Chương 4: Đại thiếu gia trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu quản gia đứng ở một bên chờ đợi Kỳ Uy cùng Vệ Tư Nhiên dùng cơm, đột nhiên có điện thoại gọi đến, Lưu quản gia tiếp điện thoại xong thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc. Đi đến cạnh Kỳ Uy, khom người xin chỉ thị: "Ông chủ, Kình thiếu gia đã trở về."

Kỳ Uy nghe vậy, mặt mày vốn đang mỉm cười lập tức không còn biểu tình gì, thanh âm cứng ngắc không chút tình cảm cùng khẩn trương nào: "Trở về thì trở về, không cần phải để ý đến nó."

"Tiểu Hiên, ăn tiếp thôi."

"Ừm." Vệ Tư Nhiên một chút cũng không để ý đến người hoàn toàn chưa tiếp xúc qua này, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, từng bước nhẹ nhàng vang lên, Kỳ Thần Kình sải bước đi đến, phía sau hắn là những trợ thủ đắc lực của hắn, họ đều là những người anh em cùng trải qua hoạn nạn nên vô cùng trung tâm.

Kỳ Thần Kình đi đến phía sau Vệ Tư Nhiên, đối mặt với Kỳ Uy.

"Cha, con đã trở về."

Vệ Tư Nhiên trong giây phút nghe thấy thanh âm của Kỳ Thần Kình, cái âm thanh kinh khủng này, cái âm thanh âm lãnh vẫn luôn một mực quanh quẩn trong đầu hắn, cái thanh âm giống như ác mộng bao vây lấy hắn, động tác tay của hắn chợt dừng lại, cả người cứng ngắc, sống lưng lạnh ngắt toát ra từng tầng mồ hôi lạnh. Hắn không nhúc nhích cũng không có dũng khí quay đầu lại.

"Mày còn biết trở về, tao xem mày sớm đã quên mất cái nhà này rồi, còn nhớ mày có người cha này sao?"

Kỳ Uy buông mạnh bát đũa, phanh một tiếng, tất cả mọi người đình chỉ động tác, hô hấp cũng đều trở nên cẩn thận từng li từng tí.

Kỳ Thần Kình không chút nào quan tâm, như trước bảo trì nụ cười tà mị.

"Làm sao có thể? Con làm sao có thể quên mất người cha kính yêu của mình, còn có người em trai con thương yêu nhất nữa, đúng không!"

Kỳ Thần Kình đưa tay khoác lên vai Vệ Tư Nhiên, hắn rõ ràng cảm giác được người Vệ Tư Nhiên cứng đờ ra: "Lâu rồi không gặp em trai, như thế nào lại không chào hỏi người anh trai này một tiếng a?"

Vệ Tư Nhiên như trước ngồi im không nói, vẻ sợ hãi trong mắt càng toát ra rõ ràng, Kỳ Uy ở đối diện đều thu vào trong mắt.

"Mày muốn làm gì, cách tiểu Hiên xa một chút." Kỳ Uy cảnh cáo Kỳ Thần Kình.

"Cha, con có thể làm gì đây, nghe nói em trai nhỏ của con rơi xuống nước nên con đã cố ý trở về quan tâm nó đấy chứ."

Nói xong Kỳ Thần Kình buông tay khoác trên vai Vệ Tư Nhiên xuống, bước từng bước vượt qua bàn ăn tới ngồi xuống vị trí đối diện Vệ Tư Nhiên, hai chân vắt chéo, một bộ dáng vô cùng tự nhiên tự tại.

Vệ Tư Nhiên cảm nhận được Kỳ Thần Kình từng bước vòng qua hắn, cảm giác áp bách làm cho hắn gần như quên cả hô hấp, khuôn mặt từ nghiêng diện đến chính diện cùng ác ma trên boong thuyền ngày đó vô cùng giống nhau, căn bản chính là cùng một người. Vệ Tư Nhiên nắm chặt đôi đũa trong tay giống như đang nắm một thanh đao nhọn, cừu hận như hồng thủy mãnh thú lũ lượt kéo tới, trong mắt hắn, ngoại trừ thân ảnh của Kỳ Thần Kình thì không còn bất cứ cái gì khác, cũng không nghe được bất kì âm thanh nào.

"Tiểu Hiên, con làm sao vậy? Tiểu Hiên?" Kỳ Uy không ngừng gọi tên Vệ Tư Nhiên nhưng hắn lại hoàn toàn không nghe thấy, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Kỳ Thần Kình.

Kỳ Thần Kình đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt bất thường của Vệ Tư Nhiên nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc quay sang nhìn lại Vệ Tư Nhiên, trong mắt dâng lên ý tứ giễu cợt.

"Tiểu Hiên~."

Kỳ Uy đang chuẩn bị đứng dậy, Vệ Tư Nhiên đột nhiên như một con ngựa hoang thoát khỏi trói buộc nhanh chóng đứng dậy, một tay chống đỡ bản thân nhảy vọt đến, hắn nhảy lên bàn ăn, thuận tay đập vỡ một chén nước, thủy tinh đâm vào lòng bàn tay nhưng Vệ Tư Nhiên tuyệt nhiên không cảm thấy đau đớn, hắn cầm lấy mảnh thủy tinh sắc nhọn nhắm động mạch cổ của Kỳ Thần Kình đâm tới.

Khi tất cả mọi người trong phòng còn chưa kịp phản ứng, Kỳ Thần Kình lại vô cùng nhạy bén giống như liệp báo ưu nhã nhẹ nhàng nghiêng người né tránh, dễ như trở bàn tay, đứng dậy nắm chặt bàn tay đang cầm mảnh thủy tinh vỡ của Vệ Tư Nhiên mà kéo  khiến Vệ Tư Nhiên ngã từ trên bàn xuống mặt đất, sau đó tự nhiên huy động cánh tay đánh một quyền lên mặt Vệ Tư Nhiên khiến hắn lần nữa ngã xuống đất.

Vệ Tư Nhiên còn chưa kịp cảm thụ đau đớn thì một cỗ chất lỏng ấm áp đã chảy ra, giọt trên mặt đất.

Thịnh Trạch và mọi người ngay lúc thấy Vệ Tư Nhiên đánh về phía Kỳ Thần Kình liền nhanh chóng rút súng ra nhắm thẳng vào Vệ Tư Nhiên.

Kỳ Uy thấy Vệ Tư Nhiên té trên mặt đất bị Kỳ Thần Kình áp chế, mấy người khác lại dám rút súng lục nhắm vào Vệ Tư Nhiên, tức giận đến tay phát run, sắc mặt xanh mét lớn tiếng quát: "Chúng mày muốn làm gì, mau bỏ súng xuống cho ta."

Thịnh Trạch nghe vậy, liếc mắt nhìn Kỳ Thần Kình, tay vẫn cầm súng nhắm vào Vệ Tư Nhiên, những người còn lại đương nhiên cũng thế, không có bất kì người nào vì Kỳ Uy giận dữ mà bỏ súng xuống.

Kỳ Uy thấy vậy càng tức giận run rẩy: "Ta bảo chúng mày buông súng xuống, có nghe thấy không, muốn ta chết có phải hay không!"

Kỳ Thần Kình nghe thấy lời này, lúc này mới ra hiệu Thịnh Trạch bỏ sủng xuống. Sau đó, Kỳ Thần Kình lại quay đầu nhìn Vệ Tư Nhiên, hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống Vệ Tư Nhiên ngã trên mặt đất chưa đứng dậy được nhưng vẫn như cũ dùng ánh mắt phẫn hận nhìn chằm chằm hắn.

"Em trai thân ái, lâu rồi không thấy anh trai tốt của em trở về có phải hay không rất nhớ anh, anh vừa về đến liền cho anh một cái kinh hỉ thật lớn a."

Vệ Tư Nhiên cố gắng đứng dậy, mảnh vỡ thủy tinh đâm vào bàn tay khiến máu không ngừng chảy ra nhỏ xuống chiếc thảm trải đắt tiền, hắn không trả lời mà chỉ phẫn hận nhìn chằm chằm Kỳ Thần Kình, nếu như ánh mắt có thể giết người thì người trước mắt này đã bị hắn giết chết vô số lần.

Kỳ Thần Kình nhìn ánh mắt của Vệ Tư Nhiên hoàn toàn không hề có chút sợ hãi nào, sự giễu cợt trong mắt cũng biến mất, ngược lại nhiều thêm một tia hứng thú.

Kỳ Uy cầm lấy ba-toong đi đến trước mặt Kỳ Thần Kình, đem Vệ Tư Nhiên bảo vệ phía sau lưng: "Mày muốn làm gì?"

"Cha, lời của cha thật kì quái nha, cha nên hỏi nó muốn làm gì mới đúng đi?"

Kỳ Uy quay đầu nhìn thoáng qua Vệ Tư Nhiên, quay người lại vẫn như thế che chở hắn: "Tiểu Hiên bệnh nặng mới khỏi, tinh thần có chút không ổn định nên có hơi xúc động một chút."

Kỳ Thần Kình suy nghĩ một chút rồi đứng dậy: "Nếu cha đã nói thế thì con liền tin tưởng cha." Sau đó, hắn đi đến trước mặt Vệ Tư Nhiên cao thấp đánh giá hắn một chút, đặc biệt liếc mắt nhìn máu còn đang rỉ ra trên tay Vệ Tư Nhiên rồi quay đầu li khai.

Thịnh Trạch nhìn Kỳ Thần Kình li rời đi, dùng ánh mắt âm hiểm liếc Vệ Tư Nhiên sau đó cũng rời đi, rất nhanh bên ngoài truyền đến âm thanh ô tô khởi động, dần dần đi xa, cho đến tận khi biến mất hoàn toàn.

Lưu quản gia ở cửa ra vào nhìn xe của Kỳ Thần Kình thật sự đi xa mới quay về đại sảnh: "Ông chủ, Kình thiếu gia đã rời đi rồi."

Kỳ Uy nghe được tin tức Kỳ Thần Kình đã thật sự rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo trở về chỗ ngồi xuống, nhìn mảnh thủy tinh vỡ rơi khắp nơi trên sàn và Vệ Tư Nhiên, thở ra một hơi nói: "Lưu quản gia, dẫn nó đi bôi thuốc đi."

Sau đó Kỳ Uy không nói thêm bất kì cái gì, đứng dậy đi về phòng, bóng lưng thoạt nhìn vô cùng thê lương bất lực.

                                                                                                    ----Hết chương 4----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro