PHIÊN NGOẠI 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Em đùa đấy à?" Nguyên Tích kêu lên: "Cho dù em là ba ba bọn chúng thì anh cũng không đồng ý."

La Tiểu Lâu bất đắc dĩ nhìn Nguyên Tích. Cậu không hề muốn cãi nhau với Nguyên Tích một chút nào: "Cục cưng à, em cũng có muốn vậy đâu. Nhưng mà nếu không có sự giúp đỡ của anh trai em thì chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác để ấp trứng nha."

"Cái tên... Khốn kiếp kia!" Nguyên Tích giận sôi người, căm tức hỏi: "Lẽ nào chỉ vì vậy mà em để cho một đứa con của chúng ta theo họ của hắn sao?"

Nguyên Tích vừa nói vừa ôm cái giỏ trứng nhỏ trên giường vào lòng, làm như sợ chỉ chậm một giây thôi là chúng sẽ bị La Tiểu Lâu đưa cho người khác vậy.

"Thế theo anh thì phải làm sao? Ý em là vậy đó, chẳng lẽ anh không muốn các con được ấp trứng rồi nở ra hay sao?" La Tiểu Lâu cũng tức giận nói.

Nguyên Dục ngồi bên cạnh ho nhẹ một tiếng, ý đồ nhắc nhở hai vị cha mẹ rằng bọn họ đang bị người khác vây xem.

Ly Mạch đứng ngoài cửa nở nụ cười nhạt, châm chọc nói: "Hình như ngươi quên mất một điều là họ của ta cũng là họ của em trai ta. Chẳng lẽ tới tận bây giờ mà ngươi vẫn còn ghét bỏ huyết mạch dị thú của em trai ta hay sao?"

"Không phải, cái này chẳng qua là..." Cơn giận của Nguyên Tích mau chóng bị xẹp xuống, trong lòng thầm mắng Ly Mạch thật quá vô sỉ. Đây chính là công khai ly gián tình cảm của mình và La Tiểu Lâu nha!

Nguyên Tích không vội chỉ trích Ly Mạch vì tội nghe trộm mà vội vàng quay qua phía La Tiểu Lâu, chân thành nói: "Cục cưng, tin tưởng anh. Anh không hề có ý nghĩ đó. Anh đã nói rồi, bất kể có chuyện gì chăng nữa tình cảm của ta cũng không thay đổi, chúng ta sẽ mãi sống cùng nhau, chúng ta..."

Thấy biểu tình buồn bã uể oải của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích dừng lại một hồi. Hắn cúi đầu nhìn cái giỏ trong tay, buồn bã nói: "Thôi được rồi, ta sẽ để một đứa mang họ Ly là được chứ gì."

"Hả?" La Tiểu Lâu còn đang lo lắng chuyện ấp nở cho bọn nhỏ phải xứ lý thế nào, thế mà mọi chuyện đã được xử lý xong.

Ly Mạch mỉm cười, hai người kia đúng là một đôi trời sinh a. Chiêu khích tướng mình còn chưa sử dụng mà đã thành công rồi. Thực không có tí khiêu chiến nào!.

"Tôi có một yêu cầu, tôi và anh quyết đấu, nếu tôi thắng thì đứa bé kia vẫn mang họ Ly nhưng không hề có quan hệ gì với anh. Thế nào?" Nguyên Tích căm thù nhìn Ly Mạch, lại đau lòng mà nhìn Nguyên Triệt bên cạnh Ly Mạch. Có trời mới biết hắn căm hận chuyện hai người kia ở cùng nhau đến thế nào.

Ly Mạch nhếch miệng, giật giật ngón tay, sung sướng nói: "Ta cũng có ý này a." Hắn nhìn Nguyên Tích cũng không vừa mắt thật lâu rồi.

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu đứng bên ngoài cánh cửa kim loại, bất an đi tới đi lui. Bên cạnh cậu chính là Nguyên Tích mặt mũi bầm dập.

Nguyên Triệt nhìn hai vị phụ thân đang nôn nóng kia, nhẹ nhàng nói: "Hai người đừng quá lo lắng. Bọn nhỏ sẽ được an toàn sinh ra mà." Nghĩ đến Ly Mạch bên trong, Nguyên Triệt lại buồn lòng. Kết quả xét nghiệm cho thấy mình và Ly Mạch rất khó có con. Đây cũng là nguyên nhân mà Ly Mạch muốn một đứa mang họ Ly vậy. Nếu mình đoán không lầm thì Ly Mạch là muốn nuôi dưỡng đứa bé kia thành người thừa kế.

Mãi đến chạng vạng, cánh cửa kia mới được mở ra. Mấy người bên ngoài không hẹn mà cùng đứng lên. 125 thậm chí còn kích động đến phát run.

Tiếng khóc của trẻ con truyền ra. Sau đó Ly Mạch ôm hai đứa bé ra ngoài.

"Tất cả đều rất thuận lợi. Bọn nhỏ đều mạnh khỏe." Ly Mạch đầu đầy mồ hôi, uể oải nói.

La Tiểu Lâu cố sức kéo Nguyên Tích, lắp bắp nói: "Nguyên Tích... Con...con chúng ta..."

"Ôi, những bảo bối của ta..." Một giọng ca cải lương vang lên, át cả tiếng La Tiểu Lâu. Sau đó, một con xanh biếc mập ú nhảy lên cánh tay Ly Mạch.

Nguyên Tích và La Tiểu Lâu tiến lên, mỗi người ôm một đứa trẻ. Tuy đã có Nguyên Dục rồi nhưng hai người vẫn vô cùng kích động. Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến sự ra đời của con mình.

"Hai đứa giống nhau như đúc..." La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói.

"Đúng vậy, hai đứa đều giống ta a. Vừa nhìn đã biết là con ta rồi." Nguyên Tích bên cạnh cũng say sưa nói.

Thật chịu không nổi Nguyên Tích. Trẻ con mới sinh ra mà thôi, không biết Nguyên Tích nhìn kiểu gì mà thấy giống hắn cơ chứ!

"Một đứa khóc to, một đứa khóc nhỏ. Đứa khóc nhỏ là Nguyên Nguyên phải không? Đã kiểm tra thân thể cho bé chưa?" Phượng Già Lăng hỏi.

"Tôi đã kiểm tra rồi. Không có vấn đề gì đâu, chẳng qua là do cơ thể bé yếu mà thôi. Tôi nghĩ, trước ba tuổi chúng ta nên để bé ở bên cạnh Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức." Ly Mạch tiếc nuối nói.

"Còn nữa, ta đã đặt tên cho nhóc còn lại rồi: Ly Hoa."

"Tên thật khó nghe. Sau này chắc chắn nó sẽ phản đối." Nguyên Tích xoi mói nói. Mà căn bản là Ly Mạch có nói ra bất kỳ tên nào hắn cũng sẽ xoi mói thôi.

"Là một bé gái."

Nguyên Tích và La Tiểu Lâu ngây ra. hai người đều không nghĩ tới song bào thai cư nhiên lại là một trai một gái. Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng thì lại vô cùng kinh hỉ. Phải biết rằng, trong Vương thất rất hiếm khi có con gái.

Mà chuyện khiến người ta thống khổ chính là đứa bé mang họ Ly là bé gái, còn Nguyên Nguyên - đứa có hôn ước với Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức lại là bé trai.

Nguyên Tích ôm bé gái đang khóc lóc nỉ non trong lòng, miệng thì thào nói: "Làm sao bây giờ? Ta bắt đầu thấy hối hận rồi. Con gái ta sao có thể mang họ Ly chứ..."

Nhân sự kiện song bào thai chào đời, Vương cung tổ chức một bữa tiệc mừng vô cùng long trọng.

Tiểu Nguyên Dục cố hết sức chuyển cái cũi trẻ con vào trong phòng mình. Vì thế trong phòng của nhóc, ngoại trừ Tiểu Bát còn có thêm 125 và con thú nhồi bông màu đỏ của nó.

Hai đứa bé giống nhau y đúc, mặc tã lót vào là không thể phân biệt được đứa nào là trai đứa nào là gái nữa. Nhất là khi cả hai đứa cùng nằm im lặng, mắt tròn như quả nho, khuôn mặt trắng tròn mũm mĩm, cả những ngón tay be bé nữa, tất cả đều rất đáng yêu.

Một tiếng chuông vang lên, 125 xoay người lấy bình sữa, Tiểu Bát phụ trách kiểm tra độ ấm, độ dinh dưỡng...của sữa. Kiểm tra xong xuôi mới đưa tới bên miệng cho hai nhóc bú.

Ba ngày sau. Tuy là vạn lần không muốn nhưng Nguyên Tích và La Tiểu Lâu vẫn phải dứt ruột mà đưa Nguyên Nguyên đến Artodis.

Sau khi hai người đưa con đến Artodis, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức phải luôn mãi đảm bảo rằng mình sẽ chăm sóc cho Nguyên Nguyên thật tốt, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu mới lưu luyến không rời mà trở về.

Lúc ban đêm, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đứng bên giường nhìn đứa bé phấn nộn kia thật lâu, sau đó thêm một lần nữa lấy máu khắc lên ngực đứa bé.

Đứa bé tựa hồ cảm giác được. Trên mặt bé mang biểu tình thỏa mãn.

Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức ủ rũ đi ra khỏi phòng. Trời ạ, vị tiểu hôn thê của mình đang nằm trên giường mình đấy. Thật là khủng khiếp a. Tuy rằng mối tình đầu của mình là ba ba người ta - nhưng mình đâu có thích em bé nhỏ xíu vậy đâu chứ.

Sĩ quan phụ tá hiểu được nỗi phiền muộn của Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức, bèn lên tiếng an ủi: "Điện hạ, khế ước bằng máu cũng không phải là không có cách giải trừ a."

Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đang chắp tay sau mông đi tới đi lui bỗng dừng lại: "Ý ngươi là... Ầy... cái phương pháp trong truyền thuyết kia chắc gì đã dùng được. Mà nó cũng khiến ta tổn thất lớn nữa chứ." Phụ thân chắc chắn cũng không đồng ý mình giải trừ hôn ước đâu.

Sĩ quan phụ tá nhún nhún vai, nói: "Như vậy chỉ còn một cách là Ngài chờ vị Tiểu Điện hạ này trưởng thành rồi kết hôn. Chỉ cần vượt qua đêm tân hôn là có thể ly hôn được. Như vậy vết máu cũng sẽ biến mất."

"... Ý kiến hay."

Một tháng sau, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức ôm Tiểu Nguyên Nguyên ngồi trên ghế salon mềm mại, hai bên trái phải là xe đồ chơi của Nguyên Nguyên. Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức tay phải lật một trang sách, tay trái lau nước bọt bên khóe miệng cho Nguyên Nguyên, tùy ý để Nguyên Nguyên cắn ngón tay hắn, thấp giọng nói: "Anh đối xử với cưng tốt như vậy, cưng phải nhớ báo đáp anh nha. Nhớ kỹ là anh không muốn kết hôn với cưng, sau này chúng ta sẽ giải trừ hôn ước đấy."

Trả lời hắn là tiếng cười giòn tan của Nguyên Nguyên.

Khoảng thời gian một tháng cũng đủ để Nguyên Nguyên thêm trắng trẻo đáng yêu hơn, đủ để mọi người trong Vương cung vốn đồng tình cho Vương tử nay cũng bắt đầu yêu quý cậu bé này. Mà khoảng thời gian này cũng đủ để lửa giận của Nguyên Tích với Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức đến lúc bùng phát.

"Ngươi nuôi dưỡng con ta kiểu gì vậy? Xem này, nó xấu hơn, gầy hơn thế này!" Nguyên Tích không thèm để ý sự thực thế nào, cứ thế mà nói. Sau đó hắn cẩn thận ôm lấy Tiểu Nguyên Nguyên: "Tội nghiệp con ta. Tất cả đều tại ta mới khiến con phải ở nơi này chịu khổ. Nào, qua đây với phụ thân."

Mọi người trong vương cung Artodis đều vạn phần khinh bỉ đứng một bên nhìn Nguyên Tích. Ai nói Nguyên Nguyên phải chịu khổ chứ. Hôm qua bé còn đái dầm trên giường Vương tử điện hạ, Vương tử không hề có một câu oán giận nào ôm bé sang phòng khác ngủ. Lại nói, Vương tử tựa hồ quên mất nên làm cái giường nhỏ cho Nguyên Nguyên thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro