Chương 149: Nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi vẫn còn cách xoáy thiên thạch một đoạn khá xa, thuyền trưởng Kent đã cho chiến hạm dừng lại. Ông lo lắng nhìn phía trước rồi nói với Nguyên Tích: "Điện hạ, đây là thử thách thứ hai, so với vòng tiểu hành tinh thì nguy hiểm hơn nhiều. Nếu chưa có sách lược vẹn toàn thì không nên cứ thế tiến vào."

Nguyên Tích nhìn biển lửa đằng trước, hỏi: "Chiến hạm có thể ở bên trong thời gian bao lâu?"

"Thưa điện hạ, nếu hoàn toàn không bị va chạm hay tổn hại gì thì có thể chịu được mười hai giờ. Thế nhưng chúng ta còn phải trở về cho nên thời gian dùng để vượt qua nơi này không được quá sáu giờ." Thuyền trưởng Kent đáp.

Trong khi đại đa số người còn đang rung động, Mộ Thần bình tĩnh nói: "Nghe nói nếu đi đường thẳng trong vòng xoáy thiên thạch này thì chỉ tốn khoảng ba giờ là có thể vượt qua. Nhưng đó là không có khả năng. Thứ nhất, thiên thạch bên trong di chuyển không có trình tự, để tránh né được đòi hỏi người lái phải có trình độ và tố chất tâm lý cao. Thứ hai, từ trường bên trong rất hỗn loạn, hệ thống trinh thám của chúng ta không có tác dụng, như vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào mắt mình để phán đoán phương hướng cùng lộ tuyến."

Mộ Thần dừng dừng, nhìn mọi người, lại bình tĩnh nói tiếp: "Cuối cùng, khủng bố nhất là xạ tuyến bên trong rất phức tạp, ánh mắt có thể không chính xác, thiên thạch bay qua có thể chỉ là ảo giác, mà chỗ an toàn cũng có thể là chỗ nguy hiểm nhất."

Trong phòng chỉ huy hoàn toàn yên lặng, La Tiểu Lâu cùng Thiều Dung sững sờ nhìn xoáy thiên thạch, tựa hồ còn chưa hồi thần.

Nguyệt Thượng phục hồi thần trí, nhìn Nguyên Tích trịnh trọng nói: "Nguyên Tích. Tớ có thể cùng cậu cùng nhau điều khiển quân hạm."

Thử thách yêu cầu người lái phải có kỹ thuật điều khiển phải thật tốt, như vậy Nguyên Tích sẽ tự mình lái, trên chiến hạm này không ai có kỹ thuật giỏi hơn hắn và Nguyên Tích.

Cho dù Nguyên Tích thích La Tiểu Lâu, hai người cũng không có cơ hội kề vai chiến đấu. Hai người chênh lệch quá lớn trên nhiều phương diện căn bản là không thích hợp để sống cùng nhau. Nghĩ vậy, Nguyệt Thượng cười thầm trong lòng.

Nguyên Tích gật đầu: "Đương nhiên, cậu nhất định phải cùng lái với tôi rồi, còn có, La Thiểu Thiên, Lăng Tự, Thiều Dung, ba người các cậu cũng phải cùng lái." Nguyên Tích điểm danh năm người có kỹ thuật lái tốt nhất.

"Năm người lái?" Hách Nhĩ kinh ngạc. Năm người lái là mức cao nhất trong quy trình điều khiển.

Thuyền trưởng Kent nghiêm túc nói: "Điện hạ quyết định rất anh minh. Ở nơi nguy hiểm thế này, toàn bộ người lái là đảm bảo nhất. Chỉ cần trong năm người có ba người lái chính xác tuyến đường là chúng ta được an toàn rồi." Mặc dù như vậy, bọn họ cũng chưa chắc đã vượt qua được biển lửa thiên thạch này.

Thuyền trưởng Kent hạ quyết tâm, nếu năm giờ sau bọn họ vẫn chưa qua được bên kia của vòng xoáy thiên thạch, hoặc là chiến hạm bị hư hại trên đường di chuyển, ông sẽ khuyên vương tử điện hạ quay trở lại điểm xuất phát. Tuyệt đối không để điện hạ mạo hiểm. Nếu không phải kỹ thuật lái không bằng năm người này, ông đã cho nhân viên mình thử nghiệm trước rồi.

"Vậy được rồi, tôi không ý kiến." Hách Nhĩ nhún nhún vai nói. Vì an toàn của bản thân, hắn đương nhiên hy vọng càng bảo đảm càng tốt.

Nguyệt Thượng nhìn vài người được chọn không nói gì, không thể không thừa nhận Nguyên Tích quyết định rất sáng suốt.

Đúng lúc này Thiều Dung bỗng lên tiếng: "Nguyên Tích điện hạ, tôi không thể."

Mọi người sửng sốt, tuy Thiều Dung tính cách có chút quái dị nhưng trong số những người ở đây trình độ của hắn chỉ thấp hơn Nguyên Tích mà thôi.

"Nhìn bên ngoài tôi cảm thấy quáng mắt." Thiều Dung chỉ chỉ biển lửa phía trước, dường như đang bị áp lực cái gì. Người tinh mắt có thể nhận thấy hai tay hắn đang run rẩy.

Nguyệt Thượng thở dài trong lòng, dời tầm mắt qua Hách Nhĩ.

Hách Nhĩ rất phối hợp đứng dậy nói: "Vậy để tôi, đúng lúc tôi cũng ko muốn ngồi một bên nhìn."

Nguyên Tích không phản đối, tuy rằng hắn cảm thấy Nguyên Nặc phù hợp hơn, thế nhưng hắn để Nguyên Nặc bảo hộ cho La Tiểu Lâu rồi.

Mà lúc này, kẻ bị mọi người chụp mũ là nhát gan vô dụng La Tiểu Lâu bỗng lên tiếng nói: "Khoan, tôi muốn nói, có lẽ tôi cũng có thể hỗ trợ. Tôi tựa hồ nhìn rõ thiên thạch cái nào là thực cái nào là ảo ảnh."

Người chung quanh kinh ngạc nhìn La Tiểu Lâu, La Tiểu Lâu rụt rè một chút, lại bổ sung một câu:"...Tôi ko nói giỡn, thật đó. Tôi có thể nhận ra ảo ảnh có thể là do tôi có tinh thần lực. Tuy chỉ là một chế tạo sư nho nhỏ nhưng tinh thần lực của tôi hẳn là tốt hơn chút so với chiến sĩ cơ giáp đi."

Đó cũng là nguyên nhân ngẩn người ban nãy của La Tiểu Lâu. Cậu phát hiện mình tựa hồ có thể phân rõ cái nào là thực thể, cái nào là ảo ảnh. Mà khi cậu tăng mạnh ý thức nguyên lực, cậu thậm chí có thể thấy rõ quỹ tích và phương hướng của những thiên thạch đang di chuyển cực nhanh ấy.

Nguyên Nặc kéo kéo khóe miệng, lại tới nữa, chế tạo sư nho nhỏ, nó vừa nghe đến những từ này là lại muốn nổi khùng. Ngài nhỏ yếu vậy nhưng lại nhìn rõ hơn chúng ta, đây là có ý gì?

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu chủ động xin giết giặc, cười rộ lên nói: "Vậy thì tốt quá. Như vậy năm người chúng ta chịu trách nhiệm lái, La Tiểu Lâu chịu trách nhiệm chỉ huy phương hướng, Nguyên Nặc chịu trách nhiệm bảo vệ trong phòng điều khiển."

Thuyền trưởng Kent lập tức nói: "Tôi có thể ở lại để giám sát tuyến đường hàng không, kịp thời nhắc nhở khi có vấn đề." Bình thường công việc này có nhân viên phụ trách nhưng thuyền trưởng không quá yên tâm, quyết định tự mình ra trận.

Mộ Thần cũng nói: "Tôi có thể hỗ trợ thuyền trưởng."

Thuyền trưởng Kent không dị nghị, ông cũng thực coi trọng tiểu tử luôn tỉnh táo nhất này. Nếu Mộ Thần không phải là chiến sĩ cơ giáp, ông sẽ lôi kéo Mộ Thần về làm việc cho Hải Thần của mình.

Cuối cùng thuyền trưởng Kent nhìn thoáng qua Abel nói: "Đến lúc đó những người lái phải luôn tập trung cao độ, những người không phận sự nên rời khỏi khoang điều khiển."

Sắc mặt Abel trầm xuống, đang định lên tiếng thì thấy Thiều Dung đứng dậy giơ giơ tay nói: "Thật có lỗi, tình huống của tôi không thích hợp ở lại đây, tôi đi trước."

Thiều Dung đã chủ động rời đi, Abel càng không thể nói được gì, hắn cúi đầu, nén giận rời đi. Hắn cũng có tinh thần lực, tuy không bằng chế tạo sư cao cấp, thế nhưng lại không thể nhìn rõ hư thực những thiên thạch kia. Chẳng lẽ chênh lệch giữa mình và La Tiểu Lâu đã rõ ràng vậy sao?

Năm người ngồi vào vị trí lái. Đội lên mũ giáp giúp bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng bên ngoài, giống như hòa hợp một thể với chiến hạm vậy, đồng thời cũng nghe được rõ ràng thanh âm của La Tiểu Lâu.

Bên phải họ là thuyền trưởng Kent và Mộ Thần, cũng đội mũ giáp nhưng không cần thao tác gì, chỉ cần phụ trách xem xét đường hàng không là được.

La Tiểu Lâu ngồi trên ghế chỉ huy đằng sau năm người, Nguyên Nặc ngồi cạnh, phía sau không có người khác, cách vài mét là cửa phòng điều khiển. Hiện tại cửa đã bị đóng, nếu không có lệnh của thuyền trưởng thì trong sáu giờ tới sẽ không ai được mở cửa ra.

Mà dưới sự điều hành của thuyền phó, những thuyền viên khác đang chuẩn bị cho công tác phòng vệ, nếu cần tới, họ phải chắc chắn có thể tùy thời hành động.

Nguyên Tích quay đầu lại phía Nguyên Nặc và La Tiểu Lâu, ánh mắt mang theo an ủi cùng cổ vũ nhìn La Tiểu Lâu một cái rồi quay lại, bình tĩnh ra chỉ lệnh: "Bắt đầu khởi động."

Chiến hạm xuất phát, tốc độ không nhanh, thế nhưng càng gần vòng xoáy lửa thiên thạch, thần kinh mọi người cũng càng ngày càng căng thẳng.

Vừa tiến vào vòng lửa xoáy thiên thạch, thanh âm La Tiểu Lâu vang lên bên tai năm người: "Chuyển hướng đông nam góc 45 độ, đi thẳng."

"12 dặm đi thẳng".

"Hướng nam."

"Lùi lại 3 tinh lý, lập tức! Chuyển hướng tây nam góc 140 độ."

(Giải thích 1 chút: Đi biển ta đo lường bằng hải lý, ở đây đang di chuyển trên tinh hệ nên kêu tinh lý).

La Tiểu Lâu nhanh chóng chỉ huy, đồng thời ngón tay không ngừng di chuyển vẽ vẽ trên giả thuyết tinh đồ. Đường hàng không tạm thời do cậu vẽ ra cũng xuất hiện trên góc trái màn hình của năm người lái.

Ngoài thanh âm của La Tiểu Lâu, toàn bộ phòng điều khiển đều im lặng nhưng không ai để ý này. Ngọn lửa tinh thạch phủ kín xung quanh khiến bọn họ phải tập trung cao độ. Có tinh thạch sắp đụng tới chiến hạm, bọn họ phản ứng định tránh né thì chỉ lệnh La Tiểu Lâu cũng đưa ra. Chỉ lệnh của La Tiểu Lâu đại đa số không giống với phán đoán của bọn họ thậm chí là trái ngược. Nhưng sau khi làm theo chỉ lệnh của La Tiểu Lâu, bọn họ phát hiện chỉ lệnh của La Tiểu Lâu hoàn toàn chính xác, ít nhất là tới lúc này chiến hạm chưa bị tổn hại gì.

Điều khiển viên cùng giám sát viên đều nhẹ nhàng thở ra, xem ra La Tiểu Lâu nói đều đúng.

Nhưng điều này cũng vô tình tăng khó khăn cho điều khiển viên. Bọn họ không những phải làm theo chỉ lệnh một cách nhanh nhất mà còn phải đấu tranh với phán đoán của chính mình. Chuyện này không dễ dàng gì, ngay cả thuyền trưởng Kent và Mộ Thần phụ trách giám sát cũng mồ hôi như mưa.

Nguyên Nặc cũng gắt gao nhìn màn hình lớn, mắt cậu chỉ nhìn đến vòng xoáy thiên thạch cơ hồ không có kẽ hở, nhưng trong điều kiện di chuyển cực nhanh như vậy mà vẫn không hề nghe thấy thanh âm va chạm nào với chiến hạm. Nguyên Nặc lặng lẽ ngắm La Tiểu Lâu một cái, lại dời tầm mắt về phía màn hình.

Thật không hổ là anh họ, ánh mắt chọn người thật tốt a...

"Chuyển hướng tây góc 30 độ." Trên trán La Tiểu Lâu mồ hôi không ngừng chảy xuống nhưng cậu không dám lau, lúc này cậu không thể phân thần được. Nhìn rõ và ra chỉ lệnh là hai việc khác nhau, đây không phải việc đơn giản. Mình nhất định phải kiên trì vượt qua vài giờ này, tuy rằng nếu đi thẳng tắp thì chỉ cần ba giờ là có thể vượt qua nhưng đã qua một giờ rồi mà bọn họ còn chưa đi được một phần năm lộ trình. Liệu trong sáu giờ bọn họ có thể vượt qua vòng xoáy thiên thạch này không trời...

"Đông nam góc 60 độ, đi hướng xuống."

Sau chỉ lệnh, La Tiểu Lâu liếm liếm môi, cậu khát nước, tay cũng mỏi cứng. Mà đúng lúc này, bên tai La Tiểu Lâu bỗng vang lên thanh âm: "Cơ hội tốt, giết bọn họ... Giết bọn họ..."

La Tiểu Lâu cứng đờ người, bảy người phía trước đều đang tập trung tinh thần làm việc, Nguyên Nặc bên cạnh cũng đang tập trung nhìn màn hình. Phía sau không có ai. Hơn nữa, người này dùng ý thức để trao đổi với cậu.

"Hướng chính nam, góc 30 độ về phía trước." La Tiểu Lâu tiếp tục ra chỉ lệnh, cậu không thể quay đầu, ánh mắt phải luôn tập trung vào màn hình lớn.

Trong lúc khẩn trương cực độ thế này, La Tiểu Lâu lại vô cùng bình tĩnh, cậu khống chế ý thức nguyên lực kéo về phía đằng sau, cách hai thước phía sau quả nhiên có một người.

Thuyền trưởng Kent đã tự mình khóa cửa cẩn thận, vậy người kia vào bằng cách nào? Vào đây có mục đích gì?

Để 1 người như vậy trong phòng điều khiển là cực kỳ nguy hiểm. Hay là dùng ý thức nguyên lực giải quyết kẻ kia! Vô luận thế nào những người trong này không thể có chuyện gì được, cũng không để chiến hạm có chuyện, nếu không, ai cũng không sống được.

"Đi vòng theo hướng tây nam 70 tinh lý." Lại ra chỉ lệnh, La Tiểu Lâu có chút nhức đầu, cứ tiếp tục phân tâm thì chỉ lệnh sẽ sai lầm mất.

Phải loại trừ người kia ngay lập tức.

La Tiểu Lâu ngưng tụ ý thức nguyên lực, đang định công kích, bỗng cảm thấy có một tên béo ục ịch quen thuộc đang đứng ở trung gian khoảng cách giữa cậu và kẻ gây rối kia.

125 nâng cằm, hung hăng hống hách nhìn chằm chằm kẻ phía sau, dùng ý thức nói: "Người này để tôi xử, nghe, tiểu tử, ngươi còn cử động bước nữa, ta cam đoan ngươi sẽ trở thành vật cất chứa trong kho hàng của ta."

Cùng lúc đó, người kia cư nhiên dừng lại cước bộ đang đi về trước.

La Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục ra chỉ lệnh, chỉ hy vọng Nguyên Nặc sẽ mau chóng phát hiện ra có người ở đằng sau.

Ở gian cách vách, Thiều Dung một tay che mặt, da mặt không ngừng run rẩy, hắn liếc màn hình một cái rồi lại cúi đầu, bỗng cười ra tiếng.

"Loại cảm giác này thật hưng phấn... Quả nhiên không thể ở lại nơi đó."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro