Chương 7: Chính diện giao phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt hai ngày hai đêm, Vệ Tư Nhiên một mình trong phòng đóng cửa không ăn không uống, ngồi trước bàn đọc sách liên tục lật xem tư liệu về Kỳ Môn mà Kỳ Uy cho Lưu quan gia mang đến.

Bưng tách cà phê đã lạnh ngắt lên uống một ngụm lớn, Vệ Tư Nhiên tiếp tục lật xem tài liệu, còn không ngừng ghi chép cái gì đó.

Kỳ Môn là thế lực Kỳ Uy sáng lập khi còn trẻ, lúc vừa bắt đầu chỉ là một tổ chức xã hội đen qua loa, chiếm một địa bàn nho nhỏ mở hộp đêm và sòng bạc nhưng sau khi qua tay Kỳ Thần Kình, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã nháy mắt trở nên lớn mạnh, địa bàn cũng mở rộng, hộp đêm biến thành công ty giải trí, sòng bạc biến thành khách sạn, tiền tài và bất động sản lại càng không cần phải nói đến. Tuy vậy, Vệ Tư Nhiên biết những thứ này cũng chỉ là bề ngoài, hắn biết rõ Kỳ Thần Kình làm chân chính là cái gì, Kỳ Uy cũng biết, nhưng mà trong mớ tài liệu này một câu cũng không nói đến.

Kỳ Uy đã đồng ý giúp hắn gia nhập Kỳ Môn hơn nữa là quang minh chính đại gia nhập, Vệ Tư Nhiên hiểu rõ đạo lí nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, hắn phải để tất cả mọi người biết việc hắn gia nhập Kỳ Môn, biết đến sự hiện hữu của hắn, như vậy hắn càng thêm an toàn, Kỳ Uy cũng rõ ràng đạo lí này nên không hề ngăn cản.

Có tiếng đập cửa vang lên, Vệ Tư Nhiên cấp tốc đứng dậy thu dọn lại tài liệu giấu vào trong chăn, che đậy kín kẽ rồi mới đi ra mở cửa. Trước cửa, Lưu quản gia đẩy một xe đồ ăn đến, bên trên là bữa tối tinh xảo, bên cạnh còn đặt một cái hộp màu đen.

"Ông chủ nói thiếu gia có lẽ sẽ không xuống dưới dùng bữa nên để tôi mang lên cho ngài."

Lưu quản gia đem bữa tối đặt lên bàn đọc sách rồi nói: "Ông chủ bảo tôi giao cái hộp màu đen này cho thiếu gia."

Vệ Tư Nhiên cầm lấy cái hộp, có chút nặng, hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tôi cũng không biết. Đúng rồi, ông chủ còn dặn tôi nói cho ngài biết, Kình thiếu gia ngày mai sẽ về nhà. Vậy thôi, Hiên thiếu gia, tôi đi ra ngoài trước."

Lưu quản gia khom lưng cúi chào, sau đó lùi hai bước, quay người li khai.

Nghe tiếng cửa đóng lại, Vệ Tư Nhiên nghi hoặc mở hộp ra, bên trong là một khẩu súng. Vệ Tư Nhiên đưa tay cầm khẩu súng ra, trên thân súng màu đen tuyền nổi bật vài đạo vết xước, hắn thuần thục mở hộp đạn phát hiện đạn đã đầy.

Vệ Tư Nhiên ngắm thử một chút, quả thực là súng tốt. Bỏ khẩu súng xuống, hắn còn phát hiện một tờ giấy, trên đó là mấy hàng chữ viết bằng bút máy vô cùng mạnh mẽ hữu lực : "Tiểu Hiên, đây là khẩu súng hơn ba mươi năm trước cha đã dùng, hi vọng con luôn mang theo bên mình. Bảo vệ tốt bản thân, cha."

Vệ Tư Nhiên nhìn mấy hàng chữ này, tâm tình vô cùng phức tạp.

----------------------------

Kỳ Uy ngồi nghiêm chỉnh giữa đại sảnh, Vệ Tư Nhiên đứng ngay bên cạnh, Lưu quản gia đứng ở bên còn lại, mọi người đều không ai nói gì, chỉ hướng mắt nhìn ra cửa lớn. Vệ Tư Nhiên nắm chặt nắm đấm, chờ đợi bão tố kéo đến.

Không lâu sau, từng đạo âm thanh ma sát với nền nhà vang lên, Kỳ Thần Kình tiến vào, lần này chỉ có một mình hắn, sau lưng không hề có một ai đi theo, ngay cả Thừa Trạch cũng không thấy. Vệ Tư Nhiên hơi bất ngờ, lần trước hắn nhất thời xúc động không khống chế được thù hận mà lao đến muốn giết Kỳ Thần Kình, hắn vốn nghĩ hôm nay trở về Kỳ Thần Kình sẽ mang theo nhiều đàn em hơn nhưng không ngờ hắn lại không sợ hãi dám một mình trở về.

Kỳ Thần Kình đến trước mặt Kỳ Uy, vẫn là bộ dáng bất cần đời như cũ.

"Cha, chuyện lạ nha, cha nghiêm túc ngồi ở chỗ này không phải đặc biệt muốn đợi con chứ, con chắc không thể nào có mặt mũi lớn như vậy a."

"Mày ngồi xuống, tao có chuyện muốn nói với mày."

"Chuyện?" Kỳ Thần Kình tùy ý ngồi xuống: "Nói đi, có chuyện gì?"

Kỳ Uy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vệ Tư Nhiên sau đó quay lại nhìn Kỳ Thần Kình nói: "Tao muốn cho tiểu Hiên gia nhập Kỳ Môn."

"Cái gì?" Kỳ Thần Kình mày rậm nhảy lên, cho rằng mình nghe nhầm, ngay cả Lưu quản gia ở cạnh cũng có chút kinh ngạc.

"Tôi muốn gia nhập Kỳ Môn." Vệ Tư Nhiên lặp lại lời Kỳ Uy một cách vô vị.

Kỳ Thần Kình đứng dậy trực tiếp đi đến trước mặt Vệ Tư Nhiên, hắn so với Vệ Tư Nhiên cao hơn nửa cái đầu: "Lặp lại lần nữa xem."

Vệ Tư Nhiên thăm dò trong túi quần, tay đặt lên trên khẩu súng mà Kỳ Uy đưa.

Kỳ Thần Kình đang ở ngay trước mặt hắn, cách hắn gần như vậy, nếu ngay bây giờ hắn nổ súng nhất định có thể giết chết Kỳ Thần Kình, nhưng cuối cùng Vệ Tư Nhiên vẫn buông lỏng tay ra, cứ như vậy giết hắn thì không tính là báo thù, hắn muốn nhổ tận gốc Kỳ Môn, khiến Kỳ Thần Kình cả đời bi thảm bị nhốt trong tù, như vậy mới là báo thù.

"Tôi muốn gia nhập Kỳ Môn."

"Hừ!" Kỳ Thần Kình hừ một tiếng: "Em trai thân mến, em đang nói đùa sao?"

"Tôi không hề nói đùa, tôi đang rất nghiêm túc."

Trên mặt Vệ Tư Nhiên vô cùng nghiêm túc, biểu tình như vậy Kỳ Thần Kình chưa bao giờ thấy trên mặt Kỳ Thần Hiên.

"Mày thật sự muốn gia nhập Kỳ Môn?" Kỳ Thần Kình không nhịn được muốn lần nữa xác nhận.

"Đúng."

Kỳ Thần Kình không nói gì, quay người trở lại chỗ cũ ngồi xuống, nhìn người từ sau lúc ban đầu liền không nói lời nào Kỳ Uy: "Cha, cha cũng đồng ý sao?"

Lúc này Kỳ Uy mới mở miệng: "Ta đồng ý, Kỳ Môn là do ta sáng lập nên vì vậy ta cũng có quyền cho tiểu Hiên gia nhập Kỳ Môn chứ?"

"Đương nhiên, nhưng cha xác định sao? Cha yên tâm cho nó gia nhập Kỳ Môn?"

"Tại sao ta phải lo lắng, Kỳ Môn là do ta sáng lập, mày lại là anh trai của tiểu Hiên, tiểu Hiên là em trai của mày, ta tin tưởng mày có thể bảo vệ tốt cho tiểu Hiên, an toàn của nó liền giao cho mày rồi."

"Ha ha ha ha."

Kỳ Thần Kình cười to vài tiếng, đây đại khái là lời buồn cười nhất mà đời này hắn nghe được đi.

"Tốt, anh rất hoan nghênh em trai thân ái của anh gia nhập Kỳ Môn, nhưng mà cha, quy củ của Kỳ Môn là cha đặt, cha chắc còn nhớ rõ chứ, một khi gia nhập Kỳ Môn thì không chết không lùi, nếu như em trai thân ái của tôi không chịu được đau khổ mà muốn rời khỏi, như vậy cũng đừng trách tôi dựa theo quy củ năm đó người đặt ra thi hành."

Sắc mặt Kỳ Uy hơi khó coi, nhìn thoáng qua Vệ Tư Nhiên, nội tâm thực sự không đành lòng nhưng không cách nào mở miệng nổi. Trái lại, Vệ Tư Nhiên lên tiếng: "Tốt, tôi chỉ muốn gia nhập Kỳ Môn, không chết không lùi."

Vệ Tư Nhiên đã không muốn sống, chỉ cần cõ thể lật đổ Kỳ Môn, dù trả giá nhiều hơn nữa cũng không hề gì, cái mạng này của hắn vốn cũng là may mắn nhặt được mà thôi.

"Cha nghe rõ rồi chứ. Tốt, ngày mai đúng 9h sáng tới Thịnh Thế tìm tôi. Tôi chờ cậu, em trai. Cha, còn có chuyện gì khác không? Nếu không còn, con đi đây."

Kỳ Uy không nói gì. Kỳ Thần Kình đứng dậy li khai, vừa đi được vài bước đã ngừng lại, quay đầu nói: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu hối hận thì ngày mai có thể không đến, coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra, hảo hảo suy nghĩ thật tốt đi." Nói xong bước nhanh li khai.

Kỳ Thần Kình xác định được một chuyện là Kỳ Thần Hiên thật sự không giống với lúc trước, từ trong ra ngoài đều thay đổi hoàn toàn, bất quá như vậy càng làm cho hắn hứng thú với Kỳ Thần Hiên, hắn muốn biết Kỳ Thần Hiên thay đổi nhiều đến mức nào.

------------------------------

Sau khi Kỳ Thần Kình rời đi, Kỳ Uy tiến đến trước mặt Vệ Tư Nhiên: "Tiểu Hiên, con đã nghĩ kĩ chưa?"

"Ừm."

"Tiểu Hiên, suy nghĩ kĩ một chút đi, trong Kỳ Môn hiện tại đều là người của hắn, nếu con gia nhập vào đó thì cha không thể bảo vệ con, cũng không có cách nào bảo vệ, một mình con vào đó căn bản chính là tìm chết a."

"Chết sao? Tôi đã sớm chết một lần rồi, chẳng lẽ còn sợ chết lần nữa ư?"

Kỳ Uy tưởng rằng Vệ Tư Nhiên nói đến lần bị rơi xuống nước kia, thở dài: "Gia nhập Kỳ Môn, so với chết còn đáng sợ hơn."

"Không, chết với tôi mà nói không đáng sợ, còn sống như thế này mới là đáng sợ nhất."

Vệ Tư Nhiên lưu lại những lời này xong cũng quay người rời đi, trên lưng hắn gánh một món nợ máu của gia đình là chuyện thống khổ nhất, đáng sợ nhất, chừng nào còn sống, còn hít thở, đối với hắn mỗi ngày đều là vô tận tra tấn.

                                                                              ----Hết chương 7----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro