Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đẹp trai không?


Phong bâng quơ hỏi, ấy vậy mà cô bạn cùng bàn vẫn chẳng để ý chàng ta. Cô còn đang bận ngắm hot boy trường đây này.


Phong không bỏ cuộc, nhích mông lại gần, ghé hẳn vào tai nàng, nhẹ giọng:


- Đẹp trai bằng tôi không?


Cô nàng giật mình, quay ra đánh anh chàng mấy cái rõ đau. Phong ôm đầu tránh đòn, rõ ràng mặt cười hớn hở còn giả vờ oái oái kêu đau.


- Ê Hạ Anh Hạ Anh có chuyện gì thế?


Nga đừng động tác đánh người, ngó nghiêng nhìn quanh.


Hạ Anh nhìn qua đây thật!


Ngay lập tức, lưng thẳng tắp, tay nhẹ vuốt tóc qua vành tai, mặt cúi xuống ngượng ngùng.


Phong không thấy đánh nữa mới bỏ tay xuống, mà vẫn chưa ngưng được cơn cười. Nga nghe giọng nắc nẻ ấy, liếc cảnh cáo một cái.


Phong giơ tay lên, bưng ra vẻ mặt vô tội. Chàng ta biết thừa Nga chẳng dám đánh mình nữa đâu. Dù sao cô nàng vẫn muốn giữ hình tượng thục nữ trong mắt Hạ Anh mà.


Phong thì chẳng hiểu suy nghĩ của bọn con gái. Trước mặt tôi đây thì đanh đá cá cày, hết quát lại đánh, còn trước mặt ông ấy thì nói nhỏ, đi khẽ, cười duyên. Sao phải mệt thế nhỉ? Sao lại phân biệt đối xử thế chứ? Ông đây không phải con trai à, ông đây không đẹp trai hay sao, sao mấy bà chẳng ai biết giữ ý tứ với tôi là thế nào?


- Cậu ấy... còn nhìn đây không?


Vâng, cái giọng nhỏ nhẹ khiến tôi phát sợ ấy!


- Đọc sách rồi.


Nga lúc này mới dám ngó ra chỗ bàn Hạ Anh, thấy anh chàng không nhìn mình nữa, mới thả lỏng ra.


- Tại ông hết đấy! Bị Hạ Anh nhìn thấy tôi như thế...


- Bà lo gì? Trước giờ bà cũng làm gì có hình tượng. Có khi ông ấy còn chẳng nhớ đến bà.


- Cùng lớp, sao không nhớ chứ.


- Ai biết!


Phong còn đang cười, mà đợi lâu lâu không thấy cô bạn nói gì tiếp, mới lo lo. Chẳng lẽ đang dỗi?


- Tôi hỏi bà một tí!


Nga vẫn miệt mài viết, không thèm ngẩng lên nữa.


- Dạng cô giảng hết rồi. Ông tự làm đi!


- Không phải hỏi bài tập..


- Tôi đang bận, có gì để sau nói.


Hình như giận thật. Thái độ lạnh ngắt luôn.


Phong mới kéo kéo tay Nga:


- Chị Nga ơi, em xin lũiii!


Cô nàng giật mạnh tay lại. Phong nghiêng đầu, mắt mở to, miệng chúm lại:


- Em xin lũi mà chệ! Chệ ơi!


Nga kéo vở, ngồi dịch ra xa.


Phong biết đuối lý, chẳng biết nói gì để nàng ta hết giận.


Nga vẫn xoẹt xoẹt bút viết.


Phong ngồi đó, ngó xuống bàn dưới.


Ông ấy vẫn đang đọc sách. Ngoài cửa, vẫn là chi chít các bạn nữ ngó nghiêng đủ kiểu để nhìn ngắm Hạ Anh.


Phong mím môi. Thật ra muốn gợi chuyện rồi hỏi bà Nga một tí. Suy nghĩ của con gái dù sao vẫn tinh tế hơn. Rốt cuộc lại làm cho bà ấy giận rồi.


Đến tiết học tiếp, Nga vẫn không thèm nói chuyện với Phong. Bà Hằng ngồi cạnh Phong, lúc nãy giờ ra chơi thì ra ngoài, không hiểu sao hai đứa này bơ nhau.


Hằng mới lén đưa cho Phong một cái kẹo mút. Nhân lúc Phong hỏi bài, viết ra giấy mấy chữ: "Chốc đưa cho Nga, bảo ông tặng."


Phong hiểu ngay. Là dỗ bà ấy hết giận đây mà. Nhưng bà Hằng này, đừng có hiểu nhầm tôi và bà Nga có quan hệ mờ ám gì được không? Có hiểu lầm cũng nên nói rõ ràng để tôi còn có cơ hội giải thích chứ. Cứ im ỉm rồi nhìn bọn tôi kiểu đó tôi biết làm sao?


Giờ ra chơi tiếp theo, bà Hằng lại ra ngoài tiếp. Phong mới tặng kẹo cho Nga. Giọng thành khẩn xin lỗi. Bà Nga cuối cùng cũng hết giận.


Nghĩ lại thì, vẫn méo hiểu bà ấy giận chuyện gì.


- Tôi thắc mắc tí.


* * *


- Tôi thấy bình thường.


- Bà không thấy, hai đứa con trai.. ôm nhau, rất kỳ à?


Nga nhìn Phong, kiểu không hiểu sao thằng này có suy nghĩ khác người như thế.


- Ôm con gái mới kỳ ấy. Tự dưng một thằng không biết từ xó nào chạy ra ôm cứng một đứa con gái, không bị chửi biến thái mới lạ. Ông cũng bảo rồi mà, cái kiểu bệnh đó cần tiếp xúc da thịt gần gũi với con người. Con người thì gồm trai và gái. Một đứa con trai với một đứa con gái xa lạ ôm nhau, nắm tay nắm chân các kiểu, về tâm lý.. không thấy ngượng à. Rồi mọi người xung quanh nhìn vào, rất kỳ cục. Còn hai đứa con trai động tay động chân với nhau thì hết sức bình thường. Kiểu bạn bè thân thiết, tâm lý cũng thoải mái.


Phong nhíu mày, rồi ậm ờ lảng sang vấn đề khác.


Là chuyện bình thường thật sao? Là mình nghĩ nhiều rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro