Chương 10: Xác định và ly khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Du Sinh nằm trên giường lăn qua lộn lại, ngày trước lúc Chu Diệu Hoa sẵn sàng tiếp đãi mình cậu thực sự đã mừng rơi nước mắt, cho rằng trong đời có thể gặp được người bạn như hắn chắc trước đây đã tu ba kiếp, không nghĩ tới Chu Diệu Hoa nguyên lai có ý đồ.

Bất quá, không có căn cứ chính xác, Liễu Du Sinh cảm thấy mình như thế là hiểu lầm bạn tốt, đem người ta nghĩ đến mức đó thì lòng dạ quá ư hẹp hòi, thậm chí nhân phẩm cũng có vấn đề.

Lại nghĩ tới sáu bảy năm trước khi còn đi học, Chu Diệu Hoa tướng mạo đường đường, so với dân vùng tây nam thấp bé này quả thực như hạc giữa bầy gà, các cô gái không ngớt lời ca ngợi, thậm chí có người còn viết thư tình cho hắn. Cô gái kia gia cảnh tốt, lại xinh đẹp, cậu không hiểu vì sao Chu Diệu Hoa không nhận lời.

Lúc ấy Chu Diệu Hoa dõng dạc trả lời: "Quốc chi bất quốc, hà dĩ gia vi?" (Đang trong cảnh nước mất nhà tan sao có thể nghĩ đến tư tình riêng, ta nghĩ thế =.=)

Khi đó Liễu Du Sinh còn nhỏ, hơn nữa từ bé chỉ quanh quẩn ở vùng thung lũng Tứ Xuyên này, cách nhìn đời cũng thiển cận như mấy tên địa chủ, chưa từng trải qua chinh chiến, luôn sống an nhàn nên không thể lý giải câu nói kia của Chu Diệu Hoa. Cậu còn nghĩ vì nhà Chu Diệu Hoa là đại tư bản, sính ngoại, chứ không sao lại ăn nói kiểu này. Đương nhiên chỉ tưởng Chu Diệu Hoa là trả lời có lệ.

Sau mới biết cha Chu Diệu Hoa là tướng tử trận, mẹ hắn vì không muốn rời Trung Quốc nên mới đến Thành Đô tị nạn. Tuy nhiên chuyện thế này Liễu Du Sinh ra biên giới thấy rất nhiều, nên vẫn chẳng hiểu nổi "Quốc chi bất quốc, hà dĩ gia vi?" kia là ý gì. Cậu vẫn không nghĩ Chu Diệu Hoa là người yêu nước, bởi hắn không theo cha lên đường tòng quân, cũng không vì nước tham gia dẹp giặc, chỉ ở nhà thoải mái làm một đại tư bản giàu có.

Nhớ tới hồi đi học thực sự cảm thấy Chu Diệu Hoa vô cùng tốt, cậu cũng không cảm nhận được hắn có ý đồ gì với mình. Thật chẳng biết có phải Chu Diệu Hoa là ngụy quân tử hay chính mình không đủ đứng đắn nữa, dù sao vẫn cảm thấy rất phiền.

Tới giờ cơm, Chu Diệu Hoa lên lầu gọi cậu xuống ăn. Liễu Du Sinh căn bản không ngủ, lúc nghe tiếng mở cửa thân thể lập tức cứng đờ, cửa bỗng chốc được đóng lại, bên tai nghe được tiếng bước chân khe khẽ.

Liễu Du Sinh thấy việc mình ngủ trên giường bị người ta nhìn chăm chú như cô dâu nhỏ thực sự rất khó coi, hẳn là lúc Chu Diệu Hoa đến gần phải lập tức bật dậy, nhưng cậu vẫn không có động tĩnh, nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Chu Diệu Hoa đứng bên giường cậu, Liễu Du Sinh có thể cảm nhận rõ mồn một hắn đang làm gì. Hắn đang theo dõi cậu, điều này làm Liễu Du Sinh cảm thấy phi thường không tự nhiên nhưng vẫn không hề mở mắt. Cậu thực sự không biết hắn muốn gì.

Bởi vì Liễu Du Sinh nằm trên giường một lúc lâu nên gương mặt không trắng bệch như lúc lên lầu mà lại mang theo một tầng sắc đỏ, xinh đẹp tuyệt trần, đôi môi nhạt màu lúc này thật tươi khiến Chu Diệu Hoa không khỏi động tâm, thâm tình nhìn cậu khẽ thì thầm: "Du Sinh, Du Sinh..."

Liễu Du Sinh không trả lời, coi như mình ngủ say chưa tỉnh. Chu Diệu Hoa chần chờ giây lát rồi vươn tay vuốt ve gò má, rồi đặt tay lên trán cậu, không có dấu hiệu sốt.

Mặt Liễu Du Sinh khi bị ngón tay Chu Diệu Hoa chạm đến tựa như có con rết bò dọc sống lưng làm cậu không khỏi nổi da gà, thân thể có chút cứng. Để hắn không xấu hổ, cậu không hề nhúc nhích gì.

Ngón tay Chu Diệu Hoa vừa rời đi lại đặt lên môi Liễu Du Sinh, khẽ vuốt một chút rồi buông, bước ra cửa.

Chu Diệu Hoa mới ra khỏi cửa Liễu Du Sinh lập tức choàng tỉnh, trong mắt mang theo một tia kinh ngạc, tay xoa xoa môi, ngồi ngốc ở trên giường thở lấy thở để.

Một lúc sau cửa vang lên tiếng gõ, người làm hỏi "Liễu tiên sinh, ngài đã dậy chưa?"

Liễu Du Sinh đáp: "Dậy rồi."

Sau đó cánh cửa bật mở, người hầu bước vào hỏi cậu có muốn dùng cơm không. Liễu Du Sinh tuy đói nhưng trong lòng phiền muộn không muốn ăn gì, nhân tiện hỏi: "Chu đại ca còn ở nhà không?"

Người làm nói: "Chu tiên sinh đưa khách về nhà, nghe nói vì gần đây báo động rất nhiều nên Chu tiên sinh muốn tìm một căn nhà ở ngoại ô, ngài ấy nói muốn ra nông thôn sống một thời gian."

Liễu Du Sinh "Nga" một tiếng, thầm nghĩ hắn tên "Diệu Hoa" (ánh sáng rực rỡ) mà lại sợ chết như vậy, thật sự tên không hợp với người nha. Cậu cũng không chịu nghĩ Chu Diệu Hoa ở Mĩ đang yên đang lành, giờ đến Trung Quốc đạn bim mù mịt làm sao thích ứng được? Nghe Chu Diệu Hoa không ở nhà, tâm tình Liễu Du Sinh cũng bình ổn trở lại.

Vừa rồi Chu Diệu Hoa làm vậy với cậu hoàn toàn là cử chỉ dành cho cô vợ nhỏ, thật sự khiến cậu run bần bật. Nguyên lai Chu Diệu Hoa đã đi, chứ giờ phút này cậu hoàn toàn không muốn thấy mặt hắn.

Cậu nói với người hầu mình không ăn cơm, đóng cửa lại, thu dọn quần áo cho vào chiếc túi da nho nhỏ, sách vở cũng gói ghém xong, tranh thủ lúc Chu Diệu Hoa không ở nhà nhanh chóng đào tẩu.

Khi cậu mang hành lý ra ngoài, người làm nhìn thấy liền hỏi cậu muốn đi đâu, Liễu Du Sinh nói: "Tôi có việc muốn làm, bao giờ Chu tiên sinh trở lại, mọi người nhắn với anh ấy ta đã làm phiền quá nhiều, từ giờ sẽ không quấy rầy nữa. Sách của tôi vẫn còn ở đây, hai ngày nữa đến lấy.

Liễu Du Sinh nói xong liền ra ngoài. Người làm còn đang sửng sốt, cậu đã khuất khỏi cổng, ra đến đường cái.

Tiết đông rét lạnh, gió đêm nhè nhẹ lại như những lưỡi dao lướt qua gương mặt. Liễu Du Sinh cài chặt áo khoác, định lên xe kéo đến một khách sạn ở tạm vài ngày rồi tìm phòng trọ sau. Từ ngày cậu đến chỗ Chu Diệu Hoa, chỗ trọ kia đã bị hắn trả, giờ có muốn quay lại cũng chẳng được.

Đi một đoạn đườn rất dài mà vẫn chưa thấy xe kéo, lúc này chuông báo động trong thành lại vang. Liễu Du Sinh tâm tình không tốt, thầm nghĩ ngày nào cũng báo mà có bao giờ thấy máy bay Nhật tạc lại đây, chạy cái gì mà chạy?

Có lẽ đại bộ phận mọi người đều nghĩ như hắn, hơn nữa đêm đông lạnh, không mấy ai muốn ra ngoại ô sơ tán, kẻ có tiền đều đã kiếm nhà sống tạm ở nông thôn rồi.

Chu Diệu Hoa kì thực cũng đã sớm nói muốn mang Liễu Du Sinh về ngoại ô sống, nhưng cậu không muốn, nói mình phải đi dạy, vì thế Chu Diệu Hoa cùng không đến nông thôn, vẫn ở lại trong thành cùng cậu.

Liễu Du Sinh tiếp tục đi, chợt thấy một sạp bán hoành thánh bên đường. Ban nãy cậu chưa ăn cơm chiều, giờ có chút đói, liền ngồi lên băng ghế nhỏ bảo ông chủ bán cho một bát, thuận tiện cùng ông nói chuyện phiếm.

Hiện tại đời sống khó khăn, ông chủ tuy rằng lớn tuổi nhưng giữa gió đông lạnh buốt vẫn đứng bán hoành thánh, dẫu còi báo động không ngừng vang.

"Sao cậu không đi sơ tán?" Ông chủ hỏi

"Chạy trốn có gì hay, ngày nào cũng nghe có báo động thế mà chẳng bao giờ thấy bóng máy bay đâu, chắc đã đi tạc Trùng Khánh rồi." Liễu Du Sinh ăn xong chén hoành thánh cảm thấy ấm bụng, trả tiều rồi tiếp tục kéo vali lên đường.

Có lẽ vì báo động, cậu đi cả một đoạn đường vẫn chưa thấy được cái khách sạn nào mở cửa, thật xui không để đâu cho hết.

Chu Diệu Hoa về nhà, chuẩn bị lôi Liễu Du Sinh ra ngoại thành tránh giặc, hắn đã chuẩn bị một chỗ ở tốt, chẳng nghĩ tới lúc về nhà lại nghe người hầy báo Liễu Du Sinh đã đi, hơn nữa có ý không bao giờ trở về nữa. Chu Diệu Hoa ngây người một chút mới kịp thích ứng.

Nghĩ đến hai ngày nay hắn nói những lời mang đậm tính ám chỉ, lúc này còn ở trên giường người ta làm thế kia, có lẽ Liễu Du Sinh đã biết tâm ý của hắn, sợ hãi chạy trốn.

Trong thành chuông báo động vang không ngừng, Chu Diệu Hoa bất chấp tất cả, Liễu Du Sinh nếu không có người bắt buộc sẽ tuyệt đối không đi sơ tán, mà kẻ đã chứng kiến nhiều khói lửa chiến tranh như Chu Diệu Hoa biết rất rõ mạng người yếu ớt, hắn không thể không lo lắng cho Liễu Du Sinh, liều chạy ra ngoài tìm cậu cho bằng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro