chặt cần điều khiển, một lần nữa tham gia chiến đấu, tiếng nhạc vui vẻ vang lên.

Ngày mai Nghiêm Cảnh được nghỉ luân phiên không phải đi làm  nên sau khi chơi game arcade xong, hai người lại chơi game máy tính, giống như hồi nhỏ mà chơi suốt đêm.

Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, Úc Bạch chịu đựng một đêm bắt đầu buồn ngủ, cùng Nghiêm Cảnh ngáp dài, rồi mỗi người về phòng của mình đi ngủ.

Hôm nay mặt trời thật đẹp.

Cậu mơ màng nghĩ như vậy, ôm trong lòng sự hài lòng vô tận với cuộc sống hiện tại, nặng nề ngủ thiếp đi.

Thế giới trước mắt dần dần trở về bóng tối yên tĩnh.

Khi Úc Bạch tỉnh lại, choáng váng như bị nhét vào trong máy giặt.

Cậu mở mắt bị bao phủ bởi ánh nắng tươi sáng, dưới thân là cảm giác sụt lún mềm mại hơn cả đệm giường.

Bên tai vang lên lời nói quen thuộc.

“Xem ra lần chuyển nhà này đối với công việc của cháu thật sự......”

Úc Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, bật thốt lên: "Đệt!”

Lời nói của bác sĩ Trần nhất thời kẹt ở cổ họng, kinh ngạc nhìn cậu: "Hả?”

Úc Bạch trừng mắt với bà.

Trong tầm mắt, ánh nắng ấm áp bên ngoài cửa sổ buổi trưa vẫn đẹp như vậy.

Nhưng hôm qua, thậm chí là tuần trước, cậu đã nhìn thấy cảnh tượng giống hệt như vậy.

Úc Bạch không thèm đáp lại sự quan tâm của bác sĩ Trần, mất vài phút để tiêu hóa sự thật hoang đường này.

Cậu lại trở về ngày bắt đầu mọi rắc rối.

Sau khi hàng xóm không phải con người bị cậu túm lấy cổ áo, tức giận đe dọa.

Không ổn rồi:)

E rằng e cậu không chỉ quay về quá khứ, mà còn bị mắc kẹt trong quá khứ.

… Cậu biết ngay tên kỳ quặc thích bắt chước cậu viết giấy, trồng hoa không thể bình thường như thế mà!

Năm phút sau, trên con đường cạnh tòa nhà, tiếng động cơ xe máy bất ngờ rền vang.

Người đàn ông đầu đinh trên mặt có sẹo tay cầm tay lái vẻ mặt trịnh trọng, tăng hết tốc lực, chở phía sau một thanh niên da trắng lạnh đeo kính gọng đen, vài lọn tóc nâu nổi bật rải rác dưới mũ bảo hiểm.

Nhanh như chớp, góc áo sơ mi hoa bị gió hất lên cao.

Lại hai mươi phút sau, trong tòa nhà yên tĩnh thỉnh thoảng có vài hộ gia đình đi qua đều kinh ngạc nhìn về một phương hướng nào đó.

Có một nam sinh trẻ tuổi vẻ mặt lạnh lùng đứng ở bên cạnh thang máy, như là đang chờ đợi cái gì.

Úc Bạch dùng tốc độ nhanh nhất chạy về khu, nhưng sau khi gõ cửa căn phòng 1204 điên cuồng mà không ai trả lời, cậu quay lại tầng trệt.

Cậu không biết chính xác mình đã mất bao lâu để về nhà tuần trước, cũng không xác định được thời gian cụ thể lần đầu tiên gặp người hàng xóm không phải con người.

Trước tiên canh giữ ở chỗ này, luôn có thể bắt được "người".

Không biết đã bao lâu, cuối cùng hình bóng mà dù có thành ma cũng không bao giờ quên xuất hiện trong tầm nhìn của Úc Bạch.

Phía sau mơ hồ có một người đàn ông trung niên cầm túi nilon, cũng đang bước nhanh về phía này.

Vương Kiến Bân mở cửa hàng ngũ kim bận rộn một ngày, mua một ít gà rán, xiên nướng và bún cay chua nóng hổi, chuẩn bị về nhà tự khao bản thân một bữa.

Thang máy vừa dừng ở tầng trệt, chú không thể chờ đợi muốn về nhà.

Nhưng có vẻ như có một tai nạn nhỏ ở phía trước.

Một người đàn ông cao lớn đang đi trước định bước vào thang máy thì bị một chàng trai trẻ da trắng chặn lại.

Chàng trai đó rất đẹp trai, nhưng trên mặt đầy vẻ tức giận kiềm chế, giọng nói mang theo chút nghiến răng nghiến lợi.

“Sau này anh muốn ở đâu thì ở, không liên quan gì đến tôi cả.”  Cậu nói, “Mau để tôi trở về!”

Người đàn ông tóc đen bị chặn lại thì giật mình, thậm chí còn quay đầu nhìn về phía sau như muốn kiểm tra xem có ai khác nữa không.

Thời điểm hắn quay đầu, đôi mắt xám xanh như nước hồ mùa đông hiện rõ, trong đó toát lên chút mờ mịt.

“Anh nhìn ai đấy? Nhìn tôi này!” Chàng trai da trắng tóc nâu càng tức giận, “Tôi đang nói chuyện với anh đấy!”

Nghe vậy, người đàn ông mắt xanh thực sự quay lại nhìn cậu.

Thang máy lẳng lặng dừng ở nơi đó, cả ba người đều đứng cứng đờ ngoài cánh cửa kim loại, bầu không khí trở nên rất vi diệu.

Vương Kiến Bân đã quên mất chuyện phải về nhà, không khỏi dừng bước vây xem, thầm thán phục: "... Oa nha.”

Thì ra trong số các nhân vật chính còn có một người nước ngoài nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro