Chương 3: Muốn Quỳ Lạy Oan Gia!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bóng dáng khiến bọn họ run sợ trong làn khói dần hiện ra, người tuấn mỹ kia tay đút vào túi quần, từng bước tiến vào bên trong. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng hướng chủ nhiệm Minh.

Mà Thất Dạ Thiên đứng đằng sau lúc nhìn rõ được người kia, trợn mắt khẽ kêu khổ trong lòng. Quân Lão Gia ơi là Quân Lão Gia!!! Hiện tại cậu muốn đến trước mặt ông ta thị uy nha! Lão tổ tông ơi xem ông mang đến rắc rối gì cho tôi đây nè!!!

Cậu mà biết Sở Minh Hà thù dai như vậy, có chết cũng không đáp ứng làm cái kia a!

Thất Dạ Thiên bên trong gào thét, bên ngoài vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhìn chằm chằm Sở Minh Hà. Minh chủ nhiệm thấy người tới là ai, liền lập tức tránh xa Thất Dạ Thiên, nhường đường.

Cái đệt!! Uổng công khi nãy tôi cảm động tấm lòng của ông! Ông cút đi!!

Sở Minh Hà lạnh mặt tiến đến bên Thất Dạ Thiên, Đào Nhất và Đào Tam đi theo sau hắn, bởi vì hắn ta cao hơn cậu một cái đầu. Nên ánh mắt lạnh lẽo của hắn từ trên nhìn xuống càng tăng thêm ba phần công lực.

Mà lúc này Thất Dạ Thiên ngước nhìn Sở Minh Hà lâu có hơi mỏi cổ, liền cuối đầu xuống. Tiện thể suy nghĩ xem tiếp theo nên chạy như thế nào, là quăng ghế cản trở hắn rồi chạy ra cửa sau, hay là bay thẳng ra ngoài cửa sổ cho lẹ... ừm, không được, đây là tầng sáu a!

Thất Dạ Thiên đang cuối đầu chuyên tâm suy nghĩ cách chạy trốn, nhưng bộ dạng của cậu khiến nhiều người nhìn vào hiểu lầm là đang e thẹn a!

Ánh mắt lạnh lẽo nhanh chóng chuyển sang tức giận, tay đút túi quần nãy giờ cũng nhấc ra, thẳng thừng nắm lấy tóc cậu kéo cậu ngẩn mặt lên.

Dạ Thiên khổ tâm vẫn chưa suy nghĩ ra được nên làm cách nào chạy trốn, liền bị cơn nhói ở đầu kéo trở lại thực tại. Sở Minh Hà hung hăn kề sát mặt cậu trừng mắt cảnh cáo.

"Ping!" một cái bóng đèn nhảy trên đầu Thất Dạ Thiên, biểu thị đã nghĩ ra cách chạy trốn.

Không cần biết thuận hay không, nghĩ ra là làm. Thất Dạ Diên hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, nhích người lên một chút, vừa vặn môi chạm môi với Sở Minh Hà.

Cả lớp nhìn cảnh tượng trước mắt muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài!

Mặc dù là Thất Dạ Thiên lấy hết can đảm mới dám làm, nhưng khuôn mặt bên ngoài của cậu khiến người khác hiểu lầm a. Nhìn thế nào cũng như kiểu có chủ đích từ đầu, rất hưởng thụ. (Hưởng mụ nội nó chứ hưởng!)

Đào Tam há miệng nói không ra lời, kéo kéo tay áo Đào Nhất chỉ chỉ. Đào Nhất từ chối cho ý kiến.

"Thất Dạ Thiên!" Sở Minh Hà lúc nhận thức được nghiến răng rống lên.

Tiếng rống này thật khủng bố, khiến học viên bọn họ hoảng sợ lùi sang cả hai bên đứng nép vào nhau run rẩy, chừa ra một chỗ trống rộng lớn.

Hắn vung tay về phía Thất Dạ Thiên nhưng cậu dễ dàng né được. Nhìn thân hình cậu như vậy thôi chứ ở khối B này, luận về thực lực, Thất Dạ Thiên lúc nào cũng đứng đầu.

Nhưng Sở Minh Hà là ai! Là người đứng đầu khối A a! Phải biết là có bao nhiêu cách biệt!

Đúng vậy, Sở Minh Hà hụt một chiêu, liền tung thêm một chiêu, khiến cho cậu không có cơ hội trở mình, chỉ có thể vừa lùi vừa né. Có vài chiêu suýt nữa là trúng, may mắn thân hình Thất Dạ Thiên mảnh nên tránh thoát được.

Đại ca a! Tha cho tôi đi, tôi đây là bất đắc dĩ nha! Ới...

Thất Dạ Thiên dừng lại, hắn ta vậy mà cầm cái ghế phía sau ném cậu! Đúng là đồ vô sỉ, không đánh được chơi trò ném đồ. Mà cái ghế đó sượt qua phía sau cậu, vừa vặn tông bể cửa sổ, bay ra ngoài.

Ý trời! Ông trời hôm nay là muốn cho cậu nhảy cửa sổ!

Có đường tẩu thoát, thì không nên nghĩ nhiều, xui xẻo gãy chân còn hơn là bị đấm chết nha! Cậu từng bước từng bước lùi đến bên cửa sổ. Sở Minh Hà cũng không có ném đồ nữa, chậm rãi từng bước đi đến như đang vờn con mồi.

Thất Dạ Thiên nhìn Sở Minh Hà cười một cái, cậu cười vì tìm được đường tẩu thoát nha.

Lúc này, gió bên ngoài cửa sổ thổi vào, lúc lướt qua môi Thất Dạ Thiên dấy lên cảm giác mát mát ở môi. Cậu không nghĩ nhiều, liền liếm môi một cái.

Sở Minh Hà nhìn thấy hành động này như bị chấn kinh mà dừng lại một chút.

"Vị bạc hà..."

Thất Dạ Thiên nheo mày nhìn hắn: Cái tên mặt lạnh này quả nhiên, xài son dưỡng cũng phải là loại bạc hà the mát mới chịu!

Nhưng mà người từ bên ngoài nhìn vào thì đều nhìn ra toàn là tình ý ám muội, các học nữ phấn khích, ôm cái mặt đỏ như cà chua, thé lên vài tiếng.

Biểu cảm vừa rồi của Thất Dạ Thiên thật là lưu manh nha, hảo soái!

Nhìn thế nào cũng là Thất Dạ Thiên sau khi thừa cơ hội hôn Sở Minh Hà, ôn nhu nhìn Sở Minh Hà tức giận ném đồ như nhìn người yêu làm nũng, sau đó lưu manh vừa cười đắc ý vừa liếm hương vị sót lại của Sở Minh Hà trên môi a!

Vị bạc hà đó! Trời đất mẹ ơi! Con tim này của chúng tôi! (Thất Dạ Thiên tôi oan quá!)

Sắc mặt Sở Minh Hà trầm xuống, tức đến mức muốn nghiến nát cả hàm răng, quyết tâm sẽ phế đi người này, vừa nghĩ vừa hung hăng đi tới.

Nhưng mà Thất Dạ Thiên làm gì cho hắn cơ hội đó, cười một cái thật ôn nhu rồi lao ra ngoài cửa sổ. Tư thế cậu lúc đó, đẹp vô cùng, như chú chim được giải thoát. Không hề do dự mà bay đi.

"Aaaaaa!" Vài học nữ kinh hoảng hét lên.

Sở Minh Hà cũng bị chấn kinh mà thất thần một lúc.

Mọi người nháo nhào sợ hãi chạy đến bên cửa sổ xem. Chỉ thấy Thất Dạ Thiên đáp đất một cái thật đẹp, không thương thích, đứng dậy hướng phía trung tâm hội trường mà chạy đi. Lúc đi không quên quay đầu lại, cười một cái.

"Tôi xỉu mất, Thất ca ngầu quá a!" Một học nữ mất khống chế hét lên, mà học nữ này chính là Đào Nhị.

"..." Đào Thất. Tôi không quen biết vị học nữ này!

"..." Đào Tam. Cô ta không phải chị tôi!

"..."Hinh Ninh Ninh.

Sở Minh Hà nhìn bóng hình càng ngày càng nhỏ đi kia, ánh mắt lạnh lẽo hạ nhiệt, khẽ thở phào một cái.

"Sở ca vừa thở phào?" Đào Tam kinh hãi khẽ nói với Đào Nhất.

Đào Nhất chỉ đưa một ngón tay lên miệng tỏ ý im lặng.

Đúng lúc này, tiếng chuông thông báo vang lên. Từng tiếng từng tiếng vang lên đánh thẳng vào tim toàn thể học viên, mặc dù đã quyết nhưng trong thâm tâm họ luôn ẩn chứa sự sợ hãi, một chút nữa thôi, bọn họ có thể chết.

Hội trường rộng lớn trống trải được đặt rất nhiều trang thiết bị tân tiến, gọi là hội trường có chút không giống. Nó giống như một đại sảnh thí nghiệm rộng lớn, từng lát gạch, từng đồ dùng đều trắng xóa. Mùi thuốc sát khuẩn xộc vào mũi các học viên.

"Các học viên mỗi lớp xếp thành ba hàng, đứng theo thứ tự thành tích, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, thời gian gấp rút, nhanh chóng thực hành!" Một nữ nhân mặc áo nghiên cứu viên, cổ đeo thẻ trắng, cầm loa hướng dẫn.

Các lớp xếp theo khối A,B,C,D. Mỗi khối có năm lớp, mỗi lớp có ba mươi người. Mười người xếp thành một hàng, nhanh chóng chật kính hội trường nghiên cứu. Người có thành tích đầu lớp phải bước lên phía trước, cầm bảng hiệu lớp mình.

Ừm, vì vậy rất nhanh Sở Minh Hà và Thất Dạ Thiên lại đụng mặt nhau.

Tại sao hả! Tại sao hả! Tại sao cứ phải để cho khối A và khối B xếp đối diện nhau! Tại sao không phải là C hay D a! Lòng cậu gào thét.

Ừm, nhiêu đó không phải đả kích, đả kích là A1 sẽ đối diện B1, Sở Minh Hà ở A1 bước lên chính giữa hàng vài bước, tay cầm bảng A1. Mà Thất Dạ Thiên ở B1 khóc đau khóc đớn trong lòng, tiến lên cầm bảng B1.

Mặt đối mặt, hay lắm, tốn công sức tẩu thoát, cũng quay về đối diện nhau! Thất Dạ Thiên không muốn là người đứng đầu lớp nữa! Hai người đối diện nhau chỉ cách nhau ba bước chân.

- Hết chương 3 - 

Tác giả: "Oan gia ngõ hẹp không sai nha!"

Thất Dạ Thiên: "Tôi quỳ lạy ngài đừng cho tôi gặp hắn ta nữa huhu..." 

Tác Giả: "。・゚・(ノД')ヽ( ̄ω ̄ ) ngoan đừng khóc... nhìn đằng sau con"

Sở Minh Hà: "..."

Thất Dạ Thiên ngất xỉu tại chỗ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro