Chương 2: Phát sóng trực tiếp [1]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương pháp chữa bệnh của thế giới tương lai tuy rằng rất phát triển, nhưng tài nguyên lại không nhiều, Nguyễn Đường ngoại trừ bị xem là mất trí nhớ, trên căn bản cũng không hề có gì trở ngại, cơ thể suy yếu đã lâu không vận động dẫn tới cơ bắp bị co rút đều không tính là vấn đề lớn, hoàn toàn có thể tự mình điều dưỡng.

Cho nên, lúc Nguyễn Đường tỉnh lại, cậu chỉ có thể tiếp tục nằm viện thêm một ngày, sau đó liền phải xuất viện.

May mắn là giao thông của thế giới tương lai thuận lợi, tuyến đường của xe bay trên không phủ khắp bốn phương, chỉ cần dùng quang não đặt chuyến là được. Quang não chính là một thiết bị quang học nhỏ gọn, chứa đầy đủ các chức năng hữu ích. Quang não của Nguyễn Đường là một cái vòng tay, bề ngoài tựa như phiên bản nâng cấp của vòng tay thể thao, đường nét sắc sảo, chất liệu hợp kim.

Cậu ở trên quang não đặt đơn, năm phút sau một chiếc xe bay dáng vẻ tinh xảo, chuẩn xác dừng lại trước mặt cậu. Xe bay không người lái, tốc độ bay rất nhanh, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, vô cùng an toàn.

Khoảng chừng mười lăm phút, Nguyễn Đường đã cách mặt đất độ cao tương đương với 25 tầng cao ốc. Cậu bám vào tay nắm cửa, chân có đôi chút hơi run.

Ở trong thế giới tương lai này, đã sớm không còn tồn tại thang lầu và thang máy, cửa sổ trở thành cửa ra vào, trước cửa còn có một bãi đáp dùng để đỗ xe bay. Nếu muốn di chuyển xuống tầng dưới, có thể trực tiếp lên xe bay từ bãi đáp, cực kì tiện lợi.

Nguyễn Đường có chút sợ độ cao, cậu cố gắng khống chế bản thân không nhìn xuống, bấm vân tay vào khóa cửa, cửa phòng tự động mở ra.

Nguyễn Đường vừa mới vào cửa, ngay lập tức đã nhìn thấy một người máy cao tầm cỡ cậu, cầm theo một đôi dép lê màu trắng đứng ở trước mặt – "Chủ nhân, hoan nghênh trở về nhà"

Ngày hôm qua, Nguyễn Đường đã được nghe Thôi Lỗi nhắc tới, lúc trước cậu cùng với công ty ký kết hợp đồng, công ty vì cậu mà trang bị một người máy quản gia thông thạo mọi thứ: biết nấu cơm, biết mát xa, làm bạn, làm công việc nhà, cùng nhiều loại chức năng khác. Tuy rằng, hiện tại cậu và công ty đã giải ước hợp đồng, nhưng quyền sở hữu người máy này vẫn là để lại cho cậu. Cậu vừa mới xuất viện, đúng là rất cần tới một quản gia thông minh để chăm sóc mình.

Không thể không nói, đây thực sự là một công ty có tình có nghĩa nha. Trong lòng Nguyễn Đường nảy sinh cảm kích, về sau nếu có cơ hội, cậu nhất định sẽ nghĩ cách báo đáp công ty.

"Cảm ơn Tiểu Bạch" – Nguyễn Đường thay dép mà người máy đưa cho, cậu nhớ rõ Thôi Lỗi nói Nguyễn Đường trước kia đã đặt tên cho người máy này là Tiểu Bạch.

"Không cần khách sáo. Chủ nhân hiện tại có nhu cầu dùng cơm hay không?"

Nghe vậy, Nguyễn Đường sờ sờ bụng mình, quả thật có chút đói bụng, vì thế gật đầu đáp – "Có nha"

Tiểu Bạch rất nhanh mang tới cho cậu một ống dịch dinh dưỡng.

Nguyễn Đường nhìn thấy ống dịch dinh dưỡng thì hơi hơi nhíu mày. Thời điểm cậu nằm viện, luôn phải truyền dịch dinh dưỡng. Bên trong cái ống nhỏ này có chứa đường bột, protein cùng các loại nguyên tố vi lượng. Rất tiện lợi lại bớt việc, khuyết điểm duy nhất chính là không có hương vị, chỉ có thể làm no bụng, nhưng để thỏa mãn nhu cầu ăn uống thì vẫn chưa đủ. Nhất là đối với Nguyễn Đường - người đã làm bạn với mỹ thực từ nhỏ tới lớn mà nói, so sánh với khi đói bụng sẽ càng khó chịu hơn.

"Còn món nào khác hay không?" – Dù sao, cậu cũng không hề nghĩ tới việc mình sẽ ăn thứ dịch dinh dưỡng này.

Đôi mắt điện tử của Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng màu xanh, một lúc sau thì nói – "Căn cứ theo bệnh án điều trị của bệnh viện, cơ thể của chủ nhân suy yếu, đã lâu không ăn cơm, kiến nghị nên sử dụng thực phẩm dạng lỏng. Trong nhà không có dự trữ nguyên liệu nấu ăn, thứ phù hợp với yêu cầu chỉ có dịch dinh dưỡng. Chủ nhân có thể lên Tinh Võng mua sắm nguyên liệu nấu ăn, cũng có thể trực tiếp đặt cơm ở bên ngoài"

Đúng như Nguyễn Đường nghĩ, cậu đã hôn mê năm năm, trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn cũng là bình thường. Quản gia Tiểu Bạch dù cho có là người máy thông minh đi chăng nữa, nếu không có sự cho phép từ chủ nhân, người máy này tuyệt đối không thể nào sử dụng được tài khoản của cậu.

Nguyễn Đường mở ra quang não, giao diện trên mạng thông qua màn hình chiếu xuất hiện trước mặt cậu. Trang chủ của Tinh Võng khá giống với trang web tìm kiếm tại thế giới trước kia của Nguyển Đường, trên cùng là thanh tìm kiếm, phía dưới là các hạng mục đứng đầu danh sách tìm kiếm – cơ giáp, mua sắm, điện ảnh, livestream, game, vân vân và vân vân.

Nguyễn Đường chạm vào danh mục mua sắm trên công cụ tìm kiếm, giao diện nhanh chóng chuyển sang trang thương mại điện tử. Nghĩ tới tình trạng hiện tại của cơ thể mình chỉ có thể ăn uống thực phẩm dạng lỏng, cậu dự định nấu một phần cháo trắng thịt nạc ăn kèm với trứng bắc thảo ngon ngon. Thế nhưng, cậu ở trên trang thương mại điện tử tìm kiếm trứng bắc thảo lại được hệ thống báo rằng không có kết quả phù hợp.

Cậu lui về khu vực thực phẩm thì mới phát hiện, nguyên liệu nấu ăn ở đây không hề phong phú. Đơn giản chỉ có rau và thịt, mà mỗi loại như vậy lại chỉ hiển thị từ một tới hai trang kết quả. Bên phía thịt, số lượng mặt hàng dù có nhiều hơn đôi chút, thậm chí nếu tính luôn cả cá, thì cùng lắm chỉ khoảng chừng hai mươi mấy loại. Còn bên phía rau củ, lại vô cùng hỗn loạn. Nếu tính luôn cả trái cây và các loại hạt linh tinh thì đại khái khoảng chừng ba mươi, bốn mươi loại. Hơn nữa, toàn bộ đều là đồ tươi sống, không hề có thực phẩm chế biến.

Mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều được dán lên trên mặt một cái nhãn xanh "An toàn". Nguyễn Đường tò mò tìm kiếm trên Tinh Võng tin tức liên quan tới nguyên liệu nấu ăn mới biết được một chuyện. Mấy ngàn năm về trước, khi nhân loại rời khỏi trái đất, đã học theo Noah trong Kinh Thánh mang hạt giống và động vật cùng đi. Thế nhưng, bọn họ ở tại tinh cầu mới chưa được bao lâu, còn chưa kịp gieo trồng hay chăn nuôi đã bị người ngoài hành tinh xâm lược. Cuộc chiến đó kéo dài tới ngàn năm, nhân loại ai nấy cũng đều bận rộn tranh đấu, trên căn bản là không có thời gian để tâm tới việc nấu nướng. Sau đó, nhân loại thành công nghiên cứu ra dịch dinh dưỡng vừa nhanh vừa tiện, ai nấy đều bắt đầu thường xuyên sử dụng nó.

Thẳng tới khi chiến tranh kết thúc, Viện Khoa Học mới tận dụng kỹ thuật gen, đem hạt giống và động vật được bảo tồn trong kho đông lạnh dưới mặt đất khôi phục lại lần nữa. Bởi vì hoàn cảnh trong vũ trụ và trái đất bất đồng, để tránh cho những nguyên liệu nấu ăn không bị ảnh hưởng mà nảy sinh biến dị, Viện Khoa Học sẽ tiến hành kiểm chứng những nguyên liệu nấu ăn đó, xác nhận chúng không có độc tố, có thể ăn được mới đem ra mở bán cho người dân.

Nguyễn Đường ở trang thương mại điện tử chỉ nhìn thấy tổng cộng 74 loại nguyên liệu nấu ăn đã được Viện Khoa Học kiểm chứng an toàn. Cậu không tìm được trứng bắc thảo, chứng tỏ nó còn được kiểm chứng hoặc cũng có thể là vẫn chưa trải qua giai đoạn khôi phục. Xem ra, cậu cần phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Cũng may là các nguyên liệu cơ bản dùng để nấu ăn như thịt heo, thịt bò, trứng gà, gạo, bột mì, rau xanh đều có. Cậu có thể nấu cháo rau xanh thịt nặc hoặc là cháo trứng thịt bò. Giá thành nguyên liệu nấu ăn cũng không cao, ngay cả thịt cũng không vượt quá 20 tệ, Nguyễn Đường vì thế liền mua nhiều một chút, không bao lâu trong giỏ hàng đã có hơn hai mươi loại nguyên liệu. Đặc biệt là khoai tây, không biết có phải do đẩy mạnh tiêu thụ hay không mà một củ khoai tây chỉ tốn có 2 tệ, Nguyễn Đường ngay lập tức mua luôn hai chục củ, dù sao kỹ thuật giữ tươi ở hiện tại so với quá khứ tốt hơn nhiều, mua nhiều một chút cũng chẳng sao.

Tuy nhiên, khi tới giai đoạn tính tiền, quang não liền nảy lên một âm thanh nhắc nhở cậu, số dư tài khoản không đủ dùng.

Nguyễn Đường vội vàng xem xét, kết quả phát hiện ra chủ nhân trước kia của tài khoản này vậy mà chỉ có mỗi 200 tệ. Không lẽ đây chính là ảnh đế nghèo nhất lịch sử ư?

Cậu kiểm tra lại hóa đơn một lần nữa, phát hiện năm năm trước, hằng tháng "Nguyễn Đường" đều sẽ chuyển khoản đi một số tiền, đều đặn cho tới khi cậu ta gặp tai nạn, lúc ấy trong tài khoản vẫn còn mười mấy vạn tệ. Ngay cả tiền thuê phòng cũng tự động khấu trừ vào trong tài khoản chính, mỗi tháng 2500 tệ. Liên tiếp ba năm liền, sau đó số dư tài khoản không còn đủ nữa. Có thể là chủ phòng đã liên hệ với người quản lý Thôi Lỗi, bởi vậy mới có chuyện Thôi Lỗi thay nghệ sĩ của mình chi trả tiền phòng. Hơn nữa, ngày hôm nay cậu đã đặt xe bay để về nhà, tài khoản bị khấu trừ thêm 50 tệ, cho nên hiện tại chỉ còn đúng 200 tệ.

Thu nhập bình quân một tháng của người bình thường có thể kiếm được khoảng 5000 tệ, điều đó đồng nghĩa với việc Nguyễn Đường của hiện tại đã trở thành giai cấp vô sản, nghèo rớt mồng tơi.

Cậu phải mau chóng tìm ra cách kiếm tiền, bằng không ngay cả cơm cũng không có mà ăn.

"Nguyên Đường" trước kia là một diễn viên, vừa có sắc vừa có tài, nhưng Nguyễn Đường bây giờ căn bản không biết diễn xuất, cơ thể còn chưa hồi phục, một bộ dạng gầy gò trơ xương như thế này, làm gì còn chỗ nào gọi là đẹp nữa cơ chứ?

Việc mà cậu có thể làm được, cùng lắm chỉ là nấu cơm ngon, nhưng lấy tình trạng hiện tại của cơ thể này mà nói, cậu không có cách nào để ra ngoài làm việc.

Hay là, thử lên mạng bán thực phẩm xem sao?

Cậu mò lên Tinh Võng tìm kiếm từ khóa "Ẩm thực", trong tất cả các kết quả tìm được, đứng đầu chính là hệ thống livestream Tấn Giang.

Hệ thống livestream Tấn Giang là trang phát sóng trực tiếp lớn nhất trên Tinh Võng, số lượng thành viên đạt tới hai trăm triệu người. Ở thế giới tương lai, nhờ vào sự phát triển của khoa học kỹ thuật, ngành công nghiệp giải trí cũng theo đà tiến lên. Livestream ở trên mạng trở thành một hình thức giải trí được yêu thích, vừa thuận tiện lại nhanh chóng, số lượng tương tác cao, mức độ thu hút lớn tới không ngờ.

Ánh mắt của Nguyễn Đường ngay lập tức sáng lên, không chút chần chừ liền bấm vào. Hệ thống livestream Tấn Giang có tới mấy trăm ngàn kênh phát sóng, trong số đó game và cơ giáp chiến đấu là hai đề tài rất được quan tâm. Các buổi phát sóng về hai đề tài này chiếm tới phân nửa hệ thống livestream. Nguyễn Đường tiếp tục lướt xuống, rốt cuộc cũng tìm được khu vực về ẩm thực. Cậu nhận ra có không ít người lựa chọn ẩm thực để livesteam, nhưng khẳng định không thể so sánh được với game hoặc cơ giáp.

Nguyễn Đường tùy tiện bấm vào một kênh livestream ẩm thực đang có số lượng người xem cao nhất. Chủ kênh là một thiếu niên tròn tròn, đang phát sóng quá trình ăn uống tại một nhà hàng. Hệ thống livesteam dựa vào chức năng nhận biết, phán đoán được Nguyễn Đường đang ở nhà, cho nên tự động đem cậu đi vào thực tế ảo.

Ở trong thực tế ảo này, Nguyễn Đường nảy sinh ra một loại cảm giác, chính cậu mới là người đang ngồi ngay ngắn tại bàn ăn, chuẩn bị dùng cơm. Kỹ thuật thực tế ảo của thế giới tương lai đã hoàn toàn đạt tới trình độ vượt bậc, từ thể tích, trọng lượng, mùi vị, vẻ ngoài, cảm xúc, thậm chí ngay cả nhiệt độ đều sinh động tới nỗi giống như đồ thật đang bày ra ở trước mắt, trải nghiệm này khiến cho Nguyễn Đường cảm thấy vô cùng mới lạ.

Tiểu tròn tròn không ngừng giới thiệu nhà hàng này chế biến thức ăn ngon tới cỡ nào, tức thì đã làm cho Nguyễn Đường nảy sinh mong đợi đối với tay nghề của đầu bếp tương lai.

Thức ăn mau chóng được mang lên, là một dĩa cà tím hấp và một dĩa ức gà nướng, mùi hương tỏa ra rất thơm, không biết khi ăn vị sẽ như thế nào?

Tiểu tròn tròn nuốt miếng nước ực ực, để cho khán giả nếm trước. Đây là lần đầu tiên Nguyễn Đường nếm thử thức ăn thông qua thực tế ảo, cậu mang theo tò mò, dùng đũa gắp một miếng cà tím đưa lên miệng.

Cà tím được hấp chín, chỉ nêm vào một chút muối, miếng đầu tiên có chút nhạt nhẽo, nhưng cà được chưng hấp đủ lửa, vào miệng liền tan, miếng cà mềm, còn có vị ngọt đặc trưng đọng lại trên đầu lưỡi, trong lòng Nguyễn Đường đánh giá món cà tím này được bảy mươi điểm. Đồng thời, lại âm thầm cảm thấy tiếc, nếu như có thể nêm vào một số loại gia vị khác như nước tương và chao, khẳng định sẽ khiến cho món cà tím hấp này càng thêm ngon.

Trải nghiệm thực tế ảo cùng lắm chỉ có thể làm cho người khác cảm nhận được một chút hương vị, không thể nuốt xuống cũng không thể cảm thấy no bụng, cho nên Nguyễn Đường rất nhanh dời đũa qua món thứ hai.

Thịt ức gà vừa đưa vào miệng, Nguyễn Đường liền nhăn mày. So sánh với món cà tím ban nãy, vị của món ăn này lại vô cùng nồng, mặc dù đã nêm vào hạt tiêu xay, nhưng chỉ gọi là tạm được, vừa khô vừa cứng, lại nhạt như nước ốc, dựa theo tiêu chuẩn đánh giá của Nguyễn Đường một chút cũng không đạt.

Ức gà vốn là phần thịt tương đối khó chế biến, tuy rằng hàm lượng dinh dưỡng dễ dàng được cơ thể hấp thu, nhưng đối với phương pháp chế biến và nhiệt độ lửa có yêu cầu rất cao, không được phép nướng hoặc luộc quá lâu.

Thế mà, ngoại trừ sự ghét bỏ tới từ Nguyễn Đường, những người cùng xem khác đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

[Đại lừa dối: Ồ quao! Ăn ngon quá đi mất! Chỉ cần hai món này, tui đã một hơi uống cạn hai ống dịch dinh dưỡng nha!]

[Siêu nhân version 9.0: Tui thích món cà tím kia, hình như không phải được luộc lên? Đầu bếp có chứng chỉ đúng là không tầm thường a! [nước miếng chảy ròng.jpg] ]

Nguyễn Đường kinh ngạc nhướng mày, không ngờ được đầu bếp ở tương lai cũng yêu cầu bằng cấp.

[Một chút cũng không mập: Một like cho chủ kênh! Hai món ăn này chỉ sợ là không rẻ đâu ha? [buồn cười.jpg] ]

[Hắc hắc hắc: Cảm tạ chủ kênh đã đưa chúng ta đi ăn ngon, tui xin được phép bày tỏ chút tâm ý của mình! Không nói không ai biết, nói ra liền chấn động, đóa hoa thủy tinh này chính là biểu thị của sự yêu thương! ]

Ba đóa hoa thủy tinh xinh đẹp lần lượt nở rộ ở trên màn hình, hiệu ứng rất chân thật, còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Đây chính là người xem thông qua hệ thống livestream tặng quà cho chủ kênh, mỗi đóa hoa thủy tinh trị giá 100 tệ, cũng là nguồn thu nhập chủ yếu của nhóm người làm livestream.

Mặc dù chỉ là 300 tệ, nhưng Nguyễn Đường vẫn xem đến động lòng không thôi. Ở kiếp trước, cậu từng là một blogger ẩm thực có tới mấy trăm ngàn fan. Cậu tự tin vào tài nghệ nấu nướng của mình so với vị đầu bếp kia chỉ cao hơn không thấp, chắc mẩm sẽ kiếm được càng nhiều tiền hơn. Lại nói, ở kiếp trước, cậu cũng đã từng nhiều lần livestream, đối với cậu ở hiện tại, đây cũng coi như là nghề cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro