Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm mưa dầm nhưng oi bức ngột ngạt, chiều nay không có công tác nên Trường Uy bèn lái xe đến nội thành ngao du. Ở đây một năm cũng đã quen dần với nếp sống, hiện tại lại là giờ tan tầm, gặp thêm trời mưa, Trường Uy mắc kẹt trong dòng xe cộ trên đường, dùng kỹ xảo cao siêu len lỏi vào những chỗ thưa thớt một cách chậm rãi, lại vừa lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Trường Uy  không khỏi kêu lên tiếng, “Ngữ Tu?” “Tin! Tin!” Âm thanh tuy trầm nhưng rất vang dội, vừa nghe liền biết là âm thanh độc nhất chỉ có ở Mercedes-Benz, chính là đối với người bình thường như Lâm Ngữ Tu mà nói chẳng qua chỉ là một trong số những tạp âm năm giờ chiều tan tầm mà thôi.

Chính là âm thanh này dường như hướng về y thì phải.

Ngữ Tu ngẩng đầu lên, một chiếc BenzML430 màu lam mới cóng dừng ngay trước mặt hắn, M.Benz rất nổi danh, Ngũ Tu nhận ra logo của hãng này.

Ngữ Tu lơ đãng nhìn lên, không khỏi sửng sốt “Lý Trường Uy ?” Bên trong xe là Trường Uy  đang cười đến lộ ra hai hàm răng trắng muốt, còn tay thì vẫy không ngừng.

Ngữ Tu mỉm cười chào hỏi, trong đầu nhất thời xuất hiện bộ dáng lúc bảo bối hưng phấn vẫy tay, khóe miệng cười càng thêm ngọt ngào.

Ngữ Tu chạy đến gần xe, Trường Uy  ý bảo muốn hắn lên xe.

“Chào! Lý tiên. . . Trường Uy !” Ngữ tu cao hứng chào hỏi, nhớ lại Trường Uy không thích xưng hô khách sao liền sửa lại.

Bên trong xe là nội thất màu champagne cao nhã sang trọng, Trường Uy một thân trang phục Nautica hài hòa toát lên khí chất quý tộc.

Đương nhiên, đây không phải là thứ mà người bình thường như Ngữ Tu hiểu được, y chính là đơn thuần cảm thấy được Trường Uy  nhất định là người mẫu, cho nên mặc cái gì cũng đẹp!

“Ây, còn nhớ rõ tôi nha!” Giọng nói thoải mái hào sảng pha chút lười biếng, đây cũng là điểm hấp dẫn phụ nữ của Trường Uy  . . . Chính là Ngữ Tu cũng không hiểu được, đối với y là vô hiệu!

“Đương nhiên ! Ngày đó thật sự là thật cám ơn anh!”

“Đừng khách khí. Chính là thuận đường thôi!” Trường Uy khoát tay, muốn Ngữ Tu chớ để ở trong lòng.

“Đúng rồi, anh phải về nhà à! Tôi đưa anh đi!”

“A! Không thể, anh còn có việc đi, không cần làm phiền.”

“Sẽ không, hôm nay tôi mới đem xe từ cửa hàng về, tiện thể đi dạo vòng quanh hóng gió tí thôi!” Trường Uy  bướng bỉnh  nháy mắt mấy cái, đột nhiên lại nghiêm túc nhìn Ngữ Tu.

“Hay là anh có hẹn với bạn gái. . .”

“A? Không phải . .Tôi đang trên đường ghé qua nhà bảo mẫu đón bảo bối .”

Ngữ Tu nghe thấy câu nói lúc sau của Trường Uy liền liều mạng lắc đầu phủ nhận, vội vàng giải thích.

“A ~ thì ra là thế, nhà bảo mẫu ở đâu? Đi thôi! Hình như tôi đang cản trở xe bus lưu thông thì phải!” Nói xong Trường Uy đạp ga hòa vào dòng xe chiều tan tầm.

Ngồi trên ghế sopha thoải mái, lại còn có điều hòa, Ngữ Tu cho tới bây giờ chưa từng được hưởng thụ qua, nhìn bên ngoài thấy hàng người đang chờ xe bus, nghĩ đến mình có thể ngồi ở trong một chiếc xe cao cấp, khỏi phải chịu đựng cảnh chờ xe bus khốn khổ, quả thật không tưởng tượng được.

Ngữ Tu tò mò nhìn xung quanh chiếc xe nhập khẩu cao cấp, giống như tâm trạng học sinh lần đầu thăm quan bảo tàng vậy.

Trường Uy  nhìn y hưng phấn như vậy, nhịn không được mỉm cười.

“Anh đối với xe tôi rất hứng thú?”

“Hả. . . À, xe của anh rất tuyệt!” Ngữ Tu theo bản năng trả lời, sau đó lại vội không ngừng giải thích.

“Ha hả! Anh thật đáng yêu nha. . .” Trường Uy  bị câu trả lời của y chọc cho vui vẻ.

“Đây là SUV Mercedes, chiếc của tôi là 430, anh thích không?”

“A ~    Anh thế nào lại mua một cái xe thể thao, mà không phải xe có rèm che? Anh hay làm việc bên ngoài à?” Ngữ Tu phản ứng cũng rất nhanh.

“Đúng, nhưng cũng không đúng. . . Tôi ở Mỹ, thường hay camping or hiking, nhưng ở Đài Loan vẫn còn xa lạ, bất quá tôi vẫn là thích RV, anh không biết là xe có rèm che cảm giác chỉ có mấy ông già dùng thôi à?”

“Ha ha! Nói cũng phải.”

Vốn không khí đang có chút ngại ngùng, vì câu nói đùa của  Trường Uy  cũng dần thoải mái lên.

? ? ? “Tới rồi, tôi đi đón tiểu Hằng!” Nói xong, Ngữ Tu liền chuẩn bị mở cửa xuống xe, Trường Uy liền mở miệng, “Chờ một chút đi, tôi với anh cùng đi. . .”

“A? Không cần, rất gần đây thôi.”

“Tôi muốn đi xem để. . . . A, xem nhà bảo mẫu của anh thôi!” Hô! Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói sau này sẽ giúp. . . Lý Trường Uy , y là “Nam nhân” đã có vợ, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.

Lý trí Trường Uy liều mạng nhắc nhở .

Kia thì sao, làm không tốt y cũng thích ngươi sao, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để cho một nữ nhân khác hoặc “Nam nhân” khác khi dễ y sao? Trái tim Trường Uy liều mạng cổ động! Cuối cùng, tình cảm cũng đè bẹp được lý trí, thắng lợi hoàn toàn.

Trường Uy  cố ý đi theo Ngữ Tu đi gặp bảo mẫu của tiểu tử kia — Khâu Tú Mai.

“Ngữ Tu, anh ôm đứa nhỏ, cho nên ngồi phía sau mới an toàn!” Trường Uy  ở Mĩ Quốc lớn lên, đối với xe cộ an toàn đặc biệt để ý! Mà sau khi quay về xe, Trường Uy  như có điều suy nghĩ trầm mặc, Ngữ Tu không khỏi khẩn trương lên.

Hắn có phải hay không nhớ tới có việc phải đi nên không cao hứng? Ngay tại lúc Ngữ Tu đang bất an, Trường Uy  mở miệng, “Ngữ tu, bảo mẫu của anh là do ai giới thiệu?”

“A?” Câu hỏi khong đầu không đuôi làm cho Ngữ Tu không kịp phản ứng.

Đúng vậy. . . Là đồng nghiệp của tôi giới thiệu, con gái của đồng nghiệp cũng là do cô ấy nuôi lớn, là một phụ nữ rất cẩn thận, chồng cô ấy là thấy giáo dạy trẻ, hai vợ chồng chăm sóc tiểu hài tử đều rất có tâm.”

Sợ phải nhìn thấy bộ dáng âm trầm của Trường Uy, Ngữ Tu không khỏi thật thà báo cáo, một năm một mười trả lời.

“A!” Trường Uy  lên tiếng, trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, nữ nhân này xem ra đối xử với bảo bảo của Ngữ Tu tốt lắm, hắn đây an tâm, nhưng ánh mắt lại sắc bén giống như có thể nhìn thấu ý đồ của hắn, không. . . Là tâm ý. . . Nữ nhân này nha. . .

“Trường Uy . . .” Ngữ Tu lo lắng hỏi.

“Hả? Tôi không sao, chính là đã đói bụng!” Trường Uy  phát giác chính mình thất thần khiến cho Ngữ Tu bất an, vì thế tùy tiện lấy cớ nghĩ muốn tiêu trừ bất an của Ngữ Tu, mà lấy cái cớ này lại làm cho Ngữ Tu cảm thấy tội lỗi đầy mình hơn.

” Anh đói bụng, muốn hay không tới nhà của tôi ăn cơm chiều, hay là đi ăn ngoài?” Phản ứng của Ngữ Tu làm cho hắn đang lo như thế nào tìm cơ hội thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp, không thể nghi ngờ là ông trời ban cho hắn cơ hội tốt nhất! Lần trước đi theo mụ mụ của Thanh Nhã thỉnh giáo quả nhiên hữu hiệu! ! !

“Thật vậy chăng? Anh muốn mời tôi ăn cơm? Tôi đây muốn ở nhà anh ăn, tôi còn muốn uống trà lúa mạch ướp lạnh!” Trường Uy  hưng phấn vô cùng, nhìn đến Ngữ Tu ngồi phía sau trong lòng ngực ôm bé con, biết Ngữ Tu lo lắng chuyện bé cưng nên chọn ăn cơm ở nhà y, mà Ngữ Tu vẫn còn đang mù mờ không rõ chuyện gì mà thái độ của Trường Uy thay đổi xoành xoạnh như mây bay vậy, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro