Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân , một bức tranh đầy hoa thơm cỏ lạ, lúc nào cũng qua thật nhanh. . . Nhìn qua cửa số lớn của văn phòng, Ngữ Tu nghĩ, một bên tính toán tan tầm sau khi đón bảo bối cần phải ghé siêu thị một chuyến, tối hôm qua nhìn quảng cáo thấy đang có tiết mục giảm giá đặc biệt đồ cho trẻ em, phải mua tã lót, khăn tay, giấy vệ sinh. . . Không biết sữa bột bảo bối bán có giảm giá đặc biệt không ta.. . . Ngữ Tu trong lòng nghĩ, cũng đã viết ra tay miễn cho lại quên; chính là bên ngoài trời mưa không ngừng, thực đáng ghét.

“Lâm Ngữ Tu, cậu nếu có thời gian ngẩn người thì sửa  chữa lại dữ liệu của khu phố A đi!” thủ trưởng rít gào.

Thủ trưởng là một nam nhân trung niên đã hơn 40, người thực phi thường nghiêm khắc, không qua loa cười, đồng sự cũng gọi hắn là “Triệu đại đao”, bởi vì hắn thích nhất trảo (nắm, giựt..) tóc cấp dưới, lúc đánh giá thành tích thì hắn lúc nào cũng trên người ta một cấp, tiền thưởng phân chia tất nhiên bị ảnh hưởng rất nhiều; không ít đồng sự bị hắn cho ăn khổ,  đối hắn hận nghiến răng nghiến lợi.

Ngữ Tu là một viên chức rất quy củ, nhưng là bởi vì phụ kiêm mẫu chức (vừa làm cha vừa làm mẹ), thường thường phải xin nghỉ, Triệu đại đao cự tuyệt không nghe giải thích, một mặt nhận định Ngữ Tu lấy cớ nhàn hạ, cho nên đối với hắn ngược lại đặc biệt nghiêm khắc; Ngữ Tu tính tình ôn hòa lúc nào cũng bị hắn đè đầu cưỡi cổ, số ít đồng sự biết gia cảnh Ngữ Tu thường vì hắn mà bất bình.

Ngữ Tu cũng không phải là người không biết nóng giận, nhưng là nhiều năm bị người nhà coi thường, cảm xúc cũng đã chai sạn cả rồi.  Ngữ Tu chưa từng được hưởng qua không khí ấm áp của gia đình, cha mẹ cũng không thích Ngữ Tu, bởi vì lúc Ngữ Tu sinh ra, công ty của cha hắn bị những nhà máy nhỏ hơn vượt mặt cướp mất vụ làm ăn, cha mẹ đều cho rằng Ngữ Tu sinh ra khiến gia đình suy sụp; lại đi coi tử vi phát hiện số Ngữ Tu khắc bọ họ, Ngữ Tu từ đó về sau không sống yên ổn được.

Lại vừa vặn cách hai năm,  song bào thai em trai,  em gái của Ngữ Tu ra đời, sự nghiệp của cha hắn lên như diều gặp gió, không thể nghi ngờ là càng làm cho cha mẹ càng thêm chán ghét Ngữ Tu! Ngữ Tu lúc đi học biểu hiện cũng không tồi, chính là hai đứa em lại xuất sắc hơn; bị cha mẹ ảnh hưởng, cả hai đều khinh thường Ngữ Tu, nếu không có chuyện gì cũng không chủ động cùng Ngữ Tu nói chuyện; nguyên bản Ngữ Tu đã ít nói, liền càng thêm im lặng; tốt nghiệp đại học, Ngữ Tu thi đỗ kỳ thi quốc gia làm nhân viên công vụ, lấy người bình thường mà nói, đó là một con đường không tồi, nhưng đã sinh trưởng trong một gia đình thương gia giàu có, em trai em gái lại đỗ một trường y khoa nổi tiếng, hắn chẳng qua là một tiểu nhân viên công vụ không tiền đồ.

Ngữ Tu ngoan ngoãn đến văn phòng cất giữ số liệu, thấy trên bàn là một đống dữ liệu loạn thất bát tao, tự nhiên lại cảm thấy bất dắc dĩ cũng mệt mỏi; bất quá vừa nghĩ tới bảo bối buổi sáng quơ quơ hai tay, tinh thần rất tốt, bao nhiêu mệt nhọc cũng đều tan biến, lại cố gắng công tác.

Vợ trước của Ngữ Tu lúc đứa con mới được ba tháng liền đòi ly hôn, lý do là chịu không nổi tính tình của Ngữ Tu cùng không khí bên nhà chồng; Ngữ Tu cũng hiểu được tâm tình của vợ mình, hơn nữa cô ấy lại là một người có tài, một người hoạt bát hướng ngoại,  gả cho hắn chỉ là bởi vì không cẩn thận có con, nếu không thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì.

Ngữ Tu không hai lời liền ký vào đơn ly dị, ôm đứa con trở về căn phòng trọ nhỏ hai phòng mà cha mẹ cấp cho.

Cho nên một đứa con không được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, tiền lương không cao nhưng ổn định, công tác tuy không có nhiều thời gian rảnh, nhưng Ngữ Tu đã cảm thấy mỹ mãn, hết thảy nhẫn nại đều đáng giá.

Tí tách tí tách… Ngữ Tu chợt nhìn đồng hồ đeo tay, đã muốn 7 giờ tối, chính là mưa cũng không dừng lại, hơn nữa dường như càng lúc càng lớn, trên lưng bảo bối đã ngủ say, hai tay lại đang cầm tã, giấy vệ sinh, khăn tay cùng sữa bột, đáng thương hề hề tránh mưa chờ ở trạm xe bus đã hơn nửa tiếng mà vẫn chưa thấy có chiếc xe nào chạy đến.

Hai tay Ngữ Tu không tự chủ phát run. . .

“Bá ~” Đột nhiên phía trước mặt liền xuất hiện một chiếc xe sang trọng màu đen, trực giác Ngữ Tu lui về phía sau, bởi vì y lẽ thường phán đoán, này nhất định là xe của mấy anh cả xã hội đen, vẫn là tránh xa một chút, bảo trì khoảng cách, đảm bảo an toàn; lúc này cửa sau xe mở ra, Ngữ Tu vừa vặn nhìn thấy một đôi chân dài giấu bộ tây trang sang trọng, cuống quít nghĩ muốn dời tầm mắt của mình, nhưng đôi chân sang trọng ấy lại hướng Ngữ Tu đi đến.

“Tiên sinh,  đang đợi xe bus sao?’’ Ngoài dự đoán một âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên.

“Đúng vậy. . . Phải . .” Ngữ Tu lắp bắp, khẩn trương đến nỗi răng nanh đánh lập cập vào nhau.

Ta chẳng lẽ hồi nãy không cẩn thận nhìn hắn sao (lúc em ngẩn người)? Xong đời. . . Ngữ Tu nghĩ đến bảo bối ngủ trên lưng, trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Tôi thấy anh cũng đứng đợi rất lâu rồi đi.” Nam nhân khẽ cười.

Tiếng cười đều cảm giác thực tao nhã, lời của hắn làm cho Ngữ Tu kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn đến áo sơmi thắt nút trước ngực nam nhân; nghĩ cũng biết là giá trị bao nhiêu xa xỉ đi. . . Ngữ Tu đoán một bộ tây trang lễ phục giá cũng rụng mất mấy tháng tiền lương của mình. . . .

” Để tôi đưa anh một đoạn đường!” Ngữ điệu thoải mái, Ngữ Tu không khỏi hoài nghi, hiện tại mấy đại ca đều văn nhã như vậy sao? Ngữ Tu chần chờ ngẩng đầu, không khỏi hít vào một hơi, là người mẫu sao? Ngũ quan thâm thúy mà anh tuấn, một loại khí thể tỏa ra bức người, giống như là quốc vương vậy!

“Được không?” Thanh âm trầm ổn lần thứ hai vang lên, gọi suy nghĩ Ngữ Tu trở về, Ngữ Tu không khỏi kinh ngạc chính mình nhưng lại đối với một người không quen biết có ý niệm như vậy.

“Lý tiên sinh, ngài sẽ bị trễ. . .” Tài xế tẫn trách  nhắc nhở.

” Không sao, Thanh Nhã sẽ không để ý!” Ngữ điệu thong dong không vội vã làm cho tài xế á khẩu, hắn cũng không muốn đắc tội bằng hữu tốt nhất của thiếu gia.

“Không. . . Đừng lo. . . Ngài có việc, . . . Xe bus cũng sẽ rất nhanh tới.”

Ngữ Tu nhanh nhẹn cự tuyệt, cũng không muốn làm cho lái xe khó xử. . . “Không quan hệ, hơn nữa anh cũng không muốn để đứa nhỏ cảm lạnh đi?” Lời nói sắc bén làm cho Ngữ Tu ngoan ngoãn đem bao lớn bao nhỏ đang cầm trong tay giao cho lái xe, ôm đứa con sợ hãi ngồi lên chiếc xe sang trọng có rèm che chắn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro