Chương 2: Quay lại khởi điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trong bóng tối hiện ra khuôn mặt của Vệ Tư Nhiên, một viên đạn xẹt qua trong không trung bắn trúng giữa trán hắn. Khuôn mặt Vệ Tư Nhiên từ từ nứt ra, hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn ra tung tóe, biến thành vô số quang điểm nhỏ, càng ngày càng sáng cho đến khi tập hợp lại một chỗ thì trở nên vô cùng chói mắt khiến thần kinh hắn đau thắt.

Vệ Tư Nhiên đau đớn mở mắt ra, toàn thân không có tri giác, ngoại trừ suy nghĩ ra thì dường như tất cả các bộ vị khác đều không phải là của mình. Trong lúc hoang mang rối bời, Vệ Tư Nhiên loáng thoáng trông thấy một người mặc quần áo trắng đi tới đi lui trước mặt hắn, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn mình. Từng âm thanh đứt quãng vang lên bên tai nhưng chung quy vẫn nghe không rõ, Vệ Tư Nhiên nghĩ có lẽ hắn đã chết rồi, bây giờ chắc đang ở trên thiên đường a, suy đoán như vậy Vệ Tư Nhiên lại tiếp tục nhắm hai mắt lại.

"Bác sĩ Trần, con của ta thế nào rồi?" Một người đàn ông lớn tuổi chống ba-toong lo lắng đứng ở bên giường, ân cần quan tâm Vệ Tư Nhiên, thấy hắn lại nhắm mắt liền lo lắng hỏi bác sĩ.

Bác sĩ Trần thu hồi ống nghe bệnh, nói: "Ông Kỳ, yên tâm đi, tiểu thiếu gia được cấp cứu kịp thời hiện tại đã qua giai đoạn nguy hiểm, chẳng qua là thân thể hư nhược mà thôi."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Kỳ Uy lúc này mới yên tâm: "Các ngươi đưa bác sĩ Trần ra ngoài." Nói đoạn quay sang bác sĩ Trần: "Ngày mai ta lại phái người tới đón ngươi qua đây."

"Được." Bác sĩ Trần gật đầu, cùng người giúp việc rời đi.

Kỳ Uy lẳng lặng nhìn con trai nằm trên giường trầm mặc không nói, ánh mắt có phần phức tạp.

Lưu quản gia tiến đến, phủ thêm lên người Kỳ Uy một chiếc áo khoác ngoài: "Ông chủ, nghỉ ngơi một chút đi, hai ngày nay vì chuyện của tiểu thiếu gia mà ngài còn chưa được hảo hảo nghỉ ngơi."

Kỳ Uy chuyển mắt nhìn Lưu quản gia chợt hỏi: "Lão Lưu, ngươi vào ở Kỳ gia ta đã bao lâu rồi?"

"Tròn bốn mươi ba năm rồi."

"Bốn mươi ba năm." Kỳ Uy lặp lại một lần.

"Đúng vậy ông chủ, có chuyện gì vậy?"

"Lão Lưu a, ngươi cảm thấy chuyện tiểu Hiên ngã xuống hồ lần này là ngoài ý muốn hay có người cố ý hãm hại, muốn tiểu Hiên chết."

"Ông chủ, sao ngài lại hỏi như vậy? Tiểu thiếu gia ngã xuống hồ đương nhiên là ngoài ý muốn, như thế nào lại là có âm mưu đây?"

"Phải không? Ngươi cảm thấy như vậy, nhưng ta lại không cho là như vậy. Ngươi đã nhìn tiểu Hiên lớn lên nên biết tiểu Hiên rất sợ nước, chỉ cần là nơi có nước nó sẽ không đi, cứ cho là đi thì cũng là đứng ở rất xa mà nhìn, tuyệt đối xẽ không đến gần. Nhưng mà lần này, tại sao tiểu Hiên lại một mình đi chèo thuyền, còn gặp bất trắc, chẳng nhẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao."

Lưu quản gia suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có đạo lí: "Ông chủ, ngài hoài nghi người nào sao?"

Kỳ Uy do dự một chút rồi mở miệng: "Kỳ Thần Kình."

"Đại thiếu gia?" Lưu quản gia lộ ra biểu tình kinh ngạc. "Ông chủ, ngài sao lại hoài nghi đại thiếu gia? Tuy rằng anh em bọn họ cảm tình không tốt lắm nhưng dù sao cũng là anh em, đại thiếu gia không có khả năng là người hạ thủ."

"Không thể nào sao?" Kỳ Uy không chút nào tin tưởng, đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn thoáng qua ảnh chụp chung của Kỳ Thần Hiên lúc còn nhỏ với mình, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Chúng nó không phải cùng một mẹ sinh ra, Thần Kình vẫn luôn hiểu lầm ta cùng mẹ tiểu Hiên hại chết mẹ của hắn, ngươi còn nhớ lúc nó mười hai tuổi, ta lần đầu tiên mang theo tiểu Hiên lúc đó mới ba tuổi trở về, nó cư nhiên cầm súng săn muốn bắn chết tiểu Hiên, nếu không phải ta ngăn lại, ta tin tưởng nó sẽ thật sự nổ súng, chỉ cần thêm một chút nữa sẽ lập tức lấy đi tính mạng của tiểu Hiên."

"Lúc đó đại thiếu gia còn nhỏ, không hiểu chuyện, hơn nữa đã nhiều năm như vậy, nếu đại thiếu gia muốn hạ thủ thì đã sớm hạ thủ, sẽ không chờ tới bây giờ a."

"Bất kể như thế nào thì ta cũng không tin nó, ta cái gì cũng có thể cho nó, bao gồm tất cả gia sản Kỳ gia, chỉ cần nó muốn, ta đều có thể cho nó. Nhưng mà ta tuyệt đối không cho phép nó làm tổn hại đến tiểu Hiên dù chỉ một chút, an toàn của tiểu Hiên về sau ta sẽ tự mình an bài nhân thủ."

"Vâng." Quản gia gật đầu.

"Ngươi đi ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút."

"Vâng." Lưu quản ra rời khỏi căn phòng.

Kỳ Uy cầm lấy bức ảnh, qua tấm kính nhìn thấy khuôn mặt đã không còn trẻ trung của mình, nếp nhăn bất tri bất giác đã lan đầy khóe mắt, thân thể, tinh lực cũng càng ngày càng sa sút.

"Tiểu Thấm, ta đã đáp ứng là sẽ bảo vệ con trai của em, nhưng mà hắn thiếu chút nữa đã mất mạng. Thực sự xin lỗi, Thần Kình nó hận ta cả đời chỉ yêu em mà cô phụ mẹ của nó, nó đối với chúng ta oán hận quá sâu. Nếu nó biết rõ tiểu Hiên không phải em trai ruột của nó thì nó chắc chắn sẽ không chút cố kị đem toàn bộ oán hận đối với chúng ta trút lên người tiểu Hiên, vì vậy bí mật này tuyệt đối không thể để cho nó biết, hy vọng em trên trời có thể phù hộ tiểu Hiên để nó có thể mãi mãi bình an."

Mê man suốt một ngày, Vệ Tư Nhiên cuối cùng cũng tỉnh lại, trong nháy mắt khi hắn mở mắt ra, từng chuyện từng chuyện đã xảy ra lần lượt hiện lên, thời gian cứ như đảo ngược lại, mọi thứ như diễn lại một lần, trước mắt hắn dừng lại cảnh cha hắn chết thảm.

Vệ Tư Nhiên hoảng sợ đứng dậy, bước xuống giường, hai chân bủn rủn không cách nào chống đỡ sức nặng của thân thể, bịch một tiếng vô lực ngã trên mặt đất. Cố gắng chống đỡ hai tay, hai chân truyền đến cảm giác đau đớn khôn xiết, Vệ Tư Nhiên lúc này mới rõ ràng nhận thức rằng mình chưa chết, nhưng hắn nhớ kĩ là mình bị ném xuống biển, rõ ràng đã chết a, vì cái gì mà vẫn còn sống đây?

"Tiểu thiếu gia, ngài sao lại dậy rồi." Lưu quản gia khẩn trương đỡ Vệ Tư Nhiên.

Vệ Tư Nhiên nhìn Lưu quản gia hỏi: "Ngươi là ai?"

Lưu quản gia nghe Vệ Tư Nhiên đột nhiên hỏi như vậy vô cùng kinh hãi: "Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy, ta là Lưu quản gia a."

"Lưu quản gia?" Vệ Tư Nhiên nhìn nhìn gương mặt Lưu quản gia không có một chút ấn tượng nào. "Ta không biết ngươi, ngươi là ai?"

"A? Thiếu gia, ngài nhìn kĩ ta đi, ta là Lưu quản gia a." Lưu quản gia nhìn vẻ mặt hoang mang của Vệ Tư Nhiên liền cảm thấy bất thường, lập tức gọi một nữ giúp việc đến: "Mau đi mời bác sĩ Trần tới đây, nhanh lên."

"Vâng, vâng." Người hầu nghe được phân phó lập tức chạy ra ngoài.

"Ta không biết ngươi, ta phải rời khỏi đây." Vệ Tư Nhiên đẩy Lưu quản gia ra, đứng dậy muốn rời đi thì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, căn phòng rộng lớn xa hoa, bố trí đẹp đẽ, trên thư án còn xếp đầy các mô hình cầu thủ ngôi sao lớn nhỏ.

Vệ Tư Nhiên bất chấp mọi thứ, thấy được cửa phòng ngay lập tức chạy tới, thò tay mở cửa ra thì đâm phải Kỳ Uy vừa định đi vào.

"Tiểu Hiên, con muốn đi đâu?" Kỳ Uy ngăn cản Vệ Tư Nhiên không cho hắn chạy ra ngoài.

Vệ Tư Nhiên đẩy Kỳ Uy ra, phát hiện mình đang ở tầng hai, đảo mắt nhìn thấy cầu thang liền vọt đến.

"Tiểu Hiên~" Kỳ Uy bị Vệ Tư Nhiên đẩy ra, nếu Lưu quản gia không kịp thời đỡ được ông, chỉ sợ ông đã té ngã trên đất.

"Ông chủ!"

"Ngăn nó lại nhanh lên, mau!" Kỳ Uy bất chấp bản thân, vội vàng kêu Lưu quản ra ngăn Vệ Tư Nhiên lại.

"Vâng, vâng."

Quả nhiên, Lưu quản gia lập tức phân phó vệ sĩ ở bên ngoài ngăn Vệ Tư Nhiên lại. Hai tay bị giữ chặt không cách nào giãy giụa, Vệ Tư Nhiên bị hai tên vệ sĩ lễ phép "mời" trở về phòng.

"Thả ta ra!" Vệ Tư Nhiên bị vệ sĩ trói chặt nằm trên giường, thân thể không ngừng giãy giụa.

"Tiểu Hiên, con làm sao vậy, ta là cha con." Kỳ Uy run rẩy nhìn Vệ Tư Nhiên, ánh mắt tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng, nước mắt cũng nhanh tràn ra, lấy tay vuốt trán Vệ Tư Nhiên.

"Ta không phải cái gì tiểu Hiên, không phải. Ta là Vệ Tư Nhiên, Vệ Tư Nhiên." Hắn hét lớn "Ông nghe rõ chưa!"

Kỳ Uy nghe vậy cũng cảm thấy Vệ Tư Nhiên không bình thường: "Gọi bác sĩ Trần đến đây, nhanh lên, ngay lập tức."

"Đã cho người đi gọi rồi, sẽ tới nhanh thôi."

Vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đã đến trước cửa.

"Bác sĩ Trần, ngươi mau xem xem tiểu Hiên bị làm sao, nó cư nhiên không nhận ra ta." Kỳ Uy vội vàng lôi kéo bác sĩ Trần đến cạnh Vệ Tư Nhiên.

Vệ Tư Nhiên gần như điên cuồng dùng tay ma sát dây thừng, rất nhanh da tay đã bị mài rách tràn ra máu tươi.

Bác sĩ Trần cầm đèn soi vào mắt Vệ Tư Nhiên đồng thời lấy ra một ống tiêm nhanh chóng chích vào cánh tay hắn.

Một lát sau, ý thức Vệ Tư Nhiên dần mơ hồ, cơn buồn ngủ kéo tới, động tác giãy giụa cũng yếu dần. Nghiêng đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu mờ nhạt trên cửa kính, hắn cơ hồ thấy được một gương mặt xa lạ tái nhợt, lầm rầm hai tiếng không rõ rồi từ từ nhắm nghiền hai mắt.

"Bác sĩ Trần, tiểu Hiên nó thế nào rồi?" Kỳ Uy nhìn con trai đã lâm vào mê man hết sức lo lắng hỏi.

Bác sĩ Trần cất ống tiêm xong nói: "Hiên thiếu gia có thể khi rơi xuống nước bị kích thích nên trí nhớ hỗn loạn, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, dần dần sẽ bình phục thôi."

"Nhưng mà nó dường như thật sự không nhận ra ta, có khi nào lúc rơi xuống nước đầu bị va đập."

"Không thể nào, khi cấp cứu cho Hiên thiếu gia, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra toàn thân, kể cả não bộ, ngoại trừ vết thương bên ngoài thì không còn bất cứ tổn thương nào khác."

"Thật! Vậy thì tốt rồi." Nghe giọng điệu khẳng định của bác sĩ Trần, Kỳ Uy mới thoáng yên tâm một chút. Tiểu Hiên là đứa con do người phụ nữ ông yêu nhất sinh ra, ông đã đáp ứng người đó sẽ cho tiểu Hiên một cuộc sống hạnh phúc, bình an. Ông tin người đó ở trên trời nhất định luôn dõi theo họ, ông không muốn thất tín với người đó cho nên mọi toan tính âm mưu đen tối ông đều đẩy cho con trai cả gánh vác, ông hi vọng có thể bảo hộ tiểu Hiên khỏe mạnh, bình an qua cả đời.

                                                                        -----Hết chương 2---- 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro