Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thế bây giờ các anh các chị đã học về tế bào, vậy tôi hỏi các anh các chị câu này. Thế liệu có cái tế bào nào mà ta có thể cầm được, rồi sờ nắn, vo ve nó thế này, rồi lúc muốn cất nó đi thì ta cất bỏ nó vào túi thế này. Khi cần ngắm thì lại lôi nó ra. Đố các anh chị tìm được cái tế bào nào như thế. 

Giọng điệu, hành động của thầy thực sự rất tếu, nhưng chẳng đứa nào dám cười. Đành thở dài một tiếng, học sinh giỏi nhất lớp thì không đi học, mấy đứa trong lớp hiện tại cũng chỉ là gà mờ thôi. Cái vấn đề sâu sắc sâu xa không trong sách này ai mà biết. 

Thầy giáo nhìn một lượt cả lớp. Thế là cái lớp này càng thêm im phăng phắc. 

- Thưa thầy! 

Thầy giáo rất vui khi có người giơ tay, giọng liền hòa ái hơn: 

- Ừ Phong, anh trả lời tôi nghe! 

Cậu học sinh tên Phong đứng lên, cười trừ:

- Dạ thưa thầy, em không phải giơ tay trả lời.

Nghe vậy, giọng thầy khó chịu hẳn ra: 

- Vậy anh kêu tôi làm gì? 

- Dạ, ngoài cửa... có bạn đứng hình như muốn gặp ai... Em chỉ muốn nói vậy thôi. 

Thế rồi nói xong, thằng nhỏ lại cười lấy lòng lần nữa, rồi rất ngoan thẳng lưng ưỡn ngực đứng nghiêm trang. 

Bấy giờ thầy giáo mới chú ý đến ngoài cửa kia. Một cô bé khá nhỏ nhắn đứng nghiêm túc giữa cửa, phỏng chừng đứng được ít lâu rồi.

 - Em cần gặp ai? 

Cô bé ngoan ngoãn trả lời: 

- Thưa thầy, em muốn gặp bạn Hạ Anh một chút. 

Cả lớp ngay lập tức ồn ào. Hạ Anh - chuẩn đẹp trai , nhà giàu , học giỏi - hot boy trường. Ngày ngày được không ít bạn gái yêu thích. Cùng đó, bị không ít bạn trai ghen tị. 

Phong còn đang giả đò nghiêm trang làm học sinh ngoan, cũng phải vểnh tai nghe ngóng. Là Hạ Anh đó biết chưa?

Nhưng chỉ có một vấn đề thế này... 

- Bạn gì đó ơi, Hạ Anh hôm nay nghỉ học, bạn để lần sau gặp đi.

 Phong nói xong, liếc nhìn cô bạn, giật mình vì bị lườm một cái. Thôi thôi, vẫn nên giả làm tượng mà nghe ngóng vậy. 

Cô bé lần này chỉ thẳng về một chỗ góc lớp, dõng dạc:

 - Thưa thầy, em muốn gặp bạn Hạ Anh kia! 

Ồ! Chuyện lạ chuyện lạ! Hôm nay đẹp trời có người tìm đến Hạ Anh 2 luôn kìa. Haizz, Hạ Anh 1 thì còn hiểu, đến Hạ Anh 2 cũng có bạn gái thích. Sao trời bất công quá? 

Thầy giáo xem xét tình hình, hiểu ý ngay, bảo:

 - Hạ Anh, ra ngoài có bạn gái muốn gặp kìa.

 Chàng ta bị gọi cũng bất ngờ lắm, hơi đơ một tí mới hiểu ra, đứng lên, mặt chút đỏ, giọng cũng lắp bắp:

 - Xin… xin phép thầy em ra ngoài .

Thầy liền xua xua tay:

 - Ừ ừ, ra mau không để bạn gái đợi. 

Anh chàng mặt càng đỏ, luống cuống ra khỏi chỗ.

 Phong vẫn một vẻ chuyện không liên quan mình, nhưng thầy không dễ tha cho vậy đâu.

 - Này anh Phong, đừng tưởng đứng đấy là xong! Đang lúc tôi giảng bài mà ngó ra ngoài hóng chuyện hả? Trả lời được thì tôi bỏ qua, không thì tôi ghi sổ đầu bài không chú ý nghe giảng để giáo viên chủ nhiệm xử. 

Phong nuốt lệ vào tim. Thầy hiểu nhầm em rồi. Em chỉ vô tình ngó ra cửa thôi, vẫn chăm chỉ nghĩ câu hỏi lắm chứ. Trời ơi, làm anh hùng làm chi, bây giờ chịu khổ thế này?

 Phong ai oán nhìn ra phía cửa kia. Hả? Hình như cô bạn đang nói gì. Cái gì? Trứng gà! Nhìn chăm chú cử chỉ miệng của cô bạn, đến khi bị thầy thúc ép quá, anh chàng bật thốt ra: 

- Trứng gà!

 Thầy liếc xéo cô bạn lạ mặt một cái. Cô bạn đã mau mau lôi tay Hạ Anh 2 chạy biến, để lại chàng Phong bơ vơ đứng đó.

 Thế tại sao là trứng gà hở! Giúp người giúp cho chót chứ đem con bỏ chợ thế à?

Thầy giáo đồng thời hỏi câu đó, càng khiển thằng nhỏ luống cuống. Làm sao mình biết tại sao?

 Xem nào, lúc nãy nghĩ đến đâu rồi? Đang là cấu tạo tế bào. Nếu là tế bào... Ti thể lục lạp không bào là cái gì chứ! Khoan, trong sách giáo khoa nói về loài vi khuẩn lớn nhất thế giới có thể nhìn được bằng mắt. Vi khuẩn cấu tạo từ tế bào…

 - Anh Phong! 

Phong ngẩng lên, long lanh mắt nhìn thầy. Thầy ơi, tha cho em đi mà. Nhưng thầy vẫn cứ nhìn, rất chân thành, như cổ vũ rằng: Em đừng sợ, cứ thoải mái nói đi, nói sai thì bị vào sổ đầu bài cô chủ nhiệm biết rồi gọi phụ huynh làm kiểm điểm thôi mà. 

Còn mấy đứa kia nữa, không phải thông minh học giỏi lắm hả? Sao cứ cúi mặt không thèm nhắc thế? Tình thế bắt buộc, Phong đành nói liều:

 - Trứng gà thì là... tế bào vì... Một tế bào giảm phân ra bốn, trong đó ba thể định hướng tiêu biến, một tế bào phát triển thành trứng. Nên trứng là tế bào.

 Phong lắp bắp nói xong, không dám nhìn thầy nữa. Nói xong còn chẳng biết mình vừa nói cái gì luôn hu hu. Mà dáng lưng vẫn thẳng tắp nghiêm trang cực kì, không được yếu thế, hự, không được yếu thế. Thầy giáo trong lòng tạm hài lòng. Quả nhiên lớp A1 đáng tin hơn chút, không như mấy lớp thường kia. Thầy phất tay cho Phong ngồi xuống. 

- Các anh chị biết trứng ung không? 

Tiết học trôi qua thuận lợi. Phong nghĩ cả tiết học vừa rồi, thở phào, lại nhanh nhanh dùng mực đỏ ghi chú xong, gấp sách lại. Anh chàng nhìn ra một vị trí trống ở dãy kia, hơi trầm tư. 

Hết ra chơi, Hạ Anh 2 còn chưa về lớp. Tiết sau là môn văn. Cô giáo bước vào, vẻ mặt không tốt chút nào. Vào bàn xong cái, cô hỏi ngay chuyện Hạ Anh 2 với cô bé vừa rồi.

 Lớp A1 có truyền thống ra chơi vẫn ngồi lì trong lớp, bỏ đề ra làm. Chẳng đứa nào ra ngoài mà nghe ngóng tin tức, nên khi nghe cô hỏi vẫn chưa hiểu sao. 

Cô nghe bạn lớp trưởng thật thà trả lời xong, mặt trắng bệch hơn. Sau, cô bảo cả lớp mở sách vở học bài, không nhắc gì nữa. 

Đến tiết sau nữa Hạ Anh 2 vẫn không về lớp. Mãi thì đang học, mấy đứa gần cửa sổ nghe bịch bịch ngoài kia mới ngó ra thì thấy Hạ Anh vội vã lấy xe đi. Mấy đứa chẳng có lòng dạ nào đùa giỡn anh chàng theo gái bỏ học , bởi cả bọn nghe được tin tức rồi.

 Chỉ biết có đứa lớp bên nói cô giáo lớp nó bảo cái cô bé dẫn Hạ Anh tự dưng ngất lịm đi. Mà tình hình nghiêm trọng lắm. Cô bé được đưa sang bệnh viện rồi. Cả bọn lạnh gáy nghĩ ngay đến chị Khánh Ly trên một khóa mới mất tháng trước.

 Đến chiều Hạ Anh vẫn không đi học. Không cần hỏi rõ ràng Anh nào, cả hai Hạ Anh đều không đi học luôn. Cả bọn lại nghe được tin tức cô bạn kia mất rồi.

 - Trường này bị ma ám chắc luôn. 

- Vớ vẩn! Trên đời làm gì có ma. Tình cờ mà thôi .

- Nghe gì chưa? Cái đứa mới mất ấy là em họ của Nhi Tuyết, mới chuyển sang trường mình, sống ở nhà con Tuyết.

 - Tuyết lớp mình hả? 

- Chứ ai nữa! 

Mấy lời đồn lan truyền rộng rãi, khiến ai nghe cũng lạnh gáy. Tháng trước là chị Ly gì đó đến phát thanh toàn trường xin lỗi, xong về nhà tự sát. 

Nhưng không đơn giản vậy! Phòng phát thanh trường bị đóng kín như dùng ma thuật ấy, lấy chìa khóa đập của các kiểu cũng không mở ra. Đến lúc cửa tự dưng mở thì phát hiện các thầy cô trong phòng như vừa hôn mê mới tỉnh dậy. Đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Giờ lại là chuyện này! 

Mà nghe sau chuyện Khánh Ly, nhà trường quyết sẽ đóng chặt cổng trong cả buổi học, để ai ra ra vào vào phải được bảo vệ xem xét mới được. Nhưng sáng nay cô bạn nghỉ học, đến giữa chừng mới xuất hiện ở trường. Mà không ai biết cô bạn vào trường từ khi nào, bằng cách nào. Càng nghe càng lạnh sống lưng!

Mấy hôm nay công an đến trường làm việc suốt. Hạ Anh 2 bị gọi lên văn phòng. Lớp trưởng thì có hôm đầu tiên lên làm chứng. Nhi Tuyết nghỉ hai ngày đã đi học lại. Tình hình điều tra không khả quan gì cả. Nghe nói bác sĩ kết luận bạn nữ mất do uống quá nhiều thuốc ngủ cùng lúc. Sau nhà bạn ấy đưa đi khám nghiệm tử thi rồi, mà mới mấy ngày chưa có kết quả được. 

Nghe cái kết luận của bác sĩ cũng đủ biết là tự sát rồi. Chị Khánh Ly kia cũng uống thuốc ngủ tự sát đó. Ôi trời, sao giờ mấy đứa toàn thích đến trường xong mới tự sát nhỉ? Cái này là yêu hay hận ngôi trường quá thế! 

Cả lớp thấy Nhi Tuyết đi học, có mấy đứa chạy ra an ủi. Cô nàng vẫn ủ rũ , chưa chịu nói gì. Mà mấy đứa chẳng biết làm gì khác nữa. Chuyện xấu đột ngột xảy ra khiến ai cũng bất ngờ. Nhưng đây là trường học, việc học vẫn phải là quan trọng nhất. Mấy thứ điều tra cứ để công an lo. Các học sinh liên quan đã không bị bất chợt gọi lên nữa. Nhà trường nghiêm cấm các lời đồn đãi. Học sinh chỉ dám ngầm truyền. Mà nói nhiều thấy cũng chán nên rồi chẳng ai nói nữa. Cuộc sống học đường dần trở về quỹ đạo vốn có. 

- Sao Hạ Anh chưa đi học ông biết không? 

Lớp trưởng là đứa thành thật, dễ gần liền trả lời ngay: 

- Nghe bảo mẹ nó đến xin phép cho nghỉ rồi. Bảo nhà có việc.

 - Việc gì chứ?

 - Ai biết! Mà sao ông quan tâm vậy?

 Phong nhướn mày, kì lạ nhìn lớp trưởng:

 - Hot boy trường nghỉ gần tuần, ông không thắc mắc à? Tôi nghe mấy đứa con gái cái gì mà ma ám kia kìa.

 Lớp trưởng ngó coi lũ con gái bên kia, rồi nhún vai: 

- Nếu mà hỏi qua Hạ Anh 2 được thì tốt. Mà ông ấy bây giờ... 

Lớp trưởng bỏ lửng ở đấy, mà ai nghe cũng hiểu. Vấn đề tình cảm bị ai. Được tỏ tình rồi đối tượng tỏ tình chết trước mặt. Song không đâu bị gọi gặp công an mấy lần. Ai rảnh quan tâm đứa bạn thân nào đó nghỉ học mấy ngày. 

- Thế không liên lạc hỏi luôn à? Đồn đoán thế này mệt quá! 

- Không lên face, không điện thoại. 

Phong gật gù, rồi như thắc mắc: 

- Không thì qua tận nhà hỏi. Bạn cùng lớp không quan tâm tí nào à? Hay không ở nhà? 

- Không rõ nữa. Ông qua hỏi Hạ Anh 2 đi! Ài, dù sao bạn thân lâu năm vẫn hơn gái xa lạ nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro