Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngữ Tu một mình đối mặt với một bàn đồ ăn, đột nhiên cảm thấy thật tịch mịch.

Y biết Trường Uy bây giờ đang có việc, nhưng nghĩ vậy cô đơn trong lòng cũng không bớt được miếng nào.

Cho tới nay cũng chỉ một mình mà sống, từ lâu cũng chẳng để ý cô đơn là gì, chính là từ khi biết Trường Uy, y mới bắt đầu cảm thấy cô đơn.

Chỉ cần nhìn thấy Trường Uy liền nhịn không được trong lòng cảm thấy vui vẻ, nhất là khi Trường Uy tìm y ăn bữa tối, y liền cả ngày cao hứng vô cùng,  dù có bị thủ trưởng mắng cũng không sao.

Ngữ Tu cũng không biết mình đang bị cái gì. . . Đại khái là do ở một mình lâu rồi, một khi có người quan tâm, liền bất tri bất giác ỷ lại… Phải là… Không sai, là tịch mịch! Chính là hôm nay Trường Uy lần đầu tiên lỡ hẹn, mình mới cảm giác mất mát như vậy! Ngữ Tu không khỏi trách cứ chính mình vô dụng, người một nhà cũng có thể không trở về ăn cơm, huống chi chỉ là bằng hữu.

Bằng hữu cũng không có nghĩa vụ nhất định không thể lỡ hẹn! Tuy rằng lý trí phân tích rất ổn thỏa, nhưng là trong lòng cảm giác tịch mịch cứ cuồn cuộn dâng trào không thể hiểu được.

Ngữ Tu nghĩ nghĩ một hồi, liền ghé vào trên bàn cơm ngủ…

“Oa ~~” Âm thanh nãi oa khóc to đến mức Ngữ Tu luống cuống tay chân, bảo bối nửa đêm phát sốt nôn mửa, Ngữ Tu vội vàng lật đật đưa đi bệnh viện.

Chính là chưa từng kêu xe taxi bao giờ, trong điện thoại không có số, lòng nóng như lửa đốt , bất chấp bây giờ mới hai giờ sáng, Ngữ Tu liền cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc.

[Hello? ] Điện thoại liền truyền đến thanh âm ngái ngủ của Trường Uy.

“Uy, Trường Uy? Thực xin lỗi đánh thức cậu!” Ngữ Tu khẩn trương bất an mở miệng.

[ Ngữ Tu? Có chuyện gì vậy? Trễ như thế còn chưa ngủ? ] vừa nghe đến thanh âm của Ngữ Tu, cả người liền thanh tỉnh!

 “Ân, thực xin lỗi, tiểu Hằng phát sốt, cậu có thể hay không…” Còn chưa nói xong, Trường Uy liền chen vào nói.

[ Anh chuẩn bị sắn đồ đạc cần thiết cho tiểu Hằng đi, ta lập tức qua ngay, đến nơi tôi sẽ gọi! ]

Ở phòng cấp cứu bệnh viện Loan Ngoạn, Trường Uy cùng bác sĩ phụ trách thảo luận về bệnh tình của tiểu Hằng, mà Ngữ Tu sắc mặt trắng bệch bị hộ sĩ kêu đi làm thủ tục nhập viện.

Nghe bảo bối bị viêm phổi cấp tính, Ngữ Tu cả kinh không nói lên lời.

Nhất là khi khi thầy thuốc nói phải đem qua phòng cách ly, Ngữ Tu lại hoang mang lo sợ.

“Ngữ Tu, đây là cellphone của tôi, anh cầm lấy, ở bệnh viện không thể khởi động máy, nhưng tôi có thể gửi message cho anh!” Trường Uy đem điện thoại đưa cho Ngữ Tu, nửa đêm trong bệnh viện bốn bề vắng lặng, Trường Uy gắt gao ôm lấy bả vai gầy yếu  của Ngữ Tu cho y thêm cổ vũ.

Ngữ Tu gật gật đầu, ngập ngừng nói tiếng cám ơn, bộ dáng bất lực làm cho Trường Uy đau lòng không thôi.

Ban đêm, Ngữ Tu một mình ngồi ở trên chếc ghế lấy được trong phòng bệnh, nhìn thân thể màu trắng nhỏ của bảo bối ở trên giường, bảo bối là người thân duy nhất của hắn trong thế giới này, mà cảnh cáo cứng nhắc nghiêm túc của thầy thuốc lần thứ hai vọng ở bên tai ngữ tu, cô đơn sợ hãi lúc nào cũng giấu trong òng, tuy nói nam nhân không dễ rơi lệ, nhưng Ngữ Tu rốt cuộc ấn không chịu nổi địa khóc đi ra.

Trường Uy bởi vì sáng sớm tám giờ còn có buổi hội thảo mà về nhà trước, nhưng hắn chính là về nhà lấy tư liệu cùng quần áo, toàn bộ đặt ở chỗ ngồi phía sau xe, liền  lập tức chạy tới bệnh viện.

Đi đến khu phòng chăm sóc đặc biệt, nửa đêm hành lang có vẻ vắng.

Trường Uy mặc vào bộ đồ khử trùng hộ sĩ đưa, đi vào phòng bệnh của tiểu Hằng.

Trong phòng bệnh, Ngữ Tu tưởng hộ sĩ đến nên đứng lên xoay người, Trường Uy tinh mắt thấy được trên mặt Ngữ Tu toàn là nước mắt.

Trong lòng căng thẳng, Trường Uy rốt cuộc nhịn không được bước về phía trước, dùng sức ôm Ngữ Tu, không nhịn được hôn lên mái tóc y… Thẳng đến khi thân thể trong lòng ngực giật mình, mới ý thức  được chính mình đang làm gì.

“Ách, cái kia. . . Ngữ Tu, tôi sẽ ở đây với anh. Không cần lo lắng. Tuy rằng chuyên khoa của tôi không phải khoa nhi, nhưng tôi đã gọi cho bằng hữu là bác sĩ ở đây, hắn lát nữa sẽ tới.”

Yết hầu Trường Uy phập phồng, chuyển hướng đề tài, để tránh lộ ra dấu vết.

“Ân. . . Cám ơn anh. Thực xin lỗi, đem anh đánh thức, lại mang đến cho anh nhiều phiền toái như vậy.”

Ngữ Tu chôn trong lòng ngực ấm áp của trường Uy, cảm thấy được an ủi rất nhiều.

“Không, tuyệt không phiền toái!” Trường Uy ôn nhu sờ sờ mái tóc mềm mại của Ngữ Tu trả lời.

“Bảo bối như thế nào lại phát sốt, anh biết không?” Chính là Trường Uy thực buồn bực, thời tiết tháng sáu theo lý thuyết trẻ con hẳn là sẽ không bị viêm phổi.

“…” Ngữ Tu vừa nghe Trường Uy nói rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở, làm Trường Uy kinh hoảng.

“Như thế nào? Là chuyện gì xảy ra? Ngữ Tu đừng khóc, nói cho tôi biết.”

Trường Uy cuống quít lần thứ hai ôm sát thân hình run rẩy.

“Ô. . . Làm hại. . . Là ta. . . Làm hại. . .” Ngữ Tu khóc đến lợi hại, nhưng Trường Uy vẫn là được.

“Ngữ Tu, anh nói cái gì vậy! Trẻ em càng nhỏ lại càng dễ dàng…”

 “Chính là. . . Bởi vì tôi. . . sơ sẩy, mới có thể. . . Làm cho tiểu Hằng sinh. . . sinh bệnh. . . Tôi đang ngủ… Ô. . .” Ngữ Tu khóc đến mức không thở được.

“Anh đang ngủ?” Trường Uy vẫn là không hiểu ra sao.

“Ta ngủ quên, kết quả. . . Đã quên đem tiểu Hằng. . . . Ôm trở về trong phòng ngủ, Bảo bối mới có thể. . . Quạt điện thổi vào. . . . . Ô. . .” Ở trong lòng ngực Trường Uy, Ngữ Tu hai mắt đều sưng lên vì khóc.

Sáng sớm hôm sau, sau khi bằng hữu của Trường Uy xác định được bệnh tình của tiểu Hằng, Trường Uy giúp Ngữ Tu gọi điện thoại đến văn phòng xin phép cùng với nhà của bảo mẫu, mới lái xe đi làm.

Cả ngày bận rộn, bác sĩ chủ trì hội thảo cũng còn mệt đến không thở nổi, huống chi là Trường Uy cả đêm cũng chưa ngủ.

Lo lắng cho Ngữ Tu, Trường Uy liền quên hết mệt mỏi, về nhà tắm rửa xong liền uống một tách cà phê, sau đó lại lái xe đến bệnh viện với Ngữ Tu.

Bằng hữu vừa mới gọi điện thoại cho hắn, giải thích tình huống bệnh tình của tiểu Hằng, cũng xác định tiểu hằng bây giờ đã ổn định, Trường Uy mới thở phào một tiếng.

Hắn đối với lời nói của Ngữ Tu ở bệnh viện vẫn thật để ý, cho nên vô luận có chuyện gì cũng nhất định phải tìm Ngữ Tu hỏi rõ ràng.

“Hắc, Trường Uy, đứa nhỏ bằng hữu của cậu không có việc gì. Nhưng là bộ dáng của cậu có điểm dọa người!” Lại trêu ghẹo nói.

“Hừ, cậu thật là! Đúng rồi, bằng hữu của tôi có khỏe không?” “Ân, tốt lắm a! ba ba đáng yêu ôn nhu như thế , thật khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng.”

Tự đáy lòng thở dài.

Xã hôi hiện tại, thường xuyên cũng có trường hợp đứa nhỏ chỉ có mụ mụ chăm sóc, thế nhưng bây giwof còn có người cha như vậy! “Uy, cậu đang nói cái gì nha!” Trường Uy nghĩ thầm, sẽ không lại thêm một tình địch đi! Tuy rằng người này đã có vợ, nhưng cẩn thận vẫn trên hết! Đi vào phòng bệnh, tiểu Hằng hộ sĩ mới vừa cùng Ngữ Tu nói xong đi ra.

 Nhìn đến vẻ mặt Ngữ Tu đã thả lỏng, Trường Uy do dự có hay không hỏi y những lời hôm qua.

“A! Trường Uy, ngươi đã đến rồi, bác sĩ nói tiểu Hằng không có việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng. Nhưng vẫn là nên nằm viện.”

 Ngữ Tu sắc mặt tiều tụy nhanh nhanh đem lời nói bác sĩ nói lại một lần cho  Trường Uy biết.

 “Lâm tiên sinh, bác sĩ Lý, phiền toái một chút, tôi muốn giúp đứa nhỏ lau người kiểm tra!” Hai hộ sĩ  tiến vào chuẩn bị.

 “Ngữ Tu, nơi này có hộ sĩ, tôi trước đưa anh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi, xong sẽ chở anh lại đây, được không?” Đúng vậy a! Lâm tiên sinh, anh không cần lo lắng, chúng ta sẽ chiếu cố tiểu Hằng, nghỉ ngơi trước một chút, anh mà ngã quỵ, tiểu Hằng làm sao bây giờ?” Hộ sĩ cũng muốn Ngữ Tu yên tâm.

 Vì thế Trường Uy đưa Ngữ Tu về nhà.

 Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, Trường Uy nghĩ đến bộ dáng Ngữ Tu khóc đêm qua; Ngữ Tu vẫn do sơ sẩy của mình mà lâm vào tự trách thật sâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro