Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn định chủ nhật về nhà luôn, mà tự dưng lớp thông báo tối mai cô có việc nên cho nghỉ, lịch học bù báo sau. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bác gái mai vẫn chưa về ngay, còn thằng con bác thật rất không để người ta yên tâm. Phong gọi điện về nhà, hỏi ý kiến bố mẹ cho con ở nhà Hạ Anh thêm một ngày, bố mẹ cũng đồng ý rồi, còn dặn dò là học tập con nhà người ta học chăm chỉ, ngoan ngoãn, đừng để đồ bừa bộn. Thật là, Phong bật cười, con trai bố mẹ có bao giờ không chăm chỉ không ngoan ngoãn đâu. Mẹ đầu dây kia định mắng, sau nghĩ lại, nó nói cũng đúng.


- Ừ. Mày thỉnh thoảng lười một tí, nghịch một tí tao mới đỡ lo.


- Mẹ lại định giống chị đấy à?


- Lại chuyện chị mày. Từ ngày chị mày đi đến giờ biết gọi điện thăm chị chưa?


- Tối con gọi. Mà con đang mượn điện thoại Hạ Anh đó. Nói lâu hết tiền người ta mắng cho.


- Ờ. Vậy thôi nha. Mai mày về rồi lấy điện thoại bố gọi cho chị mày. Giờ giả điện thoại cho bạn.


Cúp máy rồi, Phong thu lại nụ cười, thở hắt một hơi.


Hôm sau cả hai ra cửa cùng nhau. Phong vốn không định đi chung, dù sao song song xe với hot boy trường rất dễ xảy ra chuyện. Hôm trước chỉ là đi thăm bệnh ông ấy thôi, đến lớp đã bị hỏi đến mệt đầu rồi.


Với cả mặt ông ấy lạnh tanh, đi cùng nhau có nói với nhau câu nào đâu, mọi người xung quanh thì ngoái nhìn chỉ trỏ, áp lực lắm.


Gần đến cổng trường, Hạ Anh dừng xe mua gì đó, Phong vọt trước vào trường, thở phào một hơi.


Những tưởng hôm nay sẽ không bị làm phiền nữa, hot boy trường đi học rồi đó, có gì hỏi thăm thì nói trực tiếp với ông ấy, khỏi phải gián tiếp qua tôi. Nhưng không, vừa vào lớp là bị một trận ong ong bướm bướm rồi.


Phong ôm hai tay che ngực, giả giọng thái giám:


- Mấy chị làm gì ớ? Người ta còn là con trai mà mấy chị định làm gì thế?


Nói xong còn không quên chớp chớp mắt ngây thơ, mặt ngượng ngùng quay đi.


Nga chịu hết nổi, đập lưng Phong một cái:


- Thôi đi ông, buồn nôn! Các bạn hỏi tí thôi sao mà giữ kín thế.


Phong lườm cô nàng một cái, chẹp chẹp miệng, thôi vẻ ưỡn ẹo vừa rồi:


- Có gì thì hỏi trực tiếp ông ấy đấy, hỏi tôi tôi biết làm sao được. Lúc tôi rủ đi thăm chung thì không ai đi.


- Người ta ngại mà. Thì... Hạ Anh không đi học mới hỏi ông chứ!


Phong nhìn Hằng cơng mặt nói xong, liền nhếch môi một cái trông rất là gợi đòn. Không hiểu là mấy bà ấy ngại ngùng cái gì nữa. Còn mấy ông kia nữa. Ờ thì con gái mê trai đẹp thì tôi còn hiểu được chứ mấy thằng con trai cũng ở đó hóng hớt làm cái gì? Cũng mê trai nốt chắc?


- Hôm nay Hạ Anh đi học...


Phong chưa nói xong đã bị một trận nhao nhao hỏi làm nhức đầu.


- Sao tôi biết á? Ngoài cổng trường gặp ông ấy. Mấy bà đi mà không thấy hả?


Đột nhiên im bặt. Phong vốn tưởng vì mấy đứa biết mình hết giá trị tình báo rồi nên im, nhưng lại nghĩ, quái, cũng đâu đến nỗi không nổi một tiếng kim rơi thế chứ!


Ngẩng đầu lên, thấy bà Nga vốn đang ngồi dáng rất đại ca trên bàn, bỗng tụt xuống ghế ngồi. Tầm nhìn lúc nãy bị cả đám loi nhoi che khuất, giờ cả đám tản ra một lối đi nhỏ. Hạ Anh mặt lạnh ngắt đi đến trước mặt Phong, đặt túi bánh mì nóng hổi lên bàn, lạnh giọng:


- Bữa sáng của cậu!


Phong run run khóe miệng. Tôi có nhờ ông mua bữa sáng bao giờ à?


Nhìn đi nhìn đi! Thật là phân biệt đối xử mà. Với tôi thì mấy ông mấy bà hùng hùng hổ hổ sấn tới không có không gian để thở, với hot boy trường thì cách một khoảng rộng, mặt dịu dàng ngượng ngùng lắp ba lắp bắp. Tức chết tôi mà.


Phong cầm lấy bánh mì, chưa ăn mà quay ra hất mặt hỏi đứa cùng bàn:


- Sao bà không ra đó?


Nga bỗng nhìn Phong, một ánh cười đáng ngờ, lại liếc bánh mì trên tay anh chàng. Thấy chàng ta mặt ngơ, Nga mới nhịn xuống không to tiếng, cố nhỏ nhẹ rằng:


- Cho tôi đổi với ông nha.


Phong nhìn ổ bánh mì Nga đưa ra trước mặt mình, vẻ bất lực, đành đổi bánh mì cho.


Thật không hiểu bọn con gái mà. Hai bánh mì cùng một tiệm, y chang nhau, chỉ là một cái có hot boy trường chạm qua...


- Thôi chị ơi, chị ăn thì ăn đừng có cái vẻ mặt biến thái thế em sợ.


Bà Nga lườm lại một cái, sắc lịm.


Mọi thứ dường như trở lại bình thường. Hot boy trường sau một đợt bệnh, đã đi học lại. Bên cửa sổ, cửa chính lại nô nức các bạn, các chị ngó nghiêng muốn ngắm Hạ Anh, làm tắc nghẽn cả đoạn hành lang. Đúng là nội bất xuất ngoại bất nhập mà. Có muốn ra ngoài đi vệ sinh cũng như đánh nhau đó, rồi muốn vào lại lớp thì còn vật lộn nữa. Rồi! Cảnh thường ở huyện.


Được cái Phong giờ yên bình rồi, không bị làm phiền hỏi thăm linh tinh nữa. Mà bài tập cô giao khó, thật là khó luôn, ra chơi làm cũng chưa ra nữa.


- Ông hỏi thử Hạ Anh biết làm không?


- Chị Nga ơi chị biết làm chị giảng luôn cho em đi. Sao cứ muốn em đi hỏi người ta hộ chị thế? Chị xem chỗ ông ấy cái đoàn người kia thành cái vòng bảo hộ Đường Tăng luôn rồi em chen làm gì.


Nhìn mặt bà Nga kiểu chú cứ nói thế, Phong đặt bút xuống, thở hắt một hơi, ra giọng nghiêm chỉnh:


- Tôi với ông ấy không thân như bà nghĩ. Bạn cùng lớp, như bà với ông ấy. Bà thích ông ấy, muốn nói gì với ông ấy thì cứ tự nhiên mà nói. Bà nhìn bên ngoài mấy bạn nữ kia kìa, rồi nhìn bà đây, học chung lớp rồi, cơ hội gần gũi nói chuyện thoải mái rất nhiều..


- Đưa vở đây tôi chỉ cho.


- Tôi chưa nói hết.


- Câm miệng không tôi đổi ý giờ.


Anh chàng im ngay, cười nịnh nọt, ngoan ngoãn đưa vở dịch sang chỗ Nga, còn rất tri kỉ đặt bút ngay ngắn giữa vở nữa.


Nga vừa viết vừa hỏi kiểu như rất bâng quơ:


- Ông có biết sao người ta là vương tử lạnh lùng còn ông chỉ là thường dân không?


Tôi không nói gì không có nghĩa tôi không biết bà đang ra mặt khinh bỉ tôi.


Nga viết xong, đẩy vở và bút về chỗ Phong, mặt tiếc hận:


- Tư duy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro