Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con thấy Hạ Anh thế nào?


Phong ngẩng lên, nhìn mẹ mình, rồi nhìn bố mình. Bố coi như không có chuyện gì, lờ đi gắp thịt vào bát mẹ. Mẹ lườm bố một cái, lại quay ra hỏi tiếp:


- Thì là cái cậu hôm trước con qua ở nhờ đó. Con thấy bạn ấy thế nào, người có tốt không?


Trông mẹ mình nghiêm túc quá thể như thế, Phong không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng. Thấy mẹ nhíu mày, bố thì ho khan ý bảo chuyện nghiêm túc đấy, giờ không phải lúc đùa, Phong đành buông đũa, đằng hắng một tiếng rồi nói to:


- Dạ tốt ạ! Học tốt, tính thì cũng tốt, mã tốt nữa.


Khi nói đến tính tốt, tự dưng anh chàng thấy chột dạ một tí. Nhưng lại nghĩ đến ông ấy mua bữa sáng cho mình, lúc ở chung cũng không đến nỗi nào, thôi thì... cũng tốt tính đi.


- Con trả lời xong rồi. Vậy giờ bố mẹ muốn nói gì với con thì nói luôn chứ rào trước đón sau thế này mệt lắm.


Bố mẹ nhìn nhau. Mẹ đánh mắt một cái ý bảo ông nói đi. Bố vùi đầu vào ăn coi như không biết gì. Rồi chẳng biết mẹ cấu, véo hay dẫm chân bố. Nói chung làm dưới bàn, khuất tầm mắt Phong không thấy được, mà trông bố cười bất lực với mẹ Phong cũng phỏng đoán ra đại khái rồi. Phong nhìn bố mình, cười thương mại một cái. Con với cái, trông đáng đánh đòn không cơ chứ.


Chuyện là vì công tác bố mẹ phải ra Hà Nội. Cũng lâu, có thể chỉ một năm hoặc chuyển ra Hà Nội ở luôn. Vì Phong mới vào lớp mười, bố mẹ phân vân không biết để con ở quê học hay theo bố mẹ. Sau lại nói chuyện với mẹ Hạ Anh, hai gia đình muốn Phong qua nhà Hạ Anh ở.


Phong thu lại nụ cười, đánh trong lòng một cái. Rốt cuộc từ khi nào bố mẹ lại thân với mẹ Hạ Anh như thế? Chỉ từ một lần đuổi con mình qua nhà người ta ở ba hôm đấy á?


- Con nghĩ xem. Vốn nhà mình xa trường. Ngày xưa bố mẹ với chị con cũng không muốn con học trường đó vì cách xa nhà quá. Mà trưa thì trường đóng cổng không cho học sinh ở lại, lại phải phóng xe về nhà ăn cơm, ăn cơm xong rồi chưa nghỉ ngơi gì đã phải đi học luôn. Rồi bây giờ con bắt đầu học các lớp buổi tối nữa. Trường xa về tối mịt. Còn đường xá phải qua hai ba cái cánh đồng, lỡ mà ngã xuống ruộng hay là gặp bọn nghiện hút hay là vấp phải kim tiêm hay là xe hỏng, xung quanh không có đèn đường không có nhà dân. Bố mẹ ở nhà nhiều hôm mày về muộn sợ sốt vó cả lên.


Biết rồi, đang lái qua nhà ông ấy ở gần trường đây mà. Sao nhà ông ấy lại ở gần trường cơ chứ? Mẹ tiếp tục biên đủ lý do để Phong qua nhà Hạ Anh. Nghe hợp lý vãi không cãi được. Tại sao nhà ông ấy giàu như thế, tại sao ông ấy học giỏi như thế, đúng chuẩn con nhà người ta chẳng biết lấy cớ gì để chê nữa chứ. Mẹ nói xong một đoạn lại quay sang chồng: "Anh thấy em nói phải không?". Bố gật đầu lia lịa, còn bồi thêm: "Phải, phải chứ! Mẹ con nói chỉ có chuẩn!". "Đấy mày nghe bố mày nói gì chưa?".


Phong nhìn trăn trối, thật muốn cười ra nước mắt.


Ăn cơm xong xuôi, mẹ bảo hãy khoan học bài, suy nghĩ lời bố mẹ nói đi. Mẹ lên giường nghỉ. Bố tự giác dọn bát đũa bê đi rửa.


Phong lẻ loi giữa phòng khách, đến dở khóc dở cười. Đã nói thế rồi, mình còn biết làm sao được.


Phong thở ra một hơi, thôi cười.


Thật tình!


- Bố! Điện thoại bố còn tiền không con mượn. À ở kia ạ? Bố ơi, bố có số cô Trang không?


- Cô Trang nào? Mày còn nói linh tinh nữa mẹ lại hiểu lầm bố mày giờ!


Phong ngó vào bếp trông bố còn đang lụi hụi rửa cái bát sứ, cạn lời vài giây.


- Cô Trang, mẹ Hạ Anh!


- Hạ Anh gì!... À rồi rồi rồi mày hỏi mẹ mày đi tao đâu biết.


Nói rồi bố tự lẩm bẩm: "Mẹ mày có cho tao lưu số gái bao giờ đâu".


Mẹ Phong đang nằm nghỉ trên giường, nghe rõ đoạn đối thoại của hai bố con, đến tức điên mà ra đánh cả bố lẫn con mất.


Bà gọi vọng lại:


- Ra đây mẹ cho số.


Đọc số điện thoại, mẹ cũng không hỏi tiếp gì. Phong cười hì hì rồi về phòng, đóng cửa lại.


- Mẹ nó đang làm gì đấy?


- Ông mới mua cam mà. Tôi pha nước cam cho thằng Phong. Ông uống luôn không tôi làm cho?


- Ấy, bà đi nghỉ đi tôi làm cho. Hoặc không bảo nó tự pha. Con nó lớn rồi. Bà chiều nó quá! Sau nó ra bên kia nó ở lại không biết làm gì.


- Ông làm bố mà tệ thế. Con mình thì không tin tưởng, còn lúc nãy lầm bầm nói xấu tôi đừng tưởng tôi không biết.


Cuối cùng vẫn là bố vắt cam, mẹ đứng bên cạnh chỉ đạo. Sau mẹ mang cốc nước cam đến phòng của Phong.


Nhẹ nhàng mở cửa, nghe Phong hãy còn gọi điện thoại. Nãy giờ cũng nửa tiếng hơn rồi.


Phong mím môi, nghiêm túc nghe. Không biết đầu dây kia nói gì, Phong đưa tay lên cằm, hít sâu.


- Buổi tối hôm thứ bảy, cháu thấy bạn ấy ngồi góc tường với cả khóc.. Dạ, bạn ấy không chịu nói. Dỗ mãi đến một giờ sáng mới chịu lên giường ngủ... Dạ. Dạ... Cháu không chắc... Còn đi khám không ạ? À, cuối tuần ạ?


Mẹ Phong nhẹ đặt cốc lên bàn, giọng thật nhỏ bảo Phong mau uống đi, mẹ ra ngoài nhá. Phong thấy mẹ mình, lập tức mỉm cười, gật gật đầu ngoan ngoãn.


Thấy cửa đóng rồi, Phong mới tiếp tục nói chuyện:


- Cháu nghe bảo là Hạ Anh, là một bạn cũng tên Hạ Anh trong lớp cháu ạ, là bạn thân từ nhỏ của cậu ấy luôn. Cho nên, không nhất định phải là cháu... Cháu không biết nữa. Bình thường trên lớp bọn cháu cũng không nói chuyện với nhau... Không có! Mọi người đều quý bạn ấy, không có bắt nạt hay cô lập gì cả... Dạ... Vâng... Vâng...


Mẹ Phong không nghe nữa, ra gặp chồng mình còn chưa uống xong cốc nước cam, thở hắt một tiếng.


Phong không phải chuyển đi vội. Chuẩn bị tâm lý vài ngày đã. Bố mua cho Phong một điện thoại, bảo để tiện liên lạc. Mẹ thì bắt chàng ta học nấu ăn. Đến nhà người ta đến cơm cũng không biết nấu người ta lại bảo nhà không biết dạy con!


Hơ hơ, sao câu này giống câu mẹ vẫn hay bảo với chị thế? Đáng ra còn bồi thêm câu "bị nhà chồng trả về nơi sản xuất" nữa là đủ bộ. Mà Phong nghiêm túc học lắm nhưng vụng, xào, rán nát bét hết cả. Phong còn chẳng dám nói thật ra "con nhà người ta" bên kia còn không biết nấu ăn hơn con. Chậc, nói ra lại bảo mình ghen tị dù sự thật là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro