Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trường Uy, đây là anh em kết nghĩa của ta tại Trung Quốc, Trần Sùng Ðức! Sùng Ðức, đây là bằng hữu tốt nhất của ta tại Mỹ, Lý Trường Uy!" Người nói chuyện là Thái Thanh Nhã, cùng với Lý Trường Uy một bộ dạng cậu ấm đích thực không sai biệt lắm, điểm khác chính là dáng người nhỏ gầy một chút, so với người bình thường vẫn có phần nổi trội hơn.

Trong nước, Thái Thanh Nhã cũng thực khá nổi tiếng. Hắn chính là người thừa kế tập đoàn bệnh viện lớn nhất cả nước.Tại thời điểm sang Hoa Kỳ nghiên cứu y học, chuyên khoa tim mạch, hắn may mắn gặp được Lý Trường Uy.

Lúc ấy, để có được tấm bằng M.D (master of medicine) phải là người rất suất sắc. Mà người vừa có được tấm bằng M.D lại được nhận ngay vào làm việc tại bệnh viện Standford không ai khác chính là Lý Trường Uy. Hắn được tất cả các nhà lãnh đạo trong ngành công nghiệp dược phẩm biết đến với cái tên "nhị công tử uy phong tuấn mỹ" của tập đoàn y dược nổi danh về cả tiền tài lẫn quyền lực trong và ngoài nước- Tây Ngạn.

Cũng do đặc thù xuất thân của cùng điều kiện bản thân quá xuất sắc khiến hắn trở thành vật báu người người truy đuổi. Chỉ cần nhị công tử họ Lý mở miệng, hết thảy mọi việc đều dễ như trở bàn tay. Tỷ như hắn nói ngành hàng không rất có tiềm năng, 1 khu đất trống bỗng chốc trở thành sân bay sừng sững khiến người ta giật mình. Mà điều khiến mọi người kinh ngạc ở đây chính là biệt tài kinh doanh và đoán trước thời điểm đầu tư của hắn. Không biết đã có bao nhiêu bệnh viện, trường, trạm, xá được hắn gây dựng với nguồn lợi thu về như nước.

Mặc cho các trường đại học nổi tiếng phía Đông vắt óc tìm cách níu kéo, Lý nhị công tử vẫn bất vi sở động, chỉ nói một câu " Tôi ghét thời tiết phía đông u ám !" mà từ chối được tất cả.

Dù đã 29 tuổi và là bác sĩ ngoại khoa tim hàng đầu cả nước, tính tình Lý Trường Uy lại giống như một đưa nhóc thích quậy thích nháo, bất kì ai có ý muốn giành lấy tâm tư của hắn cũng đều phải bó tay!

Sau một hồi chào hỏi và làm quen, Trường Uy cùng Sùng Đức đứng cùng một chỗ tạo cho người ta cảm giác đối lập. Một người làn da ngăm ngăm,giòn tan rám nắng. Một kẻ da nõn nà hồng nhuận. Lại nói về Sùng Đức, quê nhà hắn lại là ở miền nam, quanh năm nắng gắt nên từ nhỏ đã có một làn da màu đồng khỏe mạnh, rắn chắc, thân hình cao lớn cùng cơ bắp khiến hắn thực giống một đại ca xã hội đen có thể hô phong hoán vũ. Thế nhưng cử chỉ của hắn lại vô cùng tao nhã, so với Trường Uy quyết không thua kém nửa điểm. Lại càng ngạc nhiên chính là hắn một viên kiểm sát trưởng thâm tàng bất lộ. Thái Thanh Nhã thường cười cười trêu hắn " quái thú biến thân !"

Lần này theo yêu cầu của cấp trên, Trường Uy đến Đài Bắc thuyết giáo kinh nghiệm, hắn cũng nhận được lời giữ chân ở lại làm việc. Tính ra việc này là phần của lão huynh hắn, thế mà lão ta chỉ vứt lại một câu " Ta bị phong thấp, trời mưa bệnh sẽ tái phát!" rồi biến mất dạng. Mà sự thực là sau khi từ chối đi Đài bắc, lão huynh hắn lại cả gan yêu cầu Thái Thanh Nhã giúp hắn ở Đông Hải chọn một phòng cao nhất trong khu nhà trọ xa hoa gần trường đại học để nghỉ ngơi.

Chỉ trong vòng 2 tuần, Trường Uy đã 3 lần bay tới bay lui về Đại Bắc để thuyết giảng. Thời gian còn lại thì cùng nhóm y sư trao đổi, không còn việc gì nữa thì lại chạy tới nhà Thái Thanh Nhã vui chơi.

Ở Loan Ngạn bệnh viện từ bác sĩ đến bệnh nhân ai ai cũng đều biết đến nhân vật nổi danh số một Lý Trường Uy này. Chuyến viếng thăm này của hắn, đối với họ, chỉ có lợi chứ tuyệt không tổn thất.

Ở bệnh viện, chỉ cần là nữ nhân liền lấy việc tiếp cận hắn mà cố gắng. Cả đám oanh oanh yến yến chỉ nguyện mình có thể may mắn có được sự ưu ái của bác sĩ Lý, chỉ cần vậy, họ liền có thể ngẩng cao đầu làm phượng hoàng!

Hiếm khi mới được buổi cuối tuần mà cả 3 người đều có thời gian rảnh, để trừng phạt Lý Trường Uy lần trước để hắn một mình tại bữa tiệc, Thái Thanh Nhã liền lệnh cho Trường Uy thi triển trù nghệ nấu ăn bậc thầy của hắn. Đồng thời cũng mời Trần Sùng Đức tới cùng đại náo, dù cho người này cũng chưa từng quen biết Trường Uy. Nhưng là vì Trường Uy quá mức cô độc, thêm một người nữa càng vui chứ sao? Đã thế hôm nay quyết không say không về. nhatlochimai.wordpress.com

Cơm no rượu say, ba người chuyển ra phòng khách ngồi. Thái Thanh Nhã cùng Trần Sùng Đức mải mê nhấm nháp món cá quả hun khói cùng chút Chivas cao cấp. Cả 2 người mắt nheo nheo, khuôn mặt tràn đầy vẻ hưởng thụ cùng hạnh phúc nghĩ: lúc này mới thật sự hiểu câu "sống là phải hưởng thụ"!. Trường Uy lại nhìn ly whisky màu mạch nha mà mỉm cười. Suy nghĩ cũng dần tràn ngập vị ngọt và màu sắc mạch nha cùng thân ảnh nhu hòa nào đó.

"Ngày đó. . . Ngày đó tôi gặp được một người. . ." Trường Uy Không đầu không đuôi mở miệng.

"Ai?" Hai người hồ nghi, vẻ mặt khó hiểu nhìn Trường Uy.

Nhìn hai người biểu cảm mờ mịt, Trường Uy không nhanh không chậm liền quẳng cho hai người một quả bom.

"Tôi nói, ngày đó tôi gặp được một người nam nhân, tiểu Chu không nói cho cậu sao?" Trường Uy nhíu mày nói.

"A ~~" Thái Thanh Nhã như ngồi phải đinh nhảy dựng lên hét làm Trường Uy cùng Sùng Đức giật bắn mình hoảng hốt hỏi ! "Làm cái trò gì đó? !" Trần Sùng Đức bị dọa đến miếng cá quả theo trong miệng cũng phải phun ra.

đông thảo

"Nhớ ra rồi, cái hôm cậu bỏ mặc tôi, tiểu Chu nói cậu đưa một một người đàn ông lạ mặt về, còn ở lại trong nhà người ta thật lâu nga! ! !"

"Uhm. . . Tôi nguyên bản chỉ là muốn đưa y trở về, liền chạy tới party nhàm chán của cậu, nhưng là y rất thú vị, cho nên thật cũng rất muốn xem một chút nhà của y ra sao!" Trường Uy nhún nhún vai nói.

"Cho nên cậu liền ném bỏ nhiều năm giao tình giữa chúng ta để đi theo một tên nam nhân chưa từng gặp mặt, lại còn đưa hắn về tận nhà? Nếu cậu đi trêu ong ghẹo bướm thì có thể không tính, nhưng là y là đàn ông?" Thái Thanh Nhã khinh thường hừ nói.

"Ngu ngốc, không phải như cậu nghĩ! Người ta thế nhưng có đứa con. . . Hơn nữa y vừa ly hôn. . ." Trường Uy vô lực mắt trợn tròn.

"Vậy càng không được, chẳng lẽ muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?" Thái Thanh Nhã quát . . .

"Đừng làm rộn, Trường Uy có chuyện muốn cùng chúng ta nói."

Không hổ là kiểm sát trưởng, Trần Sùng Đức cẩn thận phát hiện ánh mắt Trường Uy, hắn như là muốn nói gì lại thôi.

"Nên nói như thế nào nhỉ? Y là một người cha độc thân, có một nhóc con mới sáu tháng tuổi, thế nhưng nhà y lại sạch sẽ đến ngạc nhiên, lại còn ở trong phòng còn trải thảm chiếu, cực kì mát mẻ ! Còn có trà lúa mạch y tự làm is so great*! How can you imagine a guy doing like that?*" thời điểm Trường Uy hưng phấn, tiếng Anh liền không tự chủ mà thốt ra.

(*)Thật tuyệt -Các ngươi có nghĩ rằng một người đàn ông làm việc đó

"Được rồi! Đừng nói tiếng Anh nữa, hiện tại cậu đang ở Đài Loan đấy!" Thái Thanh Nhã trở mình trừng mắt.

"Uhm. . . Y dường như rất vất vả đó, tôi chính là thấy y bộ dạng đáng thương đứng tránh mưa đợi xe ở trạm xe bus, mới nhất thời thấy thú vị. . . Thế nhưng đêm hôm đó thật sự rất vui vẻ, thật thoải mái, mơ hồ lại có cảm giác như gió xuân thổi trong lòng". Trường Uy vui sướng mà nói, xong liền chìm đắm vào ký ức mềm mại hôm đó .

"..." Thái Thanh Nhã cùng Trần Sùng Đức không biết nên nói gì tiếp, hai người đều không hiểu rõ rốt cuộc có cái gì mà cảm động, có cái gì mà thích thú. Đặc biệt đối với Trường Uy, Thái Thanh Nhã thật không muốn hắn đem lòng dạ thiện lương cùng tính hay thương người của mình góp lại một chỗ! Trên đường về nhà, Thái Thanh Nhã cùng Trần Sùng Đức bởi vì uống quá chén mà có chút mơ mơ màng màng, cũng đã sớm quên lời nói có chút khác thường của Lý Trường Uy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro