Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn nhớ cái lần bị đuổi khỏi nhà hồi lớp 10. Thật ra cũng không tính là đuổi. Hôm đấy không phải học tối, bốn rưỡi tan học rồi. Vốn định vui vẻ về nhà quây quần ăn cơm với bố mẹ. Tính ra cả tuần được hôm nay về sớm thôi. Bình thường tối muộn mới về, bố mẹ không chờ cơm được nên ăn trước, có phần cơm cho. Mau mau mải mải ăn xong rồi dọn dẹp, học bài luôn. Cảm giác rất mệt, thời gian chẳng bao giờ đủ. Haizz, thực sự chỉ muốn nằm ngủ một giấc luôn cho xong.


Vốn tưởng hôm nay có thể thư thả với bố mẹ, ai ngờ vừa về đến nhà thì bị đuổi.


Đính chính lại lần nữa, không phải bị đuổi. Haizz!


Chỉ là mẹ giữ túi chờ mình sẵn, thấy mình về cái là nhét đống túi quần áo, sách vở đó cho mình. Rồi ngọt nhạt bảo mình qua nhà Hạ Anh ở mấy bữa.


Vậy là cậu chàng tên Phong nhà ta cứ ngơ ngác mà bị tống tiễn ra khỏi nhà như thế.


Nói thật hôm ấy tâm trạng đang không tốt lắm, hôm qua thì mới cãi nhau với Hạ Anh xong... Ừm thì thật ra cũng không phải cãi nhau. Cãi nhau phải hai người lời qua tiếng lại đúng không? Thật chẳng hiểu ông ấy giận cái gì? Có bạn nhờ tôi đưa hộ con gấu bông cho ông ấy thì tôi đưa hộ thôi. Rõ ràng lúc đầu thấy cũng vui vẻ ôm rồi nghịch con đấy lắm mà tôi mới nói mấy tiếng là giận lẫy lên. Hôm nay lại nghỉ học nữa. Hại tôi bị mấy đứa con gái trong lớp hỏi han đến đầu óc ong ong, lơ mơ đến nỗi bị đuổi khỏi nhà cũng không nghĩ ra mà phản ứng lại.


Và giờ thì cái cậu chàng xui xẻo đó đang trong nhà của bạn hot boy trường nào đó đây.


- Cô bây giờ phải lên Hà Nội có việc gấp. Không có ai để nhờ cả, phải đành nhờ cháu ở đây với Hạ Anh mấy hôm.


- Cô ơi! Cô nhờ họ hàng, bạn bè... hay là... hay là bạn của cậu ấy cũng được. Thật sự cháu với cậu ấy cũng không thân thiết gì cả.


- Hiện tại cô không thể nhờ ai khác được! Hạ Anh cũng đồng ý rồi. Cô xin cháu đó!


Kết quả đương nhiên là Phong ở lại.


Tối đó anh chàng ngủ ngoài phòng khách. Nhà có hai phòng ngủ. Một của bác gái tất nhiên không thể vào. Phòng còn lại của Hạ Anh thì chàng ta không chịu mở cửa. Thật không hiểu có chắc là ông ấy đồng ý cho tôi ở đây không. Ba lần trước qua có thấy ông ấy nói với mẹ mình câu nào đâu, còn gần như chẳng phản ứng gì lại.


Bởi lạ chỗ, nên mất ngủ.


Sáng hôm sau thì bác gái đi sớm.


Phong có gọi điện cho mẹ hỏi cho rõ ràng. Cậu chàng giả vờ giận dỗi tí rồi bị mẹ mắng một cậu: "Cha bố anh!". Cậu chàng cười hì hì.


Hôm nay được nghỉ, không phải đi học. Đáng nhẽ giờ này mình phải nằm lỳ trên chiếc giường thân yêu, sau đó bị mẹ mắng gọi dậy. Rồi mình cố nán nằm thêm chút nữa. Đến lúc xuống nhà sẽ ăn canh cá ngon lành của mẹ.


Nhắc đến lại thấy đói.


Đói thì phải ăn. Muốn ăn phải có thức ăn. Thức ăn thì ra chợ mua. Ờ, mẹ quên không đưa tiền cho mình rồi. Ném cho ba cái túi toàn quần áo, sách vở nhưng không có đồng tiền nào.


Hạ Anh xuống nhà.


Phong ngước lên hỏi:


- Nhà ông có gì để ăn không?


Hạ Anh có vẻ mới dậy, hơi ngơ ngác như chưa hiểu rõ câu hỏi.


Phong nói tiếp:


- Tôi đói.


Nói xong liền không quên mím môi, xụ mặt. Chẹp, là thói quen xin ăn từ trước đến giờ đó mà. Thói quen không tốt, nên bỏ thì hơn.


- Tủ lạnh. Còn.


- Ừ ha! Tôi quên mất! À mà tôi ra tôi lấy luôn nhá!


Hạ Anh ngẩn người trông nụ cười rạng rỡ của ai kia vụt qua.


Con trai thường khó giận lâu. Đánh nhau một trận thỏa thích, ăn chung một bữa cơm là giải quyết xong.


- Ông muốn ăn gì không?


Trong tủ lạnh có rau muống, rau cải, có thịt lợn sống, mấy hộp sữa. À có cả nem rán nữa. Ngăn đá có bịch cá khô.


- Ra quán ăn.


Phong quay đầu, đã thấy Hạ Anh đứng ngay sau mình rồi.


Cậu chàng đóng cửa tủ lạnh lại, cười ngượng:


- Tôi không mang tiền.


Vậy là được chiêu đãi món canh cá Quỳnh Côi gần nhà rồi. Ăn mà nhớ món canh mẹ làm. Tự dưng mẹ bỏ con ở đây để con đối diện với cái mặt lạnh này làm gì.


Phù! Dù sao chiến tranh lạnh coi như kết thúc rồi. Tôi chẳng mong mấy hôm ở đây khó sống quá đâu.


Đến tối thì mới thực sự vào bếp làm đồ ăn. Thấy hôm nay không khí nói chuyện dịu dịu nhiều rồi, Phong ăn gan giời bảo hot boy cao lãnh không nhiễm bụi trần của trường nấu ăn. Nghe đồn là Hạ Anh nấu ngon lắm nên cũng muốn thử xem sao. Sự thật chứng minh, đã là tin đồn thì không đáng tin chút nào. Cái thứ cơm nửa nhão nửa sống, đáy thì cháy dính chặt nồi thế này, tôi bái phục! Ông ấy lúc đầu luộc rau, sau tôi thấy ủa sao mãi không đảo thế, sắp đen rau luôn rồi mới vào làm thay đấy.


Một thời gian sau thì tôi biết thêm cái tin đồn ông ấy hát hay, đàn giỏi cũng là giả nốt.


×××


Đó là chuyện ngày xưa, tình hình là bây giờ tôi bị đuổi ra ngoài rót nước mời khách, để lại Hạ Anh trong bếp nấu ăn.


Bà Nga còn bảo:


- Thôi ông ở đây nói chuyện với bọn tôi đi, đừng vào bếp phá nữa.


Giờ tôi có kể ông ấy từng không nấu nổi cơm chắc bà cũng bảo tôi nói điêu quá!


Dù rằng tôi cũng chỉ biết nấu cơm, luộc rau thôi. Mấy hôm đầu ở chung hai đứa chỉ ăn rau luộc chấm nước mắm qua ngày.


Đến giờ trình của tôi vẫn như ngày nào, ông ấy thì đã từ lúc nào chuyển sang vị trí bếp trưởng trong cái nhà này rồi.


Quá khứ huy hoàng đã không còn nữa!


- Ông với Hạ Anh là có phúc lắm đó.


Phong bật cười. Ngọt ngào.


- Tôi biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro