CHƯƠNG 12: ĐIỀU ƯỚC (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ân Kỳ chạy vội vào trong nhà thu xếp mọi thứ đến hoa cả mắt mặc kệ hai tên kia đang cực kỳ thông thả mà tán dóc ở bên ngoài. Cậu biết là bản thân mình đã tạo ra một phản ứng có điều kiện với một cái tên gọi là Hoàng Nghiêm. Không thể để cậu ta đến đây để nhìn thấy cái cảnh tượng kinh hoàng trong phòng này được, cái tên Tôn Lễ kia thật hết biết nói nổi: đồ đạc quăn lung tung làm cho căn phòng chẳng khác gì một cái nơi ở của người ngoài hành tinh

  Tối mắt tối mũi một hồi cuối cùng Ân Kỳ cũng đã an tâm khi người kia bước vào nơi này. Cậu thở phào nhẹ nhõm và thầm ngưỡng mộ cái tài năng dọn dẹp đồ đạc của mình

  Khoảng nửa tiếng sau thì cái tên đầu trâu kia bước vào, hắn đã cho người đi mua một ít thức ăn, thêm một cái bánh gato để đem vào trước khi Hoàng Nghiêm đến. Ân Kỳ nhìn không thấy ai ở phía sau thì định mở miệng hỏi đến Hiệp Vũ, nhưng chưa kịp nói gì thì cái tên điên khùng kia lại đem nước hoa của cậu ta xịch khắp trong phòng rồi tung tăng chạy ra ngoài lôi kéo hai người kia vào. Ân Kỳ vừa định mở miệng chửi một tiếng thì nhìn thấy thân ảnh Hoàng Nghiêm đi tới liền vội ngâm miệng.

  Vừa bước vào thì hai người đàn ông kia đã ác xì liên tục ba cái vì cái mùi nồng nặc trong phòng xông vào mũi, Ân Kỳ thì mặc vô biểu cảm vì đã quen rồi. Tôn Lễ cười xòa xà vào lòng của Hiệp Vũ mắng: "cái gì nha là mùi của nước hoa của tớ, trải khắp phòng cho lan tỏa hương thơm mà" nói xong Tôn Lễ dùng cái tay trái với cái ngón trỏ chẳng yên lành khi xoay xoay vào khuôn ngực của Hiệp Vũ

  Hoàng Nghiêm nhìn thấy biểu tình của Tôn Lễ thì xoay đi nơi khác còn Hiệp Vũ thì ôm lấy vòng eo của tiểu yêu ma kia mà nhéo yêu một cái. Ân Kỳ nhìn hai người kia "cậu cậu tớ tớ" cả một giờ đồng hồ thì mới lao vào tiệc tùng. Cậu nhìn ba người trước mặt thì vui lắm, chưa bao giờ tham gia buổi sinh nhật có bốn người như thế này, bạn bè của cậu năm cấp ba chơi với nhau chả có gì là thật thà..ngoài mặt thì nói cười rôm rả sau lưng thì tụm năm tụm ba nói cậu này kia bây giờ chơi với ba con người này thật sự rất tốt. Tôn Lễ thì cậu hiểu rõ nhất tuy bên ngoài hiếu động nhưng bên trong toàn mưu ma chước quỷ mưu kế chiếm tiện nghi người khác nhưng mà lại chẳng bao giờ làm quá đáng cả, luôn dừng ở mức vừa phải và cũng chỉ là những trò trêu chọc người mà thôi. Hiệp Vũ thì rất lịch lãm nói ít cười nhiều nói chuyện luôn đúng trọng tâm, rất là quý cậu chưa từng một lần làm cậu mất lòng tin. Hoàng Nghiêm lại càng đặc biệt cực kỳ kiệm lời cũng rất hiếm khi cười, ánh mắt cứ thường nhìn một nơi xa xăm nào đó rồi khẽ nhíu mày, rất ít tiếp xúc với người khác gia cảnh rất giàu có nhưng chẳng bao giờ lên mặt với người ta, tuy lạnh lùng nhưng có lẽ đó là tính cách muôn thuở của cậu ấy chứ chẳng có ác ý gì.

   Ân Kỳ nhìn thấy Tôn Lễ thắp sáng hai mươi cây đèn cầy trước mặt thì cậu ngẫn mặt lên hỏi: " Hiệp Vũ hơn mình hai tuổi sao?"

   Hiệp Vũ nhìn hai cây đèn cầy mà Tôn Lễ đang thắp sáng cười nhẹ nhàng: "Tớ ra nước ngoài hai năm nên việc học tại Việt Nam bị trì trệ"

  Tiểu yêu quái kia thấy người bên cạnh cười đẹp tới nghiêng nước nghiêng thành thì không ngần ngại mà ôm cổ nhẹ nhàng hôn lên má người kia một cái làm cho Ân Kỳ đang chăm chú nghe Hiệp Vũ giải thích thì thấy toàn bộ cảnh ấy, lúc này cậu mở to hai mắt và rất muốn đập đầu vào ổ bánh kem hét:" Này....hai người các cậu không được quá đáng như thế ở trước mặt tớ"

   Tôn Lễ nhìn Ân Kỳ cười một nét cười mỉa mai đang định chiếm tiện nghi của người khác thì bỗng một giọng nói "một ngàn năm" mới vang lên một lần hôm nay phát lên tiếng : "Cậu thấy ghen tị sao không đi tìm người yêu đi"

    Ba cặp mắt đang liếc nhìn nhau tìm cách đâm giết thì đồng loạt đổ dồn về phía Hoàng Nghiêm, Ân Kỳ sau khi nhận thức được câu hỏi kia giành cho mình thì xấu hổ không biết trả lời như thế nào, cậu cúi thấp đầu xuống không dám đối mặt với một ánh mắt đẹp như Phượng Hoàng ấy. Tim cậu dấy lên từng hồi thình thịch như muốn vỡ tung

   Thấy cục diện trước mặt hết sức quỷ dị như vậy Hiệp Vũ liền lên tiếng làm tan đi không khí hiện tại đề nghị mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho cậu ta

   Ân Kỳ thầm tạ ơn Hiệp Vũ rồi lớn tiếng hát: " Happy birthday to you... Happy birthday to you... happy birthday happy birthday happy birthday to you.."

   Chỉ có Ân kỳ và Tôn Lễ hát, Hoàng Nghiêm sau khi nhìn Ân Kỳ thì chuyển ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ ngón tay trỏ khẽ nhịp lên bàn theo nhịp điệu bài hát của hai người kia..

   Hiệp Vũ vô cùng thỏa mãn nghe xong bài hát, rồi anh vâng lời của Tôn Lễ thổi a cố gắng thổi hết hai mươi ngọn nến kia rồi cũng theo lời của tên ngu ngốc đó mà chắp tay đọc điều ước như trẻ con:" Ước gì kiếp này kiếp sau và kiếp sau nữa và kiếp sau sau nữa tôi luôn có Tôn Lễ ở bên cạnh"

   Ân kỳ đứng hình một hồi sau khi nghe lời ước đó rồi mỉm cười thật khẽ,. Còn Tôn Lễ thì xoay qua búng lên trán của người đọc lời nguyện kia một cái thật mạnh rồi mắng: " cậu là đồ ngốc sao, lãng phí một điều ước như vậy, tớ sẽ luôn luôn ở bên cậu mà...tớ đã đọc nhiều đam mỹ ngược rồi tất cả rất là đau khổ nhưng tớ sẽ không bao giờ làm như vậy đâu an tâm đi sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu" nói rồi cậu choàng vai tặng anh một nụ hôn ấm áp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro