Chương 150: Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


125 khiêng khẩu pháo còn lớn hơn cả thân thể của nó đứng phía sau La Tiểu Lâu, gắt gao nhìn người nọ. Nó đã sớm nhận thấy có gì đó khác thường, sau đó người này liền xuất hiện rồi khiêu khích nó cả buổi chiều.

Người này muốn gây bất lợi cho người gửi nuôi của nó thì cũng phải bước qua xác nó trước. Là một con dị thú cơ giáp, nó cũng có kiêu ngạo của mình!

Trán La Tiểu Lâu đầy mồ hôi, chú ý đằng sau một chút rồi lại tiếp tục tập trung vào tuyến đường hàng không phía trước.

Mà cậu cũng không thể phân thần cho chuyện khác được nữa bởi bọn họ đã đến trung tâm của vòng xoáy thiên thạch, nơi này thiên thạch nhiều nhất và di chuyển cũng nhanh nhất. Đây là khảo nghiệm lớn nhất đối với mọi người trong khoang điều khiển.

Trong suốt mấy giờ kế tiếp, La Tiểu Lâu đều không rảnh chú ý đến phía sau. Mà ở phía sau, 125 cư nhiên khí phách trấn áp được người nọ, ít ra không thấy người nọ có thanh âm nào nữa.

"Hướng đông nam, góc 30 độ." La Tiểu Lâu lại liếm đôi môi đã khô ráo. Lúc này đã hơn năm giờ trôi qua kể từ khi tiến vào vòng xoáy thiên thạch.

Nhóm người điều khiển và cả Nguyên Nặc bắt đầu thấy mệt mỏi bởi tinh thần luôn căng thẳng chớ nói chi là La Tiểu Lâu vốn thể lực yếu hơn bọn họ. Thanh âm La Tiểu Lâu khàn khàn, quần áo ướt đẫm mồ hôi, ngón tay cũng cứng ngắc đến nỗi không biết vẽ tuyến đường có đúng hay không nữa.

Cũng may, sau năm giờ phấn đấu, bọn họ đã tới được bên kia vòng thiên thạch, sắp sửa đi ra ngoài.

Lúc này, thiên thạch bay chung quanh chiến hạm đã là loại nhỏ hơn, cũng ít hơn. Trên màn ảnh thấy không còn những thiên thạch rực lửa mà là thiên thạch màu xanh đậm bình thường.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, sắp thành công rồi.

La Tiểu Lâu trầm tĩnh lại, nghĩ tới người đằng sau kia, quay qua định nhắc nhở Nguyên Nặc thì thấy Nguyên Nặc đang nhìn màn hình bỗng thay đổi sắc mặt. La Tiểu Lâu giật mình, lập tức nhìn lại màn hình. Sơ suất quá, còn chưa ra đến bên ngoài là không thể phân tâm. Hình ảnh trước mắt khiến La Tiểu Lâu ngây người.

Vừa mới thôi, trên màn hình cơ hồ không có thiên thạch nào. Mà bây giờ bỗng xuất hiện một khối thiên thạch lớn, thậm chí lớn hơn cả chiến hạm, giống như một tiểu hành tinh đầy ngập ánh lửa. Càng khủng khiếp là, trước đó không có bất kỳ dấu hiệu nào báo hiệu sự xuất hiện của nó, không ai biết nó ở đâu thoát ra tới mà còn xuất hiện ở khoảng cách gần như vậy. Theo biểu hiện trên màn hình thì không đến mười giây nữa bọn họ sẽ đụng phải nó.

Không ai trách La Tiểu Lâu không kịp thời đưa ra chỉ lệnh bởi mọi người cũng không kịp phản ứng.

Mà khỏa thiên thạch rất lớn này không phải là ảo ảnh. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, hệ thống cảnh báo của chiến hạm bắt đầu vang lên những âm thanh bén nhọn, độ nóng của vỏ chiến hạm đang không ngừng tăng, tình huống rất nguy cấp. Không biết có phải là đã bị ảnh hưởng độ nóng hay là do tâm lý, bọn họ bắt đầu cảm nhận được độ nóng rực đó.

La Tiểu Lâu cố gắng tập trung chút ý thức nguyên lực còn sót lại để xem xét, sau đó mắt trừng to, vô cùng khiếp sợ. Ngón tay nhanh hơn ý thức vẽ ra 1 nét trên tinh đồ.

Đường hàng không mới xuất hiện trên màn hình khiến nhóm điều khiển đều ngây ngẩn cả người. La Tiểu Lâu vẽ ra tuyến đường là đi thẳng tắp, nhưng nếu đi như vậy chiến hạm sẽ đụng phải thiên thạch. Nếu nói khỏa thiên thạch này là ảo giác thì độ nóng kia là ở đâu ra?

Mà chung quanh thiên thạch lớn này vốn không có bất kỳ thiên thạch nào. Tại sao không tránh né? Hay là La Tiểu Lâu bị hoảng sợ nên tay run rẩy vô ý thức vẽ ra tuyến đường này?

Trong nháy mắt đó, làm theo chỉ lệnh của La Tiểu Lâu chỉ có hai người.

Nguyệt Thượng híp mắt nhìn bên ngoài, không do dự lựa chọn di chuyển chiến hạm theo hướng trái lên. Hách Nhĩ nghiêng đầu coi lựa chọn của Nguyệt Thượng, cũng làm theo Nguyệt Thượng.

Nguyên Tích cùng La Thiểu Thiên không hề do dự chọn đi thẳng, Lăng Tự tạm dừng hai giây, cũng chọn đi thẳng.

Mộ Thần và thuyền trưởng Kent không biết mình đã có thể yên tâm được chưa. Khi Lăng Tự chưa lựa chọn, bọn họ lo lắng bởi hai so hai như vậy chiến hạm sẽ tự động dừng lại trong khi vẫn còn ở vòng xoáy thiên thạch, độ nóng vẫn không ngừng tăng lên thế này thì rất nguy hiểm. Đến khi Lăng Tự lựa chọn xong, bọn họ vẫn lo lắng bởi nếu La Tiểu Lâu phán đoán sai, bọn họ toàn bộ đều toi mạng. Cho dù may mắn tránh được, La Tiểu Lâu cũng có nguy hiểm.

Ba so hai, chiến hạm thẳng tắp đi về hướng thiên thạch rực lửa kia.

Mà biểu hiện độ nóng của vỏ chiến hạm thẳng tắp tăng lên.

Sau khi trầm mặc hai giây, Nguyệt Thượng nói đầy nghiêm khắc: "Cậu phải nhớ rõ rằng những người ở đây đều không thể gặp chuyện gì không may được!"

125 nói nhỏ: "Tất nhiên, các ngươi không có vận may được chôn cùng với hai người có thân phận cao quý như chúng ta vậy đâu..."

La Tiểu Lâu cái gì cũng không nói, trực tiếp ngã xuống, Nguyên Nặc hoảng sợ, vừa dùng sức kéo La Tiểu Lâu lên vừa nhìn chằm chằm thiên thạch đang lao tới bên ngoài.

Trong tích tắc đụng độ, mọi người đều nhắm mắt lại, trong lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng hệ thống dồn dập báo nguy.

Lúc này điều có thể làm chỉ là cầu nguyện, hy vọng La Tiểu Lâu không sai lầm, nếu không khối thiên thạch rực lửa khổng lồ này sẽ mang đi đoàn người có thân phận quan trọng nhất Liên bang này.

Trên toàn bộ chiến hạm chỉ có hai người không nhắm mắt lại, Nguyên Tích và Thiều Dung. Một người biểu tình bình tĩnh, một người sắc mặt điên cuồng.

Vài giây hoặc có thể là vài phút sau, bọn họ mở mắt ra. Dưới bầu trời đêm thấp thoáng vài ánh sao xa xa.

Không hề sai lầm. Đường hàng không của La Tiểu Lâu không phải là do cậu tiện tay vẽ ra.

Nguyên Tích nở nụ cười đắc ý, làm như chính hắn là người chỉ huy mọi người thoát khỏi vòng xoáy thiên thạch vậy. Này có gì đâu, La Tiểu Lâu vốn là người của hắn mà.

Mộ Thần đem bản đồ thực ảnh lên màn hình. Mọi người nhìn lại, nhất thời lặng im.

Trên đó là một cái vòng tròn thiên thạch lớn, trừ bỏ những nơi bọn họ đi qua là vùng trống, xung quanh tất cả đều là thiên thạch, lại còn dày đặc đến không có khe hở. Lúc đó, bọn họ vô luận đi hướng nào cũng là đường chết. Điều này cũng giải thích tại sao độ nóng của chiến hạm lại tăng nhanh vậy.

Nguyệt Thượng mím môi nhìn màn hình, không nói cái gì.

Nguyên Tích cùng La Thiểu Thiên quay đầu về sau trước tiên, khi thấy rõ tình hình, sắc mặt hai người vừa kinh ngạc lại vừa phẫn nộ. Nguyên Tích bỏ xuống mũ giáp, đi nhanh đến bên La Tiểu Lâu, đỡ La Tiểu Lâu lên. Còn La Thiểu Thiên thì lạnh mặt, đằng đằng sát khí đi đến cạnh cửa: "Ngươi là ai?"

Chiến hạm vừa được dừng lại ở vị trí an toàn. Nghe tiếng La Thiểu Thiên, mọi người đều nhìn về phía cửa.

"Ấy, đây là hiểu lầm... Cậu...cậu có thể nhích chủy thủ ra khỏi người tôi một chút được không..." Người bị bắt kinh hoảng hô lên, nhưng không ai nhận thấy đáy mắt hắn có chút giảo hoạt.

Thuyền trưởng Kent hốt hoảng, bật thốt lên: "Sao có thể như vậy? Ở đây sao có thể có người ngoài chứ? Trừ tôi ra, bất kỳ thuyền viên nào gồm cả phó thuyền trưởng đều không có cách nào mở cửa khoang điều khiển được mà."

Nguyên Nặc nóng mặt, tên chết tiệt này tiến vào đây khi nào?

Người bị La Thiểu Thiên bắt khoảng hai mươi tuổi, tóc vàng chóe, tướng mạo cũng anh tuấn, nhưng có thể khẳng định là hắn chưa từng xuất hiện trên chiến hạm này.

La Tiểu Lâu đang mơ mơ màng màng dựa vào người Nguyên Tích, tinh thần lực bị tiêu hao quá độ, cả người nóng lên. Cậu sớm cảm thấy cơ thể không ổn nhưng tình huống ban nãy thực không còn lựa chọn nào khác phải sử dụng ý thức nguyên lực, thật không ngờ sự tình nghiêm trọng như vậy.

125 đã thu vũ khí, bò lên ôm cổ La Tiểu Lâu, cố gắng che khuất làn da bị lộ ra bên ngoài của La Tiểu Lâu, đồng thời lặng lẽ nói: "Ôi, nguy rồi, thú văn (hoa văn dị thú) của cậu lại nổi lên..."

"Cái kia, tôi là Lạc Khắc Lewis, con trai của vị Lewis tước sĩ bị các vị gọi là quỷ keo kiệt kia." Người trẻ tuổi lập tức nói.

Thuyền trưởng Kent lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Thế nhưng, thưa tiên sinh, cho dù ngươi là Lewis tước sĩ đi nữa, ta nhớ là không có mời ngươi lên Hải Thần chiến hạm. Ngươi tự ý lên chiến hạm chúng ta lại còn xuất hiện ở nơi này, chúng ta có quyền xử quyết ngươi."

Nguyên Tích cảm giác được cơ thể La Tiểu Lâu đang nóng dần lên, nhíu mày nói: "Ta đưa La Tiểu Lâu đến chỗ bác sĩ trước, thuyền trưởng Kent, tra rõ thân phận và mục đích của người này. Ta không muốn xuất hiện bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào."

"Xin chờ 1 chút, vương tử điện hạ, tôi thật là con trai Lewis tước sĩ, bởi vì nhìn thấy các ngài đi Renda tinh vực tôi tôi rất ngạc nhiên cho nên mới lén đi theo." Lạc Khắc nói.

Những lời này khiến sắc mặt thuyền trưởng Kent đen hơn: "Ngươi nghĩ ngươi là ai, chẳng lẽ Hải Thần chiến hạm ai muốn lên thì lên hay sao?"

Lạc Khắc vội vàng giải thích: "Đây là chiến hạm có phòng ngự tốt nhất tôi từng gặp, thế nhưng thật đáng tiếc bởi tôi là cao thủ hacker. Cho đến nay tôi chưa bao giờ gặp được hệ thống internet nào mà tôi không xâm nhập được. Cho nên tôi chỉ cần dùng một chút thủ thuật là có thể lén lên chiến hạm được thôi." Thấy Nguyên Tích không để ý tới mình, Lạc Khắc lại kêu lớn: "Vương tử điện hạ, tôi không chỉ là cao thủ hacker mà còn là một bác sĩ, tôi có hiểu biết về tinh thần lực, có thể khám cho vương tử phi. Ngài xem, tôi có thẻ chứng minh công tác đây." Nói xong, dâng thông tin nghi thức trên cổ tay phải lên, bằng A bác sĩ xuất hiện trước mắt mọi người.

Nguyên Tích vẫn không để ý tới Lạc Khắc, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ôm La Tiểu Lâu tiếp tục đi ra ngoài.

Nguyên Nặc nói: "Cho dù ngươi là bác sĩ, chúng ta cũng không thể tin một kẻ lén lút..."

"Khoan đã, em nghĩ để hắn khám cho em cũng được." La Tiểu Lâu bỗng ngẩng đầu nói.

Nguyên Tích dừng chân, nghi hoặc hỏi: "Em xác định?"

"Vâng, thử tin hắn một lần, có anh ở bên cạnh, hắn không dám giở trò gì đâu." La Tiểu Lâu nhịn khó chịu trong người đến mức đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói.

Nguyên Tích dùng ánh mắt đang nhìn con gián nhìn Lạc Khắc một cái, nói: "Ngươi đi theo ta."

Thuyền trưởng Kent tuy không ưa Lạc Khắc nhưng lo lắng cho tình trạng của La Tiểu Lâu hơn nên đành căm giận theo sau.

Trong tích tắc khi Nguyên Tích vừa đưa La Tiểu Lâu ra ngoài bỗng có âm thanh bên tai La Tiểu Lâu: "Vương tử phi điện hạ, chúng ta làm giao dịch, ngài giúp tôi ở lại, tôi giúp ngài che dấu những hoa văn kỳ quái trên người ngài. Không chừng tôi còn có thể giúp ngài được nhiều hơn nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro