PHIÊN NGOẠI 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức bị sặc nước miếng, ho khan mất 1 lúc mới thôi. Hắn bắt đầu lo lắng sau này Nguyên Nguyên sẽ quen người thế nào, có bị người ta lừa dối, ngược thân ngược tâm hay không...

Vì vậy, trong buổi ước hội với Comilla tiểu thư lần này, Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức hầu như luôn trong trạng thái thất thần. Tuy thất thần nhưng hắn cũng không quên lấy điểm tâm cho Nguyên Nguyên, cho Nguyên Nguyên uống nước ấm, vẫn tận tâm chiếu cố bé như mọi khi. Mấy việc này đã thành quán tính của hắn rồi...

Comilla thâm tình nhìn Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức. Hai năm nay, càng ngày càng có nhiều người theo đuổi Vương tử. Nàng là bạn gái của Vương tử nên lại càng được chú ý nhiều hơn trước.

Nàng si mê nhìn Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức nhưng khi chuyển mắt qua Nguyên Nguyên thì ánh mắt lại thành đố kỵ. Đúng vậy, là đố kỵ. Không chỉ nàng mà tất cả những người mê luyến Vương tử đều đố kỵ cái đứa nhóc đã và đang cướp đi mọi sự quan tâm và chú ý của Vương tử này.

Nhưng không sao, hai tháng nữa thôi là tên nhóc kia sẽ phải rời khỏi Artodis để về An Đế quốc. Khi đó hôn ước của bọn họ sẽ bị giải trừ. Nàng và Vương tử sẽ có thể đính hôn được rồi.

Vẫn còn chuyện khiến Comilla lo lắng hơn, đó là hai người đã hẹn hò cũng gần ba năm rồi, thế nhưng nàng không cảm nhận được bất kỳ chút tình yêu hay chút ngọt ngào nào từ Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức cả. Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức luôn dựa theo một trình tự mà thực hành: Giờ nào đi uống trà chiều, giờ nào đi xem phim, giờ nào đi dạo. Đã vậy lại còn phải xen kẽ thời gian để đưa nhóc kia đi vườn bách thú, bảo tàng, vườn cây, thậm chí là tới cả công viên trò chơi...

Mà đáng sợ nhất chính là Vương tử dụng tâm chơi với bé còn hơn là hẹn hò với nàng nữa.

Cứ như vậy mãi là không được! Lúc này Comilla quyết định bất luận thế nào cũng phải thay đổi cái kiểu hẹn hò mang hơi hướm bi kịch này ngay.

Một lát sau đó, có một cô bé mặc váy công chúa được người lớn dắt vào quán trà mà 3 người đang ngồi. Comilla nhìn thấy liền vui vẻ gọi: "Anna bảo bối, sao hôm nay con lại tới đây?"

Cô bé khoảng chừng 4-5 tuổi ngước lên nhìn thoáng qua 3 người, sau đó cười nói: "Dạ, cô Comilla. Hôm nay dì con dẫn con đi chơi qua đây ạ."

Nói xong, cô bé nhìn Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức, hai tay dắt váy chào kiểu thục nữ, nói: "Kính chào Vương tử điện hạ. Không ngờ lại được gặp Ngài ở đây."

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức gật đầu, nhìn qua Comilla.

Comilla cố nhịn sự chột dạ, nàng dắt tay Anna, cười nói: "Đã vậy chúng ta để Anna chơi với Nguyên Nguyên đi. Trẻ con nên tiếp xúc nhiều với các bạn tầm tuổi. Như vậy sẽ giúp các bé có tính độc lập, không ỷ lại vào người lớn quá."

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức giật mình, hắn nhíu mày nhìn Nguyên Nguyên bên cạnh lại thấy bé không tỏ ý phản đối gì. Hắn không biết Nguyên Nguyên có muốn một người bạn cùng tầm tuổi hay không bởi vì trước giờ bé chỉ ở cạnh hắn, và chỉ có mình hắn sắm đủ loại vai để chơi với bé.

Anna nhận được ám chỉ của cô bèn quay qua cười thật tươi với Nguyên Nguyên. Sau đó cô bé đi vòng qua bàn trà, ngồi vào bên cạnh dắt tay Nguyên Nguyên, tuyên bố: "Lát nữa chúng ta chơi trò chơi xếp hình đi."

Nguyên Nguyên không nói gì. Bé đưa tay nhận lấy ly nước Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức đưa cho.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức không nhịn được phải nói với cô bé: "Từ lúc hai tuổi, Nguyên Nguyên đã không chơi trò này nữa rồi. Ta đề nghị hai đứa nên chơi trò đua xe mô hình."

Lông mày Comilla giật giật, nhưng vẫn nhờ dì của Anna đi mua dùm.

Comilla đi đến bên cạnh Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức, khoát tay hắn, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi lên tầng thượng nha. Vũ hội chắc là bắt đầu rồi đó."

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức cố ngăn chặn ý định muốn ở lại chơi với Nguyên Nguyên trong lòng mà đứng dậy đi cùng Comilla. Vừa đi vừa tự nhủ: Mình đã trưởng thành rồi, cuộc sống của mình lẽ ra phải tràn ngập nhiệt huyết chứ, có rượu ngon, có phụ nữ vây quanh...

Hai người lớn cùng nhau ra cửa, hai đứa nhỏ cũng tụm lại với nhau. Mà sự thực là Anna tụm vào Nguyên Nguyên thì đúng hơn. Anna quan sát Nguyên Nguyên một lúc mới nói: "Vương tử điện hạ là trưởng bối của cậu hả?"

Nguyên Nguyên ừ một tiếng, đôi mắt bé vẫn dõi theo Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức. Trong lòng thì nghĩ mình bị bỏ rơi rồi.

Anna ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Như vậy sau này tôi cũng sẽ là trưởng bối của cậu. Cô Comilla đã nói nếu tôi dụ được cậu chơi với tôi thì sau này tôi sẽ được làm Vương phi thứ hai của Vương tử điện hạ."

Nghe thấy những lời ấy, đôi con mắt của Nguyên Nguyên bỗng trừng lớn. Mà Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức cũng vừa bước qua khỏi cửa.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức bị Comilla kéo đi. Hắn vừa đi vừa quay lại nhìn vài lần. Trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh Nguyên Nguyên dõi mắt nhìn theo mình. Hắn bỗng dừng lại, rút cánh tay mình ra khỏi tay Comilla, vừa đi ngược trở lại vừa nói: "Ừm... ta bỗng nhớ tới hôm nay ta còn có việc. Chúng ta gặp sau nhé."

Vừa nghĩ tới dáng vẻ buồn bã của Nguyên Nguyên khi dõi theo mình là trái tim hắn lại bủn rủn.

Mở cửa ra, thấy Anna ngồi một mình bên trong, Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức nghiêm mặt quát lớn: "Nguyên Nguyên đâu?"

Anna tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, cô bé thì thào nói: "Cậu ta, cậu ta đang ngồi ở đây. Bỗng... bỗng nhiên biến thành một luồng sáng trắng bay ra ngoài..."

"Hướng nào?" Đôi con mắt Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức biến thành màu đồng, đây là dấu hiệu sắp không khống chế được của hắn.

Anna run run chỉ hướng cửa sổ. Một trận gió thổi qua, Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức đã nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Cuối cùng, Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức tìm được ở bên cạnh bồn hoa có một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi buồn bã một mình. Gió nhẹ thổi tới, đám lông tơ màu trắng trên người vật nhỏ bị thổi dạt sang một bên. Một vật nhỏ cô đơn ngồi đó, giống như sắp bị gió thổi bay đến nơi vậy.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức mở to hai mắt nhìn. Trái tim đập thật nhanh. Đây...đây đúng là cuộc gặp trong mộng tưởng của hắn a. So với lần gặp La Tiểu Lâu trong hồ ngày xưa còn khiến hắn hưng phấn hơn.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức đi đến bên cạnh Nguyên Nguyên. Tiểu dị thú đã phát hiện ra hắn từ lâu nhưng chỉ giật giật lỗ tai, xoay lưng về phía hắn.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức quỳ gối, nhẹ nhàng ôm tiểu dị thú lên, cẩn thận kìm lại giãy dụa của nó, sau đó cúi đầu hôn lên trán nó.

Nguyên Nguyên thôi không giãy dụa nữa nhưng bé vẫn còn đang tức giận. Bé rõ ràng đã đáp ứng sẽ giải trừ hôn ước với Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức ca ca rồi nhưng hôm nay bé lại vì câu nói của Anna mà tức giận chứ.

Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức ôm Nguyên Nguyên đã biến thân trở về hoàng cung. Althon bệ hạ đang chờ bé về chơi với bé, nhìn thấy cảnh này Ngài liền hoảng sợ, vội ôm lấy Nguyên Nguyên nhìn một hồi rồi mới quay qua nói với Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức: "Con khiến Nguyên Nguyên bị kinh hách mà biến thân thế này. Đến khi Nguyên Tích tới đón bé về, con định ăn nói với người ta thế nào đây?"

Thấy vẻ ngớ người của con trai, Althon bệ hạ lại nhắc nhở thêm: "Còn có hai tháng nữa là Nguyên Tích sẽ tới đón Nguyên Nguyên về. Mỗi lần hắn xoi mói chúng ta, con thấy còn chưa đủ hay sao?" Lại thấy vẻ tan nát của Thánh Kiệt Lạp Nghĩ Đức, Ngài quát lớn: "Đừng nói với ta là con đã quên chuyện này rồi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro