CHƯƠNG 6 : Thông tin về " cuộc thi ảo thuật gia của Yến Thành ."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


____ Gương mặt Cửu Ngư lạnh xuống thấy rõ . Mọi người đứng gần đó đều cảm nhận được sự tức giận của hắn .

Hắn còn ngây thơ cho rằng mình ở cấp bậc thứ năm, thật ra chỉ mới đạt cấp thứ nhất, mà đối thủ của hắn đã sớm ở cấp thứ chín!

Thấy Cửu Ngư im lặng không nói gì vì đang tức giận , Đồng Nhiên ân cần nói: "Nếu anh không thoải mái thì ăn chúng ta có thể chơi thêm một ván nữa, quy tắc không thay đổi. "

"Nào, đấu tiếp ... đấu tiếp đi ! Ít nhất cũng phải thắng được hai trên ba trận chứ ! "Các thành viên vừa xem náo nhiệt vừa đứng cổ vũ hò hét rất nhiệt tình ."

Cửu Ngư cũng cảm thấy có lí , cũng không từ chối thi đấu tiếp dưới sự cổ vũ của các thành viên trong hội, vì thế đứng lên vỗ bàn, "Lại đến , chúng ta đấu tiếp ! "

_____ "Đừng vội, anh quên rồi à?" Đồng Nhiên lên tiếng nhắc nhở, "Anh còn phải trả lời tôi một câu hỏi . "

____ Nhìn vào vẻ mặt đang cười tủm tỉm của Đồng Nhiên, Cửu Ngư chợt cảm thấy hoảng hốt giống như gặp phải một con cáo già , trong đầu hắn hiện lên đủ các câu hỏi nguy hiểm có thể gặp phải khi chọn trả lời thật lòng, nhưng nếu hắn không muốn trả lời thật thì có thể chọn mạo hiểm, nhưng hiện tại hắn không biết nên chọn như thế nào mới tốt .

_____ Nhưng khi trái tim Cửu Ngư đập thình thịch vì cảm thấy căng thẳng, lại nghe Đồng Nhiên hỏi: "Điều kiện để được tham dự cuộc thi ảo thuật gia Yến Thành là gì "

Cửu Ngư suýt chút nữa thì không thở nổi ngạc nhiên hỏi : "Hả...?? Câu hỏi cậu muốn hỏi là chuyện này ? "

"Không được sao?" Chẳng lẽ trong giới ảo thuật việc này được coi là điều không thể biết sao ? Nhưng lúc trước Đồng Nhiên thử dò hỏi Điền Kiều, Điền Kiều rõ ràng không biết gì cả .

Cửu Ngư giống như phạm nhân đang bị đem ra tử hình lại được miễn tội chết , vội vàng trả lời : " Được chứ , tất nhiên là được ."

Cửu Ngư cũng không cảm thấy câu hỏi của Đồng Nhiên có vấn đề gì kì lạ, bởi vì cuộc thi ảo thuật gia của Yến Thành là một cuộc thi có tính chất chuyên nghiệp rất cao, nhưng các thành viên thường xuyên đến tụ tập ở đây ngay cả ảo thuật gia nghiệp dư cũng không được mấy người , hắn có thể trông cậy vào một đám người chỉ thích chơi bóng rổ rồi bảo họ đi thi đấu quốc tế được sao , tất nhiên là không rồi?

Nhưng...

" Cậu muốn tham gia cuộc thi ảo thuật gia của Yến Thành?!"

____ Đồng Nhiên không cho rằng chuyện này có gì cần phải che dấu , lại cố ý nói: "Chờ anh thắng tôi ván tiếp theo rồi hỏi. "

Cửu Ngư: "..."

"Về cuộc thi ảo thuật gia Yến Thành tôi hiểu cũng không biết nhiều lắm , nhưng cách thức dự thi như thế nào cũng biết một chút." Cửu Ngư có mấy người bạn đều tham gia thi đấu, ít nhiều có chút hiểu biết về cuộc thi này : "Loại giải đấu mang tính chuyên nghiệp này đối với tuyển thủ tham gia yêu cầu tương đối cao, không phải đăng kí là có thể đi được. Một là cậu đủ điều kiện để được ban tổ chức mời, hoặc cậu có chứng nhận giải thưởng của các cuộc thi có thẩm quyền khác, ngoài ra, có một cách tương đối đơn giản hơn ,đó là có thể giành được giải thưởng của ba cuộc thi tư nhân lớn , nhận được sự công nhận của hiệp hội."

___Giải thưởng của ba cuộc thi tư nhân lớn? Là cái gì vậy ?

Đồng Nhiên để ý thấy phản ứng của các thành viên khác, hình như mọi người đều biết thì phải ?

Cậu cũng không vội vàng hỏi tiếp , gật đầu rồi nói, "Vậy chúng ta hãy tiếp tục?" "

____ Cửu Ngư không nghĩ tới Đồng Nhiên lại dễ dàng buông tha hắn như vậy, nhất thời có chút cảm thấy xấu hổ.

Hắn từng thu nhận một đồ đệ rất giỏi , tận tình dạy bảo nửa năm, kết quả đối phương trở mặt rồi liền đi làm người dẫn chương trình giải mã ảo thuật gia , thiếu chút nữa đã làm hắn tức chết! Từ đó về sau, hắn luôn thích soi mói người mới, đặc biệt là những người có ngoại hình đẹp trai như tên đệ tử cặn bã trước kia , luôn nghi ngờ bọn họ học ảo thuật là có mục đích khác .

Mà Đồng Nhiên lại thuộc tốp người đặc biệt đẹp mắt, so với minh tinh cũng không hề kém cạnh ,nên dẫn đến hắn vừa gặp mặt liền nghĩ rằng cậu ấy đến đây cũng có mục đích xấu .

Nhưng bây giờ xem ra, đối phương hẳn là thật lòng muốn trở thành ảo thuật gia...

"Ván này tôi để cho anh thắng, tôi có thể ra kéo." Đồng Nhiên bỗng nhiên nói.

Cửu Ngư ngẩn người một lúc , thấy nét mặt của Đồng Nhiên hoàn toàn rất nghiêm túc, giống như thật sự định nhường hắn thắng vậy.

Nhưng lời nói của ảo thuật gia có thể tin được không?!

Chết tiệt !

Trong lòng hắn hiểu rõ ràng, Đồng Nhiên đơn giản là muốn lợi dụng dùng lời nói để đánh lạc hướng làm ảnh hưởng đến lựa chọn của hắn, để cho hắn nghi ngờ liệu nên chọn giữa tin hay là không tin, cuối cùng ngược lại sẽ rơi vào cái bẫy mà đối phương sắp đặt.

Muốn tránh cạm bẫy của Đồng Nhiên , hắn không thể nghe theo lời nói của đối phương.

Mà hắn đã sớm nghĩ tới , ván trước mình ra bao, lần này nếu như tiếp tục ra bao, kết quả chắc chắn thắng .

Tóm lại, chỉ cần tinh thần mình ổn định không được giao động , lần này sẽ thành công !

"____Được, vậy tôi sẽ ra búa." Cửu Ngư cũng dùng cách đánh tâm lí để lừa Đồng Nhiên.

Đồng Nhiên mỉm cười, trực tiếp ra chiêu .

Tuy nhiên...

- Anh không phải là muốn ra búa sao? Đồng Nhiên nhìn kéo của mình, lại nhìn bao của Cửu Ngư , thật sự cảm thấy rất bất lực không nói nên lời "Tôi đã nói với anh tôi sẽ ra kéo, anh lại còn ra bao là muốn tôi thắng à ? ....

Cửu Ngư: "..."

____Hắn chợt nhớ đến một câu nói từng đọc trên mạng " Ảo tưởng lớn nhất của cuộc đời là - cô ấy thích tôi, tôi còn nghĩ cô ấy nói dối , đúng là không hiểu được ..."

____Cư dân mạng đúng là không nói sai.

____Cửu Ngư thật sự muốn phun ra một ngụm máu từ cổ họng, lại không phân biệt được là thật sự Đồng Nhiên lần thứ hai dự đoán được suy nghĩ của hắn, hay là nảy giờ hắn đang tự đấu trí với chính mình .

" Cậu hỏi đi ." Cửu Ngư xấu hổ lên tiếng .

____ Đồng Nhiên cũng không khách sáo , " Ba cuộc thi tư nhân hiệp hội lớn là cái gì "

____Cửu Ngư vốn còn đang nhăn mặt , lập tức trợn tròn mắt: "Cậu ngay cả cái này cũng không biết? "

Đồng Nhiên hàm hồ nói: "Trước đây tôi không sống ở đây ."

"Vậy thì cậu không biết cũng phải ." Cửu Ngư cũng không nghĩ nhiều, giải thích, "Giới ảo thuật gia thành phố chúng ta có ba hiệp hội dân gian lớn, một là [Hiệp hội ảo thuật sinh viên đại học], bên trong hầu hết là những người trẻ tuổi, nhất là sinh viên chiếm đa số, tôi ở hiệp hội này.

"Hiệp hội thứ hai tên là [Câu lạc bộ siêu tân tinh], thành viên trong hội tương đối phức tạp , có người là ảo thuật gia chuyên nghiệp , có một số thì làm công việc liên quan đến ảo thuật , ví dụ như chú hề của đoàn xiếc, còn có một số ít làm việc ngoài xã hội, tóm lại tuổi tác tương đối lớn.

"Hiệp hội thứ ba tên là [Nhà Kỳ Tích],những người sáng lập hội là người của Thiệu Gia , chính là gia đình Thiệu Quỳnh tiên sinh , hằng năm sẽ biểu diễn ảo thuật trong đêm Dạ Hội Mùa Xuân . Đa số người của bọn họ chủ yếu là chế độ kế thừa thầy trò, người bình thường không thể vào được, con đường tắt duy nhất để gia nhập là trở thành học sinh của trường đào tạo ảo thuật Thiệu Thị."

Đồng Nhiên như có điều suy nghĩ, "Vậy những hiệp hội này bình thường có nhận người được đề cử không ? "

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi ở trong hiệp hội xếp hạng không cao lắm , đề cử người gì đó cũng không đến phiên tôi ..."

"Vậy anh xem thử , tôi có thể gia nhập hiệp hội của các anh không?"

" Cậu – "Cửu Ngư đột nhiên phản ứng lại," Cậu hỏi mấy câu hỏi rồi hả ?! "

"Nhưng nảy giờ anh chỉ trả lời một câu a." Đồng Nhiên vô tội chớp chớp mắt, "Nếu không thì chúng ta thi đấu lại một lần nữa được không ? "

Cửu Ngư: "..."

Nói thật thì , hắn cảm thấy mình không thể chơi lại thủ đoạn của tên tiểu tử này, đã không muốn đấu nữa rồi . Nhưng không đáp ứng lại giống như mình sợ, vì thế mặc dù không muốn nhưng vẫn cứng rắn gật gật đầu: "Lần cuối cùng. "

Nếu là lần cuối cùng, Đồng Nhiên tất nhiên sẽ biểu diễn màn ảo thuật cuối cùng, cho nên cậu nhất định sẽ ra bao !

___ Không , không , không, không có gì chắc chắn cả , Cửu Ngư vội vàng thu hồi lại suy nghĩ trong đầu mình, hắn chợt nhớ lại quá trình từ đầu tới giờ, cuối cùng ý thức được một chuyện, sở dĩ mình vẫn luôn thua, chính là vì suy nghĩ quá nhiều.

Ngay lúc này , hắn quyết định không dùng tới đầu óc nữa , chỉ dựa vào trực giác, đem hết mọi thứ phó mặc cho số phận đi .

"Chuẩn bị ——"

-Một, hai, ba!

____ Cửu Ngư: "..."

"Đại ca, anh ..."

" Đại ca , anh bị làm sao vậy , chiếm được lợi thế lớn như vậy ba lần lại đều để thua tất cả , Có thành viên cảm thấy nhịn không nổi nữa lên tiếng , "Tôi thấy Dedi cũng không hề nghiêm túc để chơi trò chơi vừa rồi a. "

"Dedi vừa mượn đồng xu, trò ảo thuật cậu ấy muốn biểu diễn khẳng định có liên quan đến đồng xu, đơn giản là làm cho nó biến mất và xuất hiện . Nếu cậu ấy đã cho chúng ta thấy đồng xu được giữ trong tay trái, sử dụng đôi chân của mình để làm cho đồng xu biến mất, vậy chắc chắn là trong lần thi đấu cuối cùng, dedi chắc chắn sẽ ra bao ! "

"Nói không chừng Dedi đã đọc thần chú, chỉ là chúng ta nghe không thấy ha ha ha..."

____Cửu Ngư quả thực nghẹn tức muốn điên rồi , sao hắn lại không biết được cơ chứ ? Hắn đã nghĩ đến điều này ngay từ đầu rồi ....!

____Nhưng người ở trong cuộc hắn cũng rất bất đắc dĩ , hắn cũng không biết vì sao lại như vậy nữa...

___Đồng Nhiên cũng cảm thấy có chút hoang mang , cậu căn bản ngay từ đầu đã không thèm để ý đến việc thắng thua khi chơi trò chơi , đến vòng thứ hai cũng là cố ý để nhường đối phương thắng , bởi vì đúng như mọi người nói,mục đích của màn ảo thuật này chính là làm cho đồng xu biến mất, trò chơi thua hay thắng đều không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.

____Cậu đề nghị kết hợp thi đấu và hỏi đáp , chỉ là cảm thấy nếu chỉ biểu diễn đoán tiền xu một cách bình thường đối với những người yêu thích ảo thuật này mà nói có vẻ là rất nhàm chán, cũng giống việc bạn ở trước mặt một số đầu bếp chuyên nghiệp lại làm ra một món ăn hết sức bình thường , dù mùi vị không tệ nhưng cũng không để lại ấn tượng gì . Để mọi người cảm thấy thú vị hơn , Đồng Nhiên đã kết hợp vừa thi đấu vừa hỏi đáp để tạo ra bầu không khí hào hứng hơn cho mọi người .

___Nhưng ai ngờ được cơ chứ, Cửu Ngư ngay trận đầu tiên đã hừng hực tinh thần chiến đấu , nhưng lại dễ dàng thua cuộc cả ba lần , khiến cậu rất tò mò ——

____ "Anh Cửu Ngư , Anh thật sự không phải là 3 lần đều nhường cho em thắng đó chứ ?"

Cửu Ngư: "..."

____Mọi người nghe vậy cười ha ha, bầu không khí vui vẻ như đang xem "biểu diễn hài kịch " tại hiện trường"

___Đồng Nhiên cũng cười theo một lát, mới hỏi: "Vậy tôi có thể gia nhập hiệp hội của các anh không? "

Cửu Ngư lúc này cũng đã bình tĩnh lại, " Cậu nếu thật sự muốn gia nhập hội, đúng lúc tuần sau trong hiệp hội có một vị sư huynh tới giảng bài, đến lúc đó cậu có thể hỏi anh ta thử xem. "

____Đồng Nhiên vui vẻ hỏi: " Vậy hôm đó là thứ mấy "

"Chủ nhật, nhưng thời gian chính xác vẫn chưa được xác định, cậu thêm wechat của tôi, đến lúc đó tôi sẽ gửi thông báo cho cậu ." Cửu Ngư suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung thêm một câu, "Đúng rồi, cậu cũng nhớ chuẩn bị một trò ảo thuật sở trường của mình, nếu như làm cho anh ta công nhận thực lực của cậu, có lẽ sẽ chủ động mời cậu gia nhập hiệp hội. "

Đồng Nhiên bình tĩnh gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, cho dù cậu học được màn biểu diễn đồng xu ma thuật, ở trước mặt người chuyên nghiệp chưa đủ để làm người ta ấn tượng .

____ Quay trở về sẽ tìm hệ thống để hỏi xem, có màn ảo thuật nào đơn giản mà đủ để gây ấn tượng hay không.

____Đêm đó, Đồng Nhiên ở lại tham gia buổi tiệc đợi đến khi kết thúc, cũng được chứng kiến nhiều trò ảo thuật do thành viên khác biểu diễn .

____Nằm ngoài dự đoán của cậu , tất cả các thành viên biểu diễn chỉ chọn những màn ảo thuật cơ bản , đơn giản nhất, chủ yếu đều là sử dụng các kĩ xảo để biểu diễn, và nội dung trao đổi của mọi người cũng tập trung nhiều hơn vào việc sử dụng kĩ xảo như thế nào, còn không nói về kĩ thuật biểu diễn chứ đừng nói đến việc dạy người khác .

____ Trước khi ra về , Đồng Nhiên cùng tất cả mọi người thêm wechat, xem như bước đầu chính thức tiến vào thế giới ảo thuật .

____ Về đến chung cư mặc đã khá muộn, nhưng cậu vẫn kiên trì luyện tập đến bốn giờ sáng, chỉ ngủ được vài tiếng đã bị đồng hồ báo thức đánh thức —— buổi sáng Đồng Nhiên còn phải đi đón ông chủ xuất viện.

____ Chín giờ rưỡi, xe của Lý Minh Minh đã chờ ở dưới lầu.

____Đồng Nhiên ngay cả đồ ăn sáng cũng chưa kịp ăn, trên đường đi cũng có chút say xe, chỉ có thể tạm thời chợp mắt một chút để đè nén cảm giác khó chịu .

Vừa đến cổng bệnh viện, Lý Minh Minh dừng xe lại nói : "Đỗ xe ở đây có chút phiền phức, tôi đi tìm chỗ đậu xe trước, nếu không cậu đi lên trước đi ? "

____ Đồng Nhiên hỏi rõ số phòng bệnh của Khang Tổng, mở cửa rồi xuống xe.

Không biết là do trạng thái tinh thần của cậu không tốt , hay là do đang đeo khẩu trang, vừa đóng cửa xe đã thấy một bà dì đi tới trước mặt, " chàng trai , có muốn mở tài khoản không ? "

Đồng Nhiên không hiểu nên hỏi : "tài khoản làm gì ? "

"Tôi là chuyên gia tư vấn bảo hiểm ."

"...... Không, không cần."

____ Dì bán bảo hiểm nhún nhún vai không nói gì , lại quay đầu đi tìm mục tiêu tiếp theo.

____Đồng Nhiên liếc mắt nhìn về phía bà dì rời đi, phát hiện phía trước đó không xa có một cửa hàng nhỏ, vội vàng ôm dạ dày đi tới.

" Ông chủ, cho một túi bánh mì và một hộp sữa."

" Một lon coca, cám ơn."

____Hai giọng nói đồng thời vang lên cùng một lúc, trước mặt Đồng Nhiên nhìn thấy một bàn tay của người bên cạnh vươn ra , ở trên tủ thủy tinh đưa một tờ tiền mười tệ .

Bàn tay kia trắng nõn thon dài, khớp xương đẹp đẽ rõ ràng, lập tức hấp dẫn sự chú ý của cậu .

Đồng Nhiên nhìn theo bàn tay kia hướng lên trên, ánh mắt dừng lại trên sợi dây đỏ giữa cổ tay đối phương một giây, lại chậm rãi di chuyển lên, mới giật mình nhận ra người này rất cao, đội mũ bóng chày, vành mũ đè rất thấp che khuất đôi mắt , chỉ lộ ra đường nét nửa khuôn mặt phía dưới cằm .

Đồng Nhiên ngẩn ra một lúc, trong lòng lại hoảng hốt hiện lên một cảm giác quen thuộc, ngẫm lại vẫn không thể nhớ là ai . Cậu cố gắng nhìn kĩ người kia hơn một chút, nhưng đối phương hình như cũng cảm giác được ánh mắt chăm chú của cậu , đột nhiên quay đầu lại.

____ Bất ngờ bị phát hiện do không kịp đề phòng, Đồng Nhiên đối diện với một đôi mắt màu xám lam của đối phương .

Dưới bóng tối lờ mờ của vành mũ, đôi mắt của chàng trai sắc bén như chim ưng, nhưng rồi dời tầm mắt đi quay đầu lại tiếp nhận lon coca và lấy tiền thừa do ông chủ cửa hàng đưa tới, mở khoá túi áo khoác cất tiền vào rồi rời đi .

___Thấy cậu ta xoay người muốn đi, Đồng Nhiên theo bản năng bước tới một bước, lại có người nhanh hơn vọt tới trước mặt cậu ta .

"Chàng trai , muốn mở tài khoản không? Đảm bảo là số của chuyên gia! "Mở đầu quen thuộc, chính là bà dì khi nảy ."

____Đồng Nhiên lúc này mới phục hồi tinh thần, chợt nghe đối phương mở miệng nói một tràng tiếng anh lưu loát —— ách, không biết ngoại ngữ của nước nào , dù sao một chữ cậu cũng nghe không hiểu.

Bà dì bảo hiểm lại càng không hiểu "..."

Vội vàng nói "Xin lỗi, tạm biệt."

END CHƯƠNG 6 :

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro