Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ Tu ôm chặt đứa con, run rẩy ngồi yên trên băng ghế sang trọng, khí lạnh bên trong làm hắn rùng mình một cái.

“Có lạnh lắm không?” Lý Trường Uy săn sóc hỏi.

“Không. . . Không có. . .” Ngữ Tu cuống quít lắc đầu, trong lòng bất ổn, cho tới bây giờ vẫn chưa từng cùng người nào cao quý như vậy nói chuyện, Ngữ Tu chân tay luống cuống, một chút cũng không giống người đã làm cha một đứa nhỏ.

“Cám ơn ngài, ân. . . Xin hỏi quý danh của ngài?” Ngữ Tu chợt nhớ mình còn chưa biết tên của người ta, vì thế liền vội vàng mở miệng.

“Tôi gọi là Lý Trường Uy, còn anh?” Trường Uy mang giọng điệu tươi cười trả lời, thân thể hướng về phía trước, càng làm cho người ta có một cảm giác áp bách.

“Tôi họ Lâm,  gọi là Lâm Ngữ Tu.”

“Thật sự thực cám ơn ngài. . .” Ngữ Tu chân thành nói tạ ơn, nếu không phải do Lý Trường Uy hảo tâm, hắn thực không biết còn phải chờ bao lâu.

Trường Uy hứng thú dạt dào  nhìn dáng vẻ Ngữ Tu mềm nhẹ hống tiểu báo bối ngủ, không biết làm sao, tâm liền nóng lên, tràn ngập cảm động.

“Là con của anh! Nhìn thật kháu khỉnh.”

Trường Uy nhìn tiểu ba ba đang tràn ngập hứng thú, thật sự rất khó tưởng tượng cảnh  hắn cùng lão bà làm tình, làm cho lão bà mang thai.

Nghĩ đến đây Trường Uy bỗng nhiên thấy xấu hổ, tự nhiên tò mò đời sống riêng tư của vợ chồng người ta, nếu bị tên kia biết thì. . . Chậc! Một thanh âm mềm mại cất lên, “Cám ơn! Con tôi kêu Lâm Kính Hằng.”

Ngữ Tu cúi đầu nói lời cảm tạ, một lọn tóc rủ xuống che cái trán trơn mịn, Trường Uy đột nhiên rất muốn sờ sờ xem có phải hay không cũng mềm mại giống vậy, mà nguyên bản khuôn mặt chỉ được coi là bình thường hiện tại lại mang một vẻ diễm lệ lạ thường.

Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi nên suy nghĩ miên man đi! Trường Uy vội vàng an ủi mình.

Ngay lúc Trường Uy đang đấu tranh tư tưởng, lái xe đã mở miệng, “Lý tiên sinh, tới rồi!” Trường Uy không tự chủ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi chính mình thất hồn lạc phách nghĩ về người nam nhân mới nhận thức không lâu này, nghĩ muốn mất hồn, cũng may tài xế lên tiếng gọi hồn y về.

Tiểu Chu, cám ơn anh, tôi sẽ kêu Thanh Nhã tăng lương cho anh!

“A, cám ơn ngài, thật sự thực cảm tạ ngài. . .” Ngữ Tu vội không ngừng nói tạ ơn, chỉ chưa đến mức quỳ xuống dập đầu.

“Không có chuyện gì, đừng khách khí. . .” Tiểu Chu nghe thấy khuôn mặt tròn tròn đỏ rần! Ngữ Tu ôm bảo bối, đến phía sau xe chuẩn bị tiếp nhận túi đồ to từ tay tiểu Chu, lại bị Trường Uy đón  được.

“A?” Ngữ Tu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Tôi giúp anh, anh mau lấy chìa khóa đi!”

“Này. . . Cái này sao có thể. . . Ngài không cần. . .” Nhìn một  đại nam nhân mặc tây trang giày da trên tay cầm túi to túi nhỏ tã em bé, giấy vệ sinh, Ngữ Tu liền muốn cự tuyệt, nhìn cũng không giống việc quý tộc thường làm.

“Không sao, còn cứ đứng tranh cãi nữa coi chừng tiểu tử kia tỉnh.”

Thông minh mẫn tuệ sâu sắc Trường Uy đây rất nhanh phát hiện chỉ cần nhắc tới tiểu tử kia, nam nhân trước mắt tuyệt đối nói gì nghe nấy. . . Quả nhiên Ngữ Tu không hai lời, lập tức móc ra chìa khóa. . .

‘ Anh đi về trước nói cho Thanh Nhã, tôi không đến được, ủy thác anh thay tôi tham dự party! Đợi lát nữa có gì tôi call cho anh, anh lại đến đây đón tôi.’- Thừa dịp Ngữ Tu luống cuống tay chân mở cửa, Trường Uy liền liếc mắt ám hiệu cho tiểu Chu, áp bách yêu cầu tiểu Chu phải thực hiện! ? ? ?

Bởi vì không có thang máy, hai người phải leo bộ năm tầng, cả người Trường Uy đầy mồ hôi ướt đẫm.

“Thật ngại quá, phiền toái ngài như vậy, mời vô nhà uống chén trà.” Ngữ Tu cảm kích vô cùng.

“Tốt!” Thanh âm phóng khoáng  không nửa điểm chần chờ.

“Xin hỏi tài xế của ngài muốn hay không cũng uống chén nước?” Ngữ Tu trì độn vần chưa phát hiện căn bản tài xế không theo bọn họ.

“Ờ, không cần, hắn trở về trước, không cần lo lắng, tôi cũng không muốn tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán đó, anh ta thay thế tôi đi rồi!”

“A! Thật sự là ngại quá. . . Thực xin lỗi. . .” Lại là một tràng xin lỗi!

“Không sao! Tôi không phải nói tôi không muốn đi sao. . . . Đúng rồi, anh không phải muốn mời tôi uống nước sao?”

“Ây da, đúng rồi, mời ngài vào trong!” Nhà trọ của Ngữ Tu mang một phong cách cổ điển, nhìn có vẻ hơi cũ, qua cái cửa nho nhỏ có thể thấy bên trong được lót ván gỗ, Ngữ Tu vào nhà lấy một chiếc dép lê cho Trường Uy mang vào, sau đó liền bế đứa con vào trong phòng ngủ trước.

Trường Uy theo sau đi vào, khí trời oi ả làm hắn đến ngồi trên bộ sô pha  gỗ.

Trường Uy chú ý tới phía trước sô pha không trải thảm lông mà là một chiếc chiếu kiểu xưa, liền lập tức ngây người! Đặc biệt thích hợp cho một căn nhà không có điều hòa! Trường Uy nhiều năm ở nước Mỹ, nhưng song thân lại nhớ hồi quá khứ, liền đem di sản văn hóa phong tục ở quê cha đất tổ tại Đài Loan kể hết cho hắn nghe, Trường Uy thích nhất là chiếu cỏ, khi hắn giới thiệu cho các bằng hữu ở nước Mỹ , tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên vô cùng! Không nghĩ tới thậm chí có người còn muốn đem về dùng thử! ! ! Lúc này Ngữ Tu bưng hai tách nước trà nâu đạm tiến vào.

“Thực xin lỗi, tôi chỉ có trà lúa mạch lạnh, ngượng ngùng, thỉnh dùng!” Ngữ Tu đỏ mặt, nghĩ đến Trường Uy chỉ uống những loại rượu cao cấp, mà trong tủ lạnh của mình chỉ có mỗi loại trà tự pha này…

“Oa! Trà này là của hãng nào? Hương vị tuyệt như vậy!” Trường Uy kinh hỉ kêu to, vẻ mặt hưng phấn giống nhu một chú cún nhỏ, một chút cũng không nhìn ra vẻ đứng đắn lúc đầu.

“Ân. . . Là tự tôi pha!” Ngoài ý muốn được khen ngợi như vậy, Ngữ Tu thẹn thùng mặt đỏ hết cả lên.

“Cái gì! Anh pha? Không thể nào! Tôi còn nghĩ là vợ anh tay nghề thật tốt ~~” nói đến đây, trong lòng Trường Uy bỗng nhiên nảy lên cảm giác mất mát, lập tức uống một hơi mạch trà, che dấu tâm tình của mình.

“…” ” Làm sao vậy?” Trường Uy phát giác Ngữ Tu lặng im.

“Tôi ba tháng trước đã ly hôn.”

Ôn hòa nhưng bất đắc dĩ nói xong, Ngữ Tu lộ ra một nụ cười thật cô đơn.

“A?” Trường Uy kinh ngạc đắc ngẩng đầu lên, trong lòng một loại tâm tình khác xuât hiện — cao hứng! Trời ạ ~

Lý Trường Uy, ngươi chỉ mới uống mạch trà đã say rồi sao? Trường Uy cảm thấy được hôm nay mình thật kỳ quái, vì một nam nhân xa lạ này mà bao nhiêu cảm giác đều xuất hiện.

“A! Cái kia. . . Lý tiên sinh, ngài muốn thêm tách nữa hay không?” Ngữ Tu cũng chú ý tới mình để lộ vẻ cô đơn mà giật mình, mình khi nào lại biểu lộ ra vẻ mặt đó với người lạ? Là quá mệt mỏi mà sơ sót sao? Liền chuyển qua đề tài khác.

“A! Tốt! Đúng rồi! Gọi tôi Trường Uy đi! Lý tiên sinh nghe hảo quái.”

Nhìn một nam nhân cao nhã như người mẫu, mặc lễ phục sang trọng ngồi uống mạch trà, Ngữ Tu không tự giác muốn cười? ? ? Ngày đó Trường Uy uống sạch mạch trà trong tủ lạnh của Ngữ Tu, xong mới cao hứng gọi điện thoại kêu tiểu Chu tới đón hắn trở về.

Ngữ Tu đem đồ đạc dọn gọn gàng, lại đánh thức bảo bối dậy tắm rửa, giúp bảo bối đói đến oa oa khóc to uy sữa, sau đó mới trên giường đi ngủ.

Nằm ở trên giường dỗ bảo bối đi vào giấc ngủ, trong đầu óc đều là hình ảnh Trường Uy ngồi ở trên chiếu uống mạch trà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro