CHƯƠNG 18: CÔNG CHÚA TÓC VÀNG: ÂN KỲ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau một giờ lục lọi trong mớ đồ cosplay của mình thì Tôn Lễ cắn chặt môi nhịn cười đưa một bộ váy dạ hội cho Ân Kỳ:"mặc cái này đi"

   Ân Kỳ trợn to mắt, xua tay lia lịa: "không được..Không được.."

  "Cái gì mà không được, đi thử đi" Tôn Lễ vờ tỏ ra tức giận trừng mắt, nãy giờ đã đưa ra hơn năm bộ rồi mà Ân Kỳ không nói cái này hở hang thì nói cái kia quá sặc sỡ làm cho cậu nóng ruột muốn trang điểm cho cậu ta mãi mà không được.

  Nhìn thấy Tôn Lễ bực mình làm cho Ân Kỳ cũng thấy ái náy mà dịu giọng: "Aii.. được rồi được rồi". Cậu mặt nhăn mày nhó cầm cái váy trong tay mà tâm cam nặng trĩu. Sau một lúc, cậu cầm ở hai bên tay áo rồi đứng lên vũ vũ nhẹ cho bộ đầm được bung xõa toàn bộ.

  Đây chính là cái đầm dạ hội mà Tôn Lễ thích nhất, nó dài tới gót chân có màu hồng phấn. Chất liệu vải vô cùng mềm mượt, từ phần eo trở xuống được xếp thành từng nếp từng nếp như gợn sóng xòe ra trong vô cùng xinh đẹp. Trước ngực áo có đính hình một con chim phượng hoàng bằng hạt cườm lấp lánh trong vô cùng quý phái, phía trong có sẵn hai cái bao nhô lên giống như ngực của phụ nữ. Tay áo dây, phía trên có hình con hồ điệp đang tung cánh bay trong vô cùng quyến rũ..

  Ân Kỳ thở dài rồi cúi đầu đi vào trong thay đồ.

  Thời điểm người kia bước vào trong, Tôn Lễ chuyển từ khuôn mặt mất kiên nhẫn thành khuôn mặt giống như đang bị người khác cù léc. Cậu ôm bụng gập người xuống cười sặc sụa, một tay cậu bịch miệng tránh cho Ân Kỳ ở bên trong nghe thấy.

  15 phút sau.. Ân Kỳ bước ra..

  Tôn Lễ đang nghịch điện thoại thì ngước lên nhìn. Lần này cậu đã cố gắng hết sức nhưng cũng không thể nào nhịn được cười

  "Haha... Hahaha" Tôn Lễ nằm vật ra giường chỉ vào Ân Kỳ.., vừa cười đến chảy nước mắt vừa cố gắng bò bò về phía của cậu ta, giống như người sắp chết cầu xin cứu mạng.

  Ân Kỳ đã lấy hết can đảm để bước ra ngoài, nhưng không may lại gặp phải cái tên Tôn Lễ không biết cảm thông cho người khác, vừa cười vừa chỉ trỏ như một thằng điên khiến cho cậu phải hít một hơi sâu cố lấy lại bình tĩnh, nếu không cậu đã lao đến mà bóp chết tên này: "Cười cái khỉ gì hả?"

  Tôn Lễ cố gắng nhắm mắt hít thở. Cậu ngồi xếp bằng hai chân, hai tay để hai bên đùi giống như những người tu luyện võ công, trả lời Ân Kỳ: "Không có.. Sẽ không cười cậu nữa.." nhưng vừa nói xong khi mở mắt ra nhìn thấy Ân Kỳ thì lại tiếp tục ôm gối cười sặc sụa.

  Ân Kỳ xấu hổ hét: "cậu mà còn cười nữa.. thì tớ lập tức đi thay đồ". Nói rồi hùng hùng hổ hổ xách chân váy lên

  "A.. Đừng giận" Tôn Lễ nhướng mày thu lại nét cười lao ngay xuống giường kéo Ân Kỳ lại giải thích: "Vì cậu mặc đồ nữ tính thế này.. Mà lại để kiểu tóc nam. Trong vô cùng buồn cười a"

  Ân Kỳ liếc nhìn: "thật sao?"

  "Tất nhiên..chật..Không tin thì tới trước gương xem". Nói rồi cậu đưa Ân Kỳ đến trước gương nhìn, bên tai thì thầm nói những lời dụ dỗ: "Thấy chưa.. tuy cậu cũng trắng trẻo dễ thương nhưng cái mẫu tóc này trong  nhà quê quá... nhìn đi, không có nổi một cái mái tóc phía trước nữa. Nhìn không khác gì một quân nhân trên núi mới xuống". Vừa nói cậu vừa kéo kéo cái chùm tóc ngắn cũn cỡn phía trên của Ân Kỳ giật giật xuống làm cho Ân Kỳ đau tới nổi la lên oai oái.

  Không cần Tôn Lễ nói, chính Ân Kỳ khi nhìn vào gương cũng thấy bản thân với cái bộ dạng này ra đường sẽ làm trò cười cho thiên hạ. Cậu cắn cắn môi dưới xoay qua nhìn chằm chằm Tôn Lễ: "vậy phải làm sao?"

  Nghe câu hỏi kia của cậu làm cho Tôn Lễ mừng muốn ôm chặt luôn cậu ta vào lòng. Nói vậy tức là Ân Kỳ sẽ nghe theo mọi sự sắp đặt của hắn rồi.. hôm nay tha hồ mà bày ra đủ trò vui đùa thỏa thích.

  Thấy Ân Kỳ đang nhìn mình, Tôn Lễ vội thu lại nét vui mừng mà tằng hắng đẩy cậu ngồi lại bên giường: " E hèm..ngồi đây chờ tí" Nói rồi tung tăng lôi ra một cái ba lô to đùng ở dưới hầm giường

  Ân Kỳ mở to mắt: "cái đó ở đâu ra vậy?" cậu chưa từng thấy Tôn Lễ có cái ba lô màu sắc sặc sỡ như vậy bao giờ. Toàn bộ cái ba lô đó là hoa cỏ lá cành, muốn tìm ra một lỗ trống trên đó cũng khó hơn lên trời. Càng nhìn nó càng thấy chóng mặt vô cùng.

   Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác..Ân Kỳ hoảng hốt mở to hai mắt nhìn hàng tá các mái tóc giả được Tôn Lễ lôi ra từ cái balo đủ sắc màu kia. Rồi không lâu sau cậu nhắm chặt mắt can đảm hi sinh cho cái tên điên khùng kia gắn thử hơn ba, bốn bộ tóc lên đầu của mình xem bộ nào hợp nhất.

  Ân Kỳ ngứa ngứa lắc đầu nguầy nguậy: "Tôn Lễ, thật khó chịu muốn chết.. mau lấy xuống đi"

  "Aiss.. Sắp xong rồi" Tôn Lễ lục lọi đủ thứ và tìm mọi cách gắn bộ tóc giả vào đầu của cái tên đang lắc lia lịa kia: "Cậu ngồi im được không?"

   Nói rồi Tôn Lễ tiếp tục công việc của mình, trong đầu của cậu vẽ nên một buổi tiệc Halloween tối nay. Ân Kỳ sẽ rất đẹp và vô cùng nổi bật.. bảo đảm cho cái tên Hoàng Nghiêm kia nhìn tới nhỏ giải luôn. Nghĩ tới đây dạ dày của cậu đã vô cùng nôn nóng, tay chân có chút run rẩy hấp tấp chỉnh sửa cho máy tóc giả của Ân Kỳ.

   Sau mười lăm phút chảy chảy vuốt vuốt xoa xoa, cuối cùng Tôn Lễ đứng trước mặt Ân Kỳ khoanh tay nhìn ngắm thành quả của mình. Sau một phút nhìn tới nỗi làm cho Ân Kỳ ngại ngùng tới đỏ mặt thì cậu mới kết thúc săm soi.

  Tôn Lễ ho nhẹ một tiếng: "E hèm..cũng may cậu là con trai"

  Ân Kỳ nghiêng đầu không hiểu là Tôn Lễ đang nói gì. Cậu lắc lư khó khăn đứng dậy đi đến trước cái gương to và nhìn thẳng vào đó.. sau ba giây nhìn ngắm cậu xoay người nhìn Tôn Lễ và giơ lên một ngón tay cái đầy ngưỡng mộ: "cậu đúng là thiên tài hóa trang nha"

Tôn Lễ lắc đầu mỉm cười bước đến gần Ân Kỳ vỗ nhẹ vào vai của cậu: " không phải là do tớ.. cậu vốn dĩ rất đẹp"

  Lời nói của Tôn Lễ vốn không phải nhìn Ân Kỳ đánh giá «người đẹp vì lụa», mà đây là những lời nói chân thật được thốt ra từ tận đáy lòng. Lúc gặp lần đầu tiên thì Tôn Lễ đã cảm thấy cậu ta rất đẹp: mái tóc đen óng mượt như tóc con gái, vô tình chạm qua vài lần cũng thấy thật sự rất mượt mà, làn da trắng hồng nhưng do thường xuyên ra ngoài không dùng đến áo khoác nên có chút không trắng như Tôn Lễ, đôi mắt thì to tròn giống khổng tước,mũi cao rất hợp với khuôn mặt, đôi môi chính là đặc biệt nhất: nhìn ở xa thì nó mang một màu đỏ nhạt, nhưng khi ở cự ly gần thì nó mang một màu tím pha chút hồng hồng trông vô cùng đặc biệt và rất xinh đẹp.

  Thấy Tôn Lễ nhìn mình chằm chằm, Ân Kỳ huơ huơ tay trước mặt tên kia: "này.. Sao vậy?"
  
  Tôn Lễ chớp chớp mắt vài cái rồi nói: "Tớ đi lấy đồ trang điểm cho há?"

  Ân Kỳ suýt rớt oai hàm, hét to: "CÁI GÌ??"

  Cố gắng nhẫn cười, Tôn Lễ đi tới lấy cái túi trang điểm của mình, rồi sau đó tiến đến ngồi cạnh Ân Kỳ: " Này, cậu định để cái mặt như thế này qua bên đó sao? ít nhất cũng phải có tí phấn dặm lên cho trắng trẻo chứ"

  Ân Kỳ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, bèn giục Tôn Lễ: "Nhanh nhanh lên, sắp tới giờ rồi"

" Còn một tiếng rưỡi nữa.. cậu gấp cái gì" nói rồi cậu mở hộp lấy phấn ra, dùng bông dặm tí phấn rồi thoa thoa một lớp lên mặt của Ân Kỳ.. làn da của cậu ta rất đẹp, rất ít khuyết điểm, nên chỉ cần thoa cho có sắc trắng là trông rất đẹp rồi. Thoa xong phấn thì Tôn Lễ chuyển qua chì kẻ mắt.. kẻ a kẻ cho cặp mắt của Ân Kỳ to đùng như mắt cá voi xanh. Còn đôi môi thì cậu dùng một màu cam cam quyến rũ và quý phái thoa vào, còn thêm một tí son bóng.. Ở trên mặt của Ân Kỳ tô tô trét trét trong ba mươi phút;

  Tôn Lễ bặm môi, nhướng đôi mày thanh tú, buông hộp phấn son xuống rồi chấp hai tay lại với nhau: "xong rồi"

  Ân Kỳ mở to đôi mắt ra, xoay người nhìn vào gương: "AAAAA"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro