Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Trường Uy liền bắt Ngữ Tu đi tắm rửa cho tỉnh táo. Trường Uy nhìn đồ ăn trên bàn chưa động đến một món, trong lòng lo sợ. Suy nghĩ một hồi chuyện xảy ra không khỏi cũng liên quan đến mình.

Lúc này, Ngữ Tu đã tắm rửa xong xuôi, liền thay quần áo đi ra. Cảm nhận được ánh mắt của Trường Uy, Ngữ Tu liền ngẩng đầu.       Trường Uy muốn y đến ngồi ở bên cạnh hắn.

“Uống sữa đi!” Trường Uy đưa cho y một ly sữa nóng.

“Cám ơn!” Ngữ tu tiếp nhận, uống sạch ly sữa.

“Tối hôm qua vì cái gì anh nói là anh hại tiểu Hằng?” Trường Uy vẫn cảm mình có liên quan đến chuyện này.

“. . . Tôi đang ngủ,  quên đem tiểu Hằng ôm vào trong phòng, nên bị cảm lạnh. . .” Ngữ tu vừa nghĩ tới chính mình thiếu chút nữa hại chết bảo bối, liền nhịn không được run rẩy.

“Anh tối hôm qua  cái gì cũng chưa ăn, sau đó ghé vào trên bàn cơm ngủ, cho nên đã quên tiểu Hằng cũng ở phòng khách, đúng hay không?” Trường Uy nói, Ngữ Tu kinh ngạc đến không nói lên lời!

“Anh. . . Anh như thế nào biết được?”

“Tôi vừa nhìn liền đoán được.”

Trường Uy thở dài, chỉ vào đồ ăn bị rớt một phần trên ghế dựa.

“Kia. . . Cái kia. . .” Ngữ Tu nghĩ muốn giải thích, nhưng cũng không thể nói ‘Tôi suy nghĩ  anh vì cái gì không có tới, cho nên đã quên thu dọn.’

“Ngữ Tu, anh suy nghĩ gì mà ở trên bàn ngủ quên?” Trường Uy quyết định truy hỏi kỹ càng sự việc… “A ~” Ngữ Tu đang trầm ngâm, không nghĩ tới Trường Uy thế nhưng lại hỏi vấn đề này.

“Cái kia. . . Tôi suy nghĩ anh thật sự là một người bạn tốt, chiếu cố tôi cùng tiểu Hằng, nhân cách lại tốt. . .” Ngữ tu nói nửa ngày chính là chưa nói trọng điểm.

“Ngữ Tu, anh cảm kích ta nghĩ đến ngủ quên?” Trường Uy nhíu nhíu lông mi, trên khuôn mặt tuấn mỹ rõ ràng viết ‘Tôi không tin’ ! “Cái kia. . . Tôi nghĩ đến nguyên nhân tại sao anh không đến ăn cơm.” Ngữ Tu ở trước ánh mắt lợ hại của Trường Uy mà ngoan ngoãn phục tùng, trả lời không sót một chữ.

“…” Trường Uy không khỏi thất thần, bởi vì hắn mong muốn chính là ‘Tôi suy nghĩ hóa đơn tháng sau ‘ hoặc là ‘Quá mệt mỏi’, không nghĩ tới dĩ nhiên là. . . Trường Uy đầu tiên là thất thần, tiếp theo mỉm cười nhìn Ngữ Tu đang cúi đầu thật thấp, sau đó ôn nhu đưa y ôm vào trong lòng,ngực.

“Trường. . . Trường Uy. . .” Ngữ Tu giật mình, muốn tránh ra.

“Hư. . . Cứ như vậy một lát, không nên cử động!” Trường Uy ôm chặt Ngữ Tu, trong lòng mừng như điên, không nghĩ tới trong lòng Ngữ Tu cũng nhớ đến hắn. . . Nghĩ đến giấc mộng hai người song túc song phi cũng sắp thành hiện thực . “Ngữ Tu. . .” Ngữ khi Trường Uy tràn ngập nhu tình , nhìn đến khuôn mặt Ngữ Tu tái nhợt, Trường Uy vừa nghĩ tới mình hôm qua không đến với y, liền hận không thể đem Thái Thanh Nhã thiên đao vạn quả… Người kia, chỉ làm trở ngại chứ không giúp gì!

“Thực xin lỗi, ngày hôm qua đều là lỗi của tôi”. “Tiểu Hằng bị như vậy, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Trường Uy mềm nhẹ giải thích, Ngữ Tu vội vàng lắc đầu.

“Không phải, là do tôi không tốt, không cẩn thận ngủ quên, còn quên mất con của mình . . Tôi quả thật là một người cha tồi tệ.”  Ngữ Tu xấu hổ tự trách.

“Không, là bởi vì tôi mà anh như vậy. Tôi không bao giờ … làm như vậy nữa. . . Hôm nay anh nhất định rất khó chịu. . .” Trường Uy nhẹ vỗ về Ngữ Tu, đau lòng nói.

“. . .” Ngữ tu không nói chuyện, chính là thân thể run nhè nhẹ.

“Ngữ tu?” Nâng khuôn mặt Ngữ Tu lên, Trường Uy mới phát giác Ngữ Tu vừa khóc.

“Làm sao vậy?” Ngữ Tu khóc làm tim hắn đau đớn.

“Tôi sợ. . . Sợ tiểu Hằng vì chuyện này mà rời khỏi tôi, tôi sợ lắm . . . Ô. . . Không có con,tôi chỉ cô đơn một mình. . Tối hôm qua tôi chỉ suy nghĩ chuyện của mình, lại quên tiểu Hằng. . . phải chăng là ông trời trừng phạt người cha tồi như tôi. . . tôi sợ ông trời mang . . . Mang tiểu Hằng đi . . Ô. . .” Ngữ Tu ở trong vòm ngực Trường Uy phát tiết hết sợ hãi chất chứa cả ngày trong lòng ra, căn bản không chú ý tới hai người bọn họ hiện tại tư thế có bao nhiêu là thân mật.

Mà Trường Uy chính là gắt gao ôm lấy y, hận không thể hôn hết  nước mắt trên mặt y bây giờ.

Khóc xong , mắt cũng sưng như quả hạnh dào, nhưng Ngữ Tu kiên trì nhất định phải đến ben bảo bối.

Vì thế Trường Uy đưa y đến bệnh viện.

Nhìn đến bảo bối người toàn kim châm, đôi mắt sưng thũng của Ngữ Tu lại đầy nước mắt, làm Trường Uy cũng nhịn không được mũi có chút chua xót.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro